Mục lục
Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát - Tô Cẩm Khê (truyện full tác giả: Cáo Nhỏ)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 196:

 

Đến khi con cùng Đường Minh kết hôn, ngày nào cô ta cũng quân lây Đường Minh thì phải làm sao?”

 

“Bây giờ mới biết phiền phức? Mẹ đã nói mà con không chịu nghe.”

 

“Mẹ đừng nói chuyện lạnh lùng như thế, con không tin cô ta không có điểm yếu nào, mẹ xem tướng mạo cũng không đứng đầu, gia cảnh cũng không tốt.

 

Tại sao Đường Minh luôn đối xử tốt với cô ta như vậy?

 

Con cảm thấy ở đây có vấn đề.”

 

Mẹ Tô cần thận suy nghĩ, “Những gì con nói không phải là không có lý, Đường Minh đối xử với cô ta cũng hơi quá.”

 

“Mẹ, mẹ có thể liên hệ cho con một thám tử tư đứng đầu, con phải điều tra nguyên nhân.”

 

“Nói tóm lại con phải nhớ lời của mẹ, ở trước mặt Đường Minh con nhất định phải dịu dàng, tuyệt đối không được đả kích Bạch Tiểu Vũ, trước tiên phải trần an Đường Minh đã.

 

À đúng rồi, con phải lấy được giấy đăng ký kết hôn với Đường Minh càng sớm càng tốt, chỉ khi nhận được giấy đăng ký kết hôn thì con mới thực sự là bà Đường.

 

Cho dù sau này có chuyện gì xảy ra, nếu hai con ly hôn, con cũng có thể nhận được một khoản tiền lớn từ Đường Minh.

 

Bây giò tập đoàn Đường thị đang phát triển rất tốt, nếu nhận được một só cổ phần thì nhà họ Tô chúng ta có thể cứu rồi.

 

Con nhóc Tô Cẩm Khê đáng chết đưa khuỷu tay ra ngoài, mẹ chỉ có một đứa con gái là con thôi, sau này con phải báo đáp nhà họ Tô thật tốt.” “Mẹ con biết rồi, khó khăn lắm mới quyến rũ được Đường Minh, con sẽ dễ dàng buông tha con cá lớn này sao?” Tô Mộng lười biếng cười.

 

Thời gian gân đây thường xuyên xuât hiện những trận mưa, nhiệt độ giảm mạnh.

 

Tư Lệ Đình liếc nhìn bầu trời u ám bên ngoài, xem ra hôm nay lại là một ngày mưa phùn nữa.

 

Nhìn thấy Tô Cẩm Khê chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, anh liền lầy một chiếc áo khoác trong tủ ra.

 

“Nhiệt độ hôm nay so với ngày hôm qua thấp hơn máy độ, mặc thêm một cái áo nữa.”

 

Tô Cẩm Khê đặt son môi xuống, nhưng trong mắt cô hiện lên một tầng do dự.

 

 

Tư Lệ Đình nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Cảm Khê như dỗ dành một đứa trẻ.

 

Mặc dù Tô Cẩm Khê nói không sao, nhưng trông cô vẫn rất lo lắng.

 

Tất cả hạnh phúc của cô hôm nay đều được tạo thành từ Đường Minh, cô càng vui bao nhiêu thì càng lo cho Đường Minh bấy nhiêu.

 

Trong lòng cô luôn cảm thấy mình nợ Đường Minh một điều gì đó, chỉ khi Đường Minh thực sự hạnh phúc thì nút thắt trong lòng cô mới biến mắt.

 

Tính cách của cô gái nhỏ là như vậy, từ lần đầu tiên gặp cô Tư Lệ Đình đã biết điều đó.

 

Anh không còn cách nào khác đành phải dỗ dành Tô Cẩm Khê mỗi ngày, đánh lạc hướng sự chú ý của cô.

 

“Bảo bối, đám cưới của chúng ta tổ chức vào tháng sau nhé.”

 

Đề tài đột nhiên chuyển sang vấn đề kết hôn, Tô Cẩm Khê giật mình, “Tháng sau có phải quá sớm không?”

 

“Anh còn cảm thấy hơi chậm. Anh đã sớm muốn cho tất cả mọi người biết anh đã cưới được em. Em quyết định nơi tổ chức là được rồi, anh sẽ để người đến thu xếp chuẩn bị.”

 

Cho đến hôm nay Tô Cẩm Khê vẫn có chút cảm xúc không chân thật, nghĩ tới trước đây cô phải che giấu, bây giờ cô thật sự có thể đứng ở bên cạnh anh.

 

“Sao lại khóc rồi?” Tư Lệ Đình ngồi xổm xuống nâng mặt cô lên, “Em cứ như thế này không muồn gả cho anh sao?”

 

Tô Cẩm Khê lắc đầu dữ dội, “Không, không phải, là em quá vui vẻ, chú ba cuối cùng em cũng có thể gả cho anh.”

 

“Đồ ngốc, đương nhiên em có thể gả cho anh rồi, em đã sớm có tên trong sổ hộ khẩu của anh, em quên rồi sao?”

 

“Ừm, chúng ta tổ chức lễ cưới trong nước thôi. Ở nước ngoài quá rắc rồi, mà công ty cũng rất bận.”

 

Tô Cẩm Khê vẫn còn nghĩ cho Tư Lệ Đình, về chỉ tiêu tổ chức ở nước ngoài thì sẽ tốn không ít.

 

Tư Lệ Đình rất giàu, nhưng cô cũng không muốn anh tiêu tiền ở nơi khác.

 

Công ty của anh càng lớn, doanh thu càng nhiều, nên không cần xa hoa như vậy.

 

“Đều nghe em hết, cả đời này chỉ được kết hôn một lần, em muốn tổ chức ở đâu đều được, không cần phải lo lắng đến những chuyện khác.”

 

Tô Cẩm Khê nở một nụ cười: “Vậy ở trong nước đi.”

 

“Được, em nói gì thì là cái đó.”

 

Đối với Tô Cẩm Khê, anh luôn nghe theo vô điều kiện, Tư Lệ Đình chỉ cảm thấy Tô Cẩm Khê đi trên con đường này đã phải chịu rất nhiều khổ cực.

 

Cô chưa từng nhận được sự ám áp và yêu thương từ gia đình vậy thì sau này hãy để anh mang ấm áp và yêu thương đến cho cô.

 

Cả hai đi về phía công ty, Tư Lệ Đình nhìn mưa phùn bên ngoài, may mà trong khoảng thời gian này không có mưa sắm chớp.

 

Trong đầu anh luôn có một mối nghỉ ngờ, vụ tai nạn xe đó là giả, cả mẹ và dì của anh đều thiệt mạng trong vụ cháy.

 

Đối với anh mà nói, anh rất nhạy cảm với một ngọn lửa.

 

Tại sao anh lại phát bệnh vào một đêm giông bão?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK