Chương 27: Hãm hại Tô Cẩm Khê Nhà họ Tô.
Đường Minh bị một đám người vây quanh hỏi han đến mức nhàm chán muốn chết, không biết Tô Cảm Khê đã chạy đi đâu.
Giờ phút này anh ta chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm trưa rồi rời khỏi nơi quỷ quái này.
Ý tứ trong lời nói bóng gió của người nhà họ Tô không phải anh ta không hiểu, là muốn anh ta tự rót tiền cho bọn họ.
Bây giờ nhà họ Tô giống như một cây đại thụ bị sâu bọ ăn mòn, bên ngoài nhìn không có gì, thật ra bên trong đã sớm bị sâu bọ ăn mòn đến mục nát.
Chỉ cần đã thiên tai bào mòn thì rất nhanh nó sẽ sập, rót tiền vào đó là lãng phí tiền bạc.
Anh ta không phải thằng ngốc, mấy nghìn vạn lúc trước coi như là mua sự bình yên, đỡ phải bị người nhà họ Đường thúc giục chuyện kết hôn.
Anh ta không có một chút hảo cảm nào với người nhà họ Tô, năm lần bảy lượt nói tới vấn đề tài chính anh ta đều tìm cớ gạt đi.
“Mẹ ơi, con về rồi.” Giọng nói thanh thoát của Tô Mộng vang lên, mọi người đều nhìn vào những chiếc túi lớn túi nhỏ trong tay cô ta.
“Mộng Nhi, con lại đi mua sắm à?”
Những người khác quan tâm đến việc cô ta mua sắm, còn anh ta lại quan tâm tại sao không thấy bóng dáng của Tô Cầm Khê bên cạnh cô ta.
Để đồ sang một bên, ánh mắt của Tô Mộng thay đổi khi nhìn thấy Đường Minh, thậm chí cô ta còn ảo tưởng nếu lúc trước người gả cho Đường Minh không phải Tô Cẩm Khê mà là cô ta thì tốt biết máy.
Bà Đường chính là cô ta, thẻ tín dụng quốc tế Amex cũng là của cô ta, cô ta muốn mua gì đều có thể tùy tiện quẹt thẻ.
“Cẩm Khê đâu?” Đường Minh mở miệng hỏi.
Mẹ Tô ở một bên mở miệng: “Tiểu Đường và Cẩm Khê nhà chúng ta thật sự rất hợp nhau, mới tách ra một lát liền nhớ thương như vậy.”
Quan hệ giữa Đường Minh và Tô Cảm Khê càng thân mật thì đối với nhà họ Tô bọn họ càng có lợi.
Lúc Tô Mộng trở về nhà đã có ý nghĩ, Tô Cẩm Khê hoàn toàn không xứng có được những điều đó.
Cô ta dựa vào một bên người của Đường Minh, thuận thế kéo cánh tay của Đường Minh, giọng nói nũng nịu nói: “Anh rễ, em đang muốn nói với anh, chị gái đã đi gặp bạn rồi.”
Đường Minh vốn không thích người khác đến gần, rút cánh tay từ trong lòng ngực của Tô Mộng ra: “Gặp bạn?” Lúc tới sao anh ta không nghe Tô Cẩm Khê nói đến?
“Đúng vậy, là một người đàn ông, cũng không biết chị và anh ta có quan hệ gì, em thấy hai người vừa ôm vừa hôn…” Tô Mộng bịa đặt lung tung để châm ngòi ly gián.
Ba Tô nhanh chóng lên tiếng ngắt lời: “Mộng Nhi, nói bậy bạ gì vậy, những lời này không thể nói bậy, nhất định là con nhìn lầm rồi.”
Nhà họ Tô còn muốn vơ vét được nhiều lợi ích từ trên người Đường Minh, lúc này vừa mới cưới, Tô Mộng nói những lời này chẳng phải sẽ khiến cho Đường Minh chán ghét Tô Cẩm Khê sao?
Tô Mộng làm sao còn quan tâm đến lợi ích của gia tộc, trong đầu cô ta chỉ có thẻ tín dụng quốc tế Amex và khuôn mặt anh tuần của Đường Minh mà thôi.
“Ba, con không nói bậy, con tận mắt nhìn thấy, anh rễ đối với chị rất tốt, cùng chị ấy lại mặt tặng nhiều quà như vậy còn chưa nói, còn cho chị ấy thẻ tín dụng quốc tế Amex, chị ấy lại sánh vai ở bên người khác.”
Hai người đã sớm thỏa thuận không hỏi về việc riêng của đối phương, giờ phút này không hiểu sao trong lòng Đường Minh lại khó chịu.
“Thẻ tín dụng quốc tế Amex?”
“Đúng vậy, quần áo của con đều là chị mua cho, giá cả tới mấy chục vạn, may mà con có một anh rễ hào phóng.” Tô Mộng lại tới gần dựa vào người Đường Minh.
Đường Minh khẽ cau mày, anh hoàn toàn không cho Tô Cẩm Khê thẻ tín dụng quốc tế Amex gì cả, ngay cả đơn xin cấp thẻ của anh còn đang xin xét duyệt, thẻ trong tay của Tô Cẩm Khê từ đâu ra?
Nếu cô có thẻ tín dụng quốc tế Amex thì tại sao trước kia còn mặc đồ hàng vỉa hè? Còn sống trong khu chung cư nghèo túng và cũ nát như vậy làm gì?
“Mộng Nhi con câm miệng đi, trở về phòng cho mẹ.” Mẹ Tô lạnh lùng nói.
“Tiểu Đường à, con không nên nghe Mộng Nhi nói bậy, đứa trẻ này không biết gì cả, nhất định là hiểu lầm gì đó thôi, ba dám đảm bảo Cẩm Khê không phải là người như vậy, con đừng để trong lòng.” Ba Tô cũng vội vàng trấn an Đường Minh.
“Con tin tưởng Cẩm Khê, lúc này đã 12 giờ, Cẳm Khê cũng nên về ăn cơm rồi, để con gọi điện thoại cho cô ấy.” Biểu cảm trên mặt Đường Minh không thay đổi, anh ta cầm điện thoại đi sang một bên.
Chờ anh ta đi khỏi, mẹ Tô vội vàng trừng mắt liếc Tô Mộng: “Mộng Nhi, sau này những lời đó không thể nói bậy! Con làm Am như vậy sẽ hại chết nhà họ Tô.
Tô Mộng lại cười ngọt ngào: “Mẹ ơi, con biết rồi.”
Một tia u ám lóe lên đằng sau nụ cười ngọt ngào của cô ta, Tô Cẩm Khê, chị không xứng có được thẻ tín dụng quốc tế Amex.
Giờ phút này vẻ mặt Tô Cảm Khê buồn rầu bị Tư Lệ Đình ôm trong ngực không thể nhúc nhích, cô chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm rồi rời đi.
Nhưng tốc độ làm món ăn ở đây rất chậm, cô còn có thể chạy về nhà ăn cơm trưa sao?
Đúng lúc này di động của cô vang lên, nhìn thấy màn hình hiển thị hai chữ Đường Minh, cô vô cớ cảm thấy hoảng hốt.
“Muốn tôi giúp em nghe không?” Tư Lệ Đình nhìn lướt qua lời nhắc cuộc gọi, nhướng mày hỏi.
Vẻ mặt của Tô Cảm Khê đau khổ nói: “Chú ba, tôi và Đường Minh là quan hệ hiệp nghị, vốn dĩ anh ấy không cần thiết cùng tôi lại mặt.
Bây giờ anh ấy còn đang ở nhà tôi, tôi lại bỏ anh ấy rời khỏi, lần sau chúng ta ăn cơm trưa được không? Bây giò tôi phải đi về.”
“Tiểu Tô Tô, xem ra trong lòng em, Đường Minh còn quan trọng hơn tôi phải không?” Mỗi khi anh gọi cô là Tiểu Tô Tô, Tô Cầm Khê liền cảm thấy da của mình hơi căng ra.
Vẻ mặt của người này như là uy hiếp, giống như chỉ cần cô nói một tiếng phải thì giây tiếp theo người nào đó sẽ cho cô nếm mùi.
“Đương… Đương nhiên là không phải, tôi chỉ là…” Cô luống cuống tay chân giải thích, rồi lại không biết giải thích từ đâu.
“Không có chỉ là, nghe điện thoại, nếu hôm nay em không cùng tôi ăn cơm trưa thì em sẽ biết hậu quả.” Tư Lệ Đình cười gian ác.
Đêm hôm đó đã hoàn toàn trở thành nhược điểm của Tô Cẩm Khê, vẻ mặt của cô đau khổ nghe điện thoại.
“Cô đang làm gì? Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”
Đường Minh mở miệng mới phát hiện không hiểu sao lại biến thành lời chất vấn.
Mối quan hệ giữa hai người, cho dù bây giờ cô ở bên người đàn ông khác thì anh ta cũng không có lập trường đi chất vấn cô, không phải sáng sớm đã nói rồi sao?
Nhưng sau khi nghe Tô Mộng nói cô ôm ấp người đàn ông khác, những lời nói đó cứ luôn quanh quần trong đầu anh ta.
“Không, không có gì, tôi đang ở cùng bạn.” Tô Cảm Khê chột dạ giải thích.
Người đàn ông dường như rất không vừa lòng về việc bản thân ở trong miệng của cô biến thành bạn bè, cắn vào tai của cô như một cách trừng phạt.
“A… Đau.” Thể chất của Tô Cẩm Khê bẩm sinh rất sợ đau, Tư Lệ Đình cắn khá mạnh, cô nhất thời không nhịn được kêu lên.
“Làm sao vậy? Cô đang ở đâu? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Đường Minh quan tâm hỏi.
“Tổng giám đốc Đường tôi không sao, vừa rồi tôi không cần thận đụng vào tay.”
“Không sao thì tốt, thời gian không còn sớm, mọi người đều đang đợi cô về nhà ăn cơm trưa.”
Trong lòng Tô Cảm Khê cảm tháy rất có lỗi với Đường Minh, _ : anh ta có thể bớt chút thời gian về với cô đã rất tốt rồi, còn cô lại muốn *thả bồ câu anh ta.
(*) Thả bồ câu: lừa dối, hẹn rồi không đến.
Cô cắn môi không biết mở miệng như thế nào, cuộc điện thoại rơi vào sự im lặng.
Tư Lệ Đình thấy cô không mở miệng liền muốn cướp lấy điện thoại, Tô Cẩm Khê nhanh chóng nói rõ: “Thực xin lỗi tổng giám đốc Đường, bên này tôi có việc không thể trở về ăn cơm được.”
Nghe thấy cô miệng lưỡi ấp úng, Đường Minh lại liên hệ đến lời nói lúc nãy của Tô Mộng, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy tức giận.
Anh ta đặc biệt cùng cô trở về, cô lại chạy mát, rốt cuộc là có chuyện gì?
“Không trở về thì thôi.” Đường Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Cầm Khê nghe được tiếng tít tít truyền đến từ trong điện thoại, Đường Minh tức giận sao? Chuyện này nếu đổi lại là cô cũng sẽ nỗi giận.
Tư Lệ Đình nhìn biểu cảm chán nản của cô cũng đoán được thái độ bên kia, anh cướp lấy điện thoại trong tay cô rồi tắt đi.
“Chú làm gì vậy?”
“Tôi không thích có người quấy rầy bữa cơm trưa của chúng ta.” Tư Lệ Đình đoán trước người của nhà họ Tô nhất định sẽ gọi liên tục.
Trong lòng Tô Cầm Khê nghẹn một bụng bực tức: “Chú ba, rốt cuộc chú muốn tôi làm gì?”
Trong mắt của cô bản thân chính là một món đồ chơi trong tay của Tư Lệ Đình, để làm trò giải trí cho anh.
Đêm đó cô đi nhầm phòng, phạm vào sai lầm lớn như vậy, cô bằng lòng chịu phạt, nhưng cô thật sự rất chán ghét khi cứ bị người khác dắt mũi.
“Cùng tôi ăn cơm.” Tư Lệ Đình làm như không thấy cô đang tức giận.
Người phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn lên, anh đã sớm điều tra rõ ràng tính cách của Tô Cầm Khê.
Cô gái này thích ăn món ngon, một tín đồ ăn uống điển hình.
Nếu một phần bò bít tết không giải quyết được vấn đề, vậy thì thêm một phần đồ ngọt chắc chắn sẽ thu phục được.
“Bò bít tết của nhà hàng này không tệ, nếm thử đi.”
“Tôi không ăn, tôi chỉ đồng ý ăn cùng chú, cũng không nói tôi nhất định phải ăn.”
Cô gái này dám nhăn mặt với anh, không tệ, có tiến bộ, ít nhất không hề sợ anh nữa.
Tư Lệ Đình cũng không nóng nảy, cắt bò bít tết một cách ưu nhã, thức ăn trên bàn càng lúc càng nhiều, ngoại trừ món chính ra, còn có một đồng đồ ngọt và món ăn phụ.
Mùi hương của thức ăn bay tới, Tô Cảm Khê đã sớm đói bụng, cố gắng nuốt nước bọt, di chuyển tầm mắt sang một bên.
“Thật sự không đói bụng sao?” Tư Lệ Đình thấy cô gái này đã kiên trì mười phút.
“Không đói bụng.” Vừa dứt lời, bụng kêu lên một tiếng “Ọc” rất rõ ràng, Tô Cảm Khê xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, sao bụng của cô lại không biết cố gắng như vậy?
“Còn nói là không đói bụng?”
“Vốn dĩ tôi… A.” Trong miệng cô bị nhét vào một miếng bò bít tết đã cắt xong, cô nhai nó theo bản năng.
“Ăn ngon không?”
“Ừm, rất ngon.” Tô Cẳm Khê ăn ngon đến mức muốn rơi nước mắt, đã lâu rồi cô chưa ăn món bò bít tết chất lượng tốt như vậy.
Tuy rằng thức ăn ở nhà họ Đường rất ngon, nhưng Tư Lệ Đình ở bên cạnh cô khiến cô sợ tới mức hồn phi phách tán, làm gì còn tâm trạng thưởng thức chất lượng của miếng thịt.
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, đồ ngọt cũng không tệ.” Tư Lệ Đình mời chào nói.
Tô Cẩm Khê thiếu dũng khí bắt đầu cầm dao nĩa ăn, cô càng ăn tâm trạng càng tốt, rất nhanh quên đi những chuyện không vui xảy ra lúc nãy.
Giờ phút này nhà họ Tô thay phiên nhau gọi điện thoại cho cô, bắt kẻ là gọi bao nhiêu lần cũng đều tắt máy.
Ban đầu Tô Mộng chỉ là bịa chuyện, không ngờ chó ngáp phải ruồi: “Ba mẹ, có phải chị đang làm chuyện gì đó trái với lương tâm không? Nếu không tại sao lại không nghe điện thoại?”
Sắc mặt của người nhà họ Tô cũng không tốt, chẳng qua ngại có Đường Minh ở đây phát cáu lên cũng không tốt.
“Con nói bậy bạ cái gì thế, chắc là di động của nó hết pin, Tiểu Đường con không cần để ý, Cảm Khê nhà chúng ta chưa bao giờ làm những chuyện đó.”
Sắc mặt của Đường Minh càng thêm không tốt, vừa mới nói chuyện với anh ta, trong nháy mắt lại tắt máy, anh ta cũng suy nghĩ theo hướng đó.
“Đột nhiên con nhớ ra còn có chút việc, mọi người ăn trước đi.”
“Tiểu Đường, con đừng đi.” Người nhà họ Tô nhanh chóng chạy ra kéo Đường Minh.
Đường Minh cũng không quan tâm biểu cảm của những người khác, thoải mái rời đi, không có Tô Cẩm Khê, anh ta ở lại đây làm gì? Nghe bọn họ nói những lời cố ý lấy lòng anh ta à?
Tô Mộng lại cười đắc ý, Tô Cảm Khê, chị không xứng đáng có được anh rễ lợi hại như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày anh ấy là của tôi, chị cứ chờ xeml