Mục lục
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê (truyện full tác giả: Cáo Nhỏ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 99.

Người đàn ông của em Thích, cuối cùng cô cũng nói ra, Tư Lệ Đình đã chờ câu nói này của cô rất lâu rồi.

Tiêu ngu ngôc, em nói lại lân nữa.

Lần trước Tô Cẩm Khê chuẩn bị tỏ tình thì bị Lâm Quân chen ngang nên không thành công, đây là lần đầu tiên cô nói thích một người.

Giọng nói rất nhỏ, hơi xấu hổ, không dám nhìn anh.

“Không đâu.” Cô xấu hổ vùi đầu vào ngực anh.

Nhớ tới lần đầu tiên cô tỉnh dậy, chưa hiểu rõ tình huống gì, khi Lâm Quân bước vào cô đã sợ hãi đến mức vùi đầu vào ngực anh.

Sau đó, dường như cô đã quen với việc chui vào như thế này, nên bây giờ cô mới có thể vùi đầu vào ngực Tư Lệ Đình.

Tư Lệ Đình kéo Tô Cẩm Khê ra khỏi ngực mình, “Tô Tô, nói lại những gì em vừa nói đi, anh muốn nghe.”

Tô Cảm Khê xấu hỗ quay đi, Tư Lệ Đình nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, khiến cô nhìn thẳng vào mắt mình.

“Ngoan, nhìn vào mắt anh rồi nói lại lần nữa.”

Giọng của anh phảng phất như mang theo mê hoặc, trong xe ánh đèn lúc sáng lúc tối.

Tô Cẩm Khê không thể nhìn rõ đồng tử của anh, nhưng cô cũng có thể hình dung ra đôi mắt màu xanh của anh.

“Lệ Đình, hình như em thích anh rồi.”

“Bỏ chữ hình như đi.”

“Em thích anh.” Tô Cảm Khê vẫn lên tiếng, Tư Lệ Đình lại rất kích động ôm cô rất chặt.

“Tô Tô, Tô Tô, Tô Tô của anh.”

Tô Cẩm Khê dựa vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim mãnh mẽ của anh.

“Lệ Đình, em thích anh gọi tên em như thế này.”

“Tô Tô, em biết anh vui vẻ như thế nào không?” Tư Lệ Đình vui vẻ như một đứa trẻ.

“Em biết bây giờ anh muốn làm gì không?” Đôi mắt anh tràn đầy sáng lạn.

Tô Cẩm Khê lắc đầu, “Chỉ cần không phải làm em là được.”

Tư Lệ Đình véo mũi của cô, “Cô gái hư, anh, anh muốn hôn em, muốn ôm em, muốn nâng em lên cao.”

Anh liếc nhìn nóc xe khoảng cách cũng không xa lắm, Tô Cẩm Khê hiếm khi thấy chú ba trẻ con như vậy.

“Nâng lên cao thì không được, nhưng hôn và ôm thì được nha, chú ba, em nhớ anh, rất nhớ anh.”

Lúc bị Đường Minh tát cái tát đó, cô cảm thấy tủi thân, cô không phải là Tô Mộng, gặp phải chuyện gì không vừa ý liền làm loạn.

Mặc dù cô ngây thơ, nhưng cô cũng hiểu rõ xã hội này, huống chỉ là Đường Minh có thể đánh người, ngay cả chị Trân Ni cũng có thê.

Đây là thứ bậc trong xã hội, kẻ mạnh được tôn trọng, còn những người leo không đủ cao hoặc không đủ nhanh sẽ bị chà đạp dưới chân.

Khóc nháo chỉ là thói quen của một đứa trẻ, vì vậy cô không khóc hay làm loạn, Tô Cẩm Khê, người có vẻ như yêu đuối, thực sự mạnh mẽ hơn bắt cứ ai khác.

Tư Lệ Đình không biết cô bị đánh trong công ty, bị chuyển sang làm trợ lý, anh ôm lấy eo cô.

“Nhớ anh hả, vậy em gả cho anh đi. Từ nay về sau, mỗi ngày chúng ta sẽ sống bên nhau, được không? Bất cứ lúc nào em muốn gặp anh thì sẽ có thể gặp anh rồi.”

Tô Cảm Khê lắc đầu, “Lệ Đình, em vẫn chưa giải quyết xong chuyện với Đường Minh. Bây giờ chúng ta không thể ở bên nhau.”

Tư Lệ Đình bất mãn nhìn cô, “Cho nên em làm anh vui vẻ một lúc? Anh còn không được quang minh chính đại ở bên em?”

“Chú ba, em đã cần thận suy nghĩ kỹ một vấn đề, bây giờ mọi người trong nhà họ Đường đều cho rằng em với Đường tổng có quan hệ tốt.

Bây giờ muốn chia tay, trước đó em đã nghĩ ra một lý do, là em ngoại tình, nhà họ Đường sẽ không bao giờ tha thứ cho một người phụ nữ ngoại tình.

Bọn họ sẽ hận em tận xương tủy, không đợi em nói ra họ sẽ trục xuất em khỏi nhà họ Đường, phương pháp này tưởng chừng đơn giản nhưng sẽ mang đến rất nhiều tác hại.

Danh tiếng của em thì không nói làm gì, danh tiếng của nhà họ Tô sẽ bị tổn thất, ông Đường và nhà họ Đường cũng sẽ bị tổn thất.

Nhất là khi họ biết đó là anh, họ sẽ nghĩ về anh như nào, nghĩ về chúng ta như thế nào?”

Tư Lệ Đình biết cô sế nghĩ như vậy, “Chỉ cần em muốn, em không cần phải quan tâm đến ý nghĩ của người khác.”

“Lệ Đình, em không làm được. Lúc trước thoả thuận với Đường Minh, em không biết mình sẽ thích anh.

Nếu chỉ vì em mà nhiều người phải chịu tổn thương, thì em không làm được.” Tô Cẳm Khê lắc đầu.

Từ lúc Tư Lệ Đình gặp cô, anh đã biết tính cách cô như này rồi, nếu không anh sẽ không lấy điểm yếu của cô ra uy hiếp cô.

Khi đó, anh không biết một ngày nào đó điểm yếu của Tô Cảm Khê sẽ trở thành điểm yếu của chính mình.

“Tô Tô, em để anh tiếp tục đợi em sao?”

.

“Em biết như này là không công bằng với anh, ý của em là bây giờ em không thể làm bạn gái của anh, chờ đến khi em và Đường Minh kết thúc.

Nếu lúc đó anh còn thích em thì chúng ta lại ở bên nhau, được không?”

“Không tốt, không tốt chút nào. Anh muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh em, nếu một năm, hai năm hai người không tách ra, anh không thể đợi lâu như thế.”

Đôi mắt Tô Cảm Khê nghiêm túc, “Lệ Đình, bây giờ anh thích em, em cũng thích anh, nhưng loại thích này có thể kéo dài bao lâu?

Anh có thể chắc chắn không phải là anh nhất thời thích em không? Mà em cũng không chắc chắn có phải em nhất thời có thiện cảm với anh không.

Nếu chúng ta không đi được đến cùng, mà lại ồn ào rằm rộ như vậy, ai cũng bị tổn thương, không ai có thể trả bằng cái giá này.

Thì ra cô gái nhỏ còn băn khoăn chuyện này, “Em thật sự quan tâm tới chuyện anh và em có thể bên nhau cả đời hay không à2”

“Đúng vậy, nếu chúng ta chỉ là những người bình thường, chia lia, đoàn tụ là điều bình thường. Mấu chốt là sau khi trả một cái giá lớn như vậy, chúng ta không thể đi xa.

Anh là đàn ông, người khác cười nói thì cũng sẽ cho qua, nhưng em là phụ nữ, cả đời phải mang nhiều danh tiếng…”

Những gì cô lo lắng không phải là không có lý, đây là thực té, “Xin lỗi, là anh quá tự cao, nếu anh đã trêu chọc em, thì anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

Tô Tô, ngoài lý do ngoại tình ra, còn có rất nhiều lý do để tách em ra khỏi Đường Minh, vấn đề này không phức tạp như em nghĩ.”

“Ngoài việc nói em ngoại tình ra, anh không được tiết lộ chuyện Đường Minh tìm đến em là để che đậy việc anh ta cặp kè với Bạch Tiểu Vũ.

Mặc dù em không còn là nạn nhân nữa, nhưng Bạch Tiểu Vũ và Đường Minh sẽ rơi vào vòng chỉ trích của mọi người, anh ta đã giúp em, em không thể làm hại anh ta.”

Tư Lệ Đình thở dài, “Em đó vì người khác thì nhiều, vì mình thì ít.

Yên tâm, anh sẽ không làm tổn hại đến danh tiếng của Đường Minh, cho nên em hài lòng rồi chứ?

Nhưng em cũng phải hứa với anh, đừng lảng tránh anh, mà phải duy trì mối quan hệ hiện tại này của chúng ta.

Em không phải làm gì cả, mọi chuyện cứ để anh lo, anh sẽ tìm cách tách hai người ra.”

Tô Cẩm Khê có chút nghỉ ngờ: “Mối quan hệ hiện tại của chúng ` ta?” Cô thậm chí không thể xác định mối quan hệ bây giờ của họ là gì.

“Em là người phụ nữ của anh. Không ai có thể thay đổi được sự thật này, Tô Tô, đợi anh, không quá 3 tháng nữa, em sẽ trở thành bà Tư.”

Bà Tư, không hiểu sao Tô Cẩm Khê lại thích cái danh hiệu này.

Cô chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Tư Lệ Đình, “Lệ Đình, anh thật sự không phải nhất thời thích em? Em đã nói, nếu anh không chân thành, đừng cầu xin sự chân thành của em.”

Cô càng vui bao nhiêu thì càng sợ bấy nhiêu, lúc này cô đang lơ lửng trên không, giây sau có thể bị đè mạnh ngã xuống, thịt nát xương tan.

“Tiểu ngu ngốc, anh chân thành với em hay không, em thật sự không cảm nhận được sao?

Nhìn người không phải bằng mắt mà phải bằng trái tim, anh cứ tưởng cho dù anh không nói, thì em cũng sẽ hiểu.”

Tô Cẩm Khê vùi đầu vào ngực Tư Lệ Đình, “Lệ Đình, ngoài em ra anh đã từng chạm vào người khác chưa?”

Trước đây cô chưa bao giò nghĩ đến việc sẽ ở bên anh, vì vậy cô không quan tâm đến quá khứ của anh.

Giờ cô đã hiểu tâm ý của mình, cô rất quan tâm đến quá khứ của anh.

“Trừ em ra, anh chưa từng chạm vào ai cả.”

“Tại sao đêm đó anh lại chạm vào em? Là do thuốc sao?”

“Không phải do thuốc, mà là do em.” Tư Lệ Đình trả lời từng chữ một.

Tô Cẩm Khê khoác tay anh, nói: “Chú ba, em cảm thấy rất hạnh phúc. Cuối cùng em cũng tìm được người yêu em, mà em cũng yêu anh.”

“Tiểu ngu ngốc, còn gọi anh là chú ba?”

“Em quen rồi, mặc dù anh không lớn hơn em bao nhiêu, nhưng em muốn gọi anh như vậy.”

Tâm trạng Tư Lệ Đình cũng tốt lên nhiều, “Được được được, chỉ cần em thích, em gọi anh như thế nào cũng được.”

Tô Cẩm Khê lấy ra một viên kẹo, giống như một đứa trẻ trèo lên người Tư Lệ Đình.

“Đây là kẹo mà chú ba của em đã cho em, rất ngon, chua chua ngọt ngọt.”

Tô Cẫm Khê bóc một viên kẹo, ăn nó, viên kẹo này ngọt ngào giống như tâm trạng lúc này của cô vậy.

Ngồi trên người Tư Lệ Đình, hai tay ôm lấy cổ Tư Lệ Đình, sợ là trên thế giới này chỉ có cô mới dám hống hách như này trước mặt anh.

Đường Minh nói Tô Cầm Khê sẽ không làm nũng, thực tế thì không phải vậy, sự kiêu căng của cô sẽ chỉ được thể hiện ra trước những người cô thích.

“Thật không? Anh thử với.”

“Ừm, trong túi em còn vài viên nữa, em sẽ bóc cho anh.” Tô Cẩm Khê định lấy kẹo trong túi ra.

Tư Lệ Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, “Em không cần lấy đâu, có sẵn rồi mà.”

Cánh tay hơi dùng sức, Tô Cắm Khê ngã nhào về phía anh, Tư Lệ Đình thuận thế ngậm lấy môi cô.

Răng môi gắn bó, vị chua ngọt lan tỏa trong miệng hai người.

Tô Cẩm Khê gần như chết ngạt vì nụ hôn của anh, Tư Lệ Đình buông cô ra, viên kẹo tan ra theo nhiệt độ của cả hai.

Tư Lệ Đình chiếm được tiện nghỉ mà còn khoe mẽ, “Sao anh không thấy vị chua nhỉ, rất ngọt.”

Tô Cầm Khê nghe ra được lời ẫn ý, “Chú ba, thỉnh thoảng anh rất hư nha!”

Anh siết chặt bàn tay trên eo cô, “Tiểu Tô Tô, có ai dạy em chuyện này chưa?”

“Hả? Chuyện gì ạ?”

“Đừng tùy tiện ngồi lên người đàn ông.” Tư Lệ Đình tiến lên.

Sau đó Tô Cảm Khê mới phản ứng lại, tay chân luống cuống vội vàng lăn ra khỏi người anh, “A, chú ba, anh hư!”

“Lát nữa sẽ hư hơn đó, Tiểu Tô Tô, nhà em không cà phê đúng không?”

Tô Cẩm Khê không rõ, “Đúng vậy, nhà em không có cà phê, có chuyện gì ạ?”

“Nhà anh có nhiều lắm. Tối nay đến nhà anh uống cà phê nhé.”

Nhìn nụ cười xấu xa trên môi anh, Tô Cảm Khê nhớ đến nụ hôn tạm biệt đêm đó, lúc đó đã động tình.

Tư Lệ Đình đề nghị lên nhà uống cà phê, lúc đó cô chưa hiểu rõ tâm ý của mình nên đã từ chối Tư Lệ Đình.

Ai biết anh vẫn còn nhớ chuyện này.

Như sợ bị từ chối, Tư Lệ Đình nói thêm vài câu: “Nếu em không thích cà phê, trong nhà anh còn có nước trái cây và rượu vang đỏ. Sẽ luôn có một thứ phù hợp với em, anh bảo đảm.”

“Chú ba, em không muốn uống gì cả.”

“Không được, em phải uống, Tiểu Tô Tô, em thừa nhận em thích anh, em sẽ không trốn được nữa. Đời này em chỉ có thể là của anh.”

Anh cắn tai cô, đe dọa cô.

“Chú ba, anh bá đạo ghê…”

“Không thích?”

“Không, em rất thích.” Sau khi Tô Cầm Khê xác nhận lòng mình cô rất dũng cảm, không còn là cô gái rụt rè như trước đây nữa.

“Từ bây giờ, anh sẽ là người đàn ông của Tô Cảm Khê.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK