💬:"Hạ Hạ ơi, nhớ cậu quá đi thôi!"
💬:"Hạ Hạ à, cậu ăn cơm chưa?"
💬:" Hạ Hạ ới, cậu tắm chưa?"
💬:"Hạ Hạ ui, khi nào cậu mới về với tôi. Tôi nhớ cậu chết mất. Xa cậu mới hai tuần thôi mà tôi cứ ngỡ ngàn thu rồi vậy. Về với tôi đi mà 🥹"
Mộc Hạ đọc tin nhắn của Hàn Phong xong thì cảm xúc của cậu cũng khó tả lắm,chẳng hạn như cậu nghĩ hắn có chút dễ thương. Mà cũng có chút hâm, điên, nhạt....Quá nhiều sát thương đánh vào tâm lý non nớt và yếu đuối của hắn. Đó là trong trường hợp hắn thực sự biết Mộc Hạ nghĩ gì.
Mà dù có biết thù hắn vẫn vui vẻ đồng ý hai chân hai tay với Mộc Hạ mà thôi, đúng là khi yêu chẳng ma nào bình thường nổi. Dù có bình thường thì cũng là bình thường ở bình dương.
Mộc Hạ khẽ thở dài, sau đó nở nụ cười nhẹ. Ngón tay thon, dài trắng tinh khôi liết trên bàn phím gõ chữ nhanh chóng rep lại Hàn Phong.
💬:"Tôi về hôm qua rồi, mệt quá nên tôi ngủ tới sáng luôn, xong thì tôi phụ mẹ làm việc. Giờ tôi mới rảnh để onl, cậu thông cảm cho tôi nha. Tôi cũng nhớ cậu và mọi người lắm đấy"
Hàn Phong như một vị thần nhanh chóng ngồi bật dậy khi đang nằm loăn quăn như con sâu đo trên giường. Hắn dùng hết sức bình sinh mà rep tin nhắn của cậu.
💬:"Cậu về là tốt rồi, hai tuần rồi cậu có ăn uống đầy đủ không? Có bị đau, ốm gì không đấy. À, với lại tôi không trách cậu gì đâu, tôi mừng còn không hết ai lại nỡ giận dỗi cậu. Cậu nhớ tôi làm tôi vui lắm đấy."
Hàn Phong tạm thời bị vong che mờ mắt nên không nhìn thấy dòng chữ phía sau mà Mộc Hạ đã nhắn. Đúng là u mê đến chấp mê bất ngộ mà, Mộc Hạ đọc tin nhắn không tìm thấy điểm nào khác lạ bèn rep tin nhắn tiếp.
💬:"Ừm, hai tuần rồi tôi ăn uống cũng được. Trộm vía nên không ốm, đau gì. Vậy hai tuần qua không có tôi cậu ổn không? Nghe lời đó chứ, có nhịn bữa nào không đấy?"
💬:"Tôi nghe lời Hạ Hạ mà, tôi ngoan lắm. Lúc nào cũng ăn uống đầy đủ hết"
💬:"Ngoan vậy sao? Vậy khi nào đi học lại tôi sẽ đem cơm cho cậu."
💬:"Wow, thích quá. Cơm Hạ Hạ nấu là ngon nhất trên thế giới."
💬:"Khéo nịnh thật đấy"
💬:"Không có mà, tôi nói đều là sự thật đấy"
💬:"Rồi rồi, mau ngủ đi. Cũng trễ rồi "
💬:"Vậy Hạ Hạ cũng ngủ đi, thức khuya không tốt cho sức khoẻ của cậu đâu đấy"
💬:"Ừm, ngủ ngon nhé Phong"
💬:"Ngủ ngon"
Khi ở bên cạnh Mộc Hạ, Hàn Phong rất trẻ con. Không giống như vẻ ngoài cợt nhả và thất thường của hắn chút nào. Ban đầu cậu cũng không thích ứng kịp nhưng lâu dần cũng đã quen, lại còn cảm thấy người này rất dễ thương và ngoan ngoãn như một đứa trẻ vậy.
Hàn Phong cũng không có trẻ con như vậy nhưng vì đó là Mộc Hạ nên hắn không tiết gì thể diện mà làm đủ trò khùng điên, mè nheo, hay làm nũng với cậu. Trong đầu hắn chỉ nghĩ nếu làm như vậy thì Mộc Hạ sẽ luôn để ý đến hắn.
Tắt điện thoại hai người đi ngủ, đêm nay bọn họ có một giấc ngủ thật sâu. Sáng hôm sau, đúng như thường lệ Hàn Phong luôn đúng giờ mà đến chở cậu đi học. Dần dần người nhà cậu cũng đã quen nên ai cũng yên tâm giao Mộc Hạ cho hắn chăm sóc.
Nhưng hắn vẫn chưa vượt qua ải bị anh chị của Mộc Hạ để ý nha, muốn sau này cưới được người ta thì phải bước qua xác Trí Khanh và Thảo Anh rồi.
Hai người đã tới trường, khi hai người từ nhà xe trở ra có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ. Và tiếng bàn tán, thì thầm cũng vô cùng nhiều.
"Nữ thần đi học lại rồi kìa bây, má ăn gì mà xinh quá vậy"
"Còn xinh hơn ảnh nữa, mê rồi. Tôi mê rồi "
"OTP nay lại được đi cùng nhau rồi, đẹp quá"
"Xứng đôi vãi ò, tao phải tham gia group CP thôi"
Mộc Hạ ngơ ngác không hiểu gì, Hàn Phong chỉ đứng kế bên đi song song cậu vào lớp mà cười cười. Hắn làm gì có thời gian quan tâm đám người kia, dù gì đa phần bọn họ đều nói tốt cho Mộc Hạ nên hắn không phản ứng mạnh.
Chơ thử để hắn nghe được đi, hắn đấm cho nhập viện. Mộc Hạ và Hàn Phong đi vào lớp, mọi người nhanh chóng bu lại chỗ hai người.
"Đi học lại rồi đó à, Mộc Hạ"-Chúc Thành
"Hai tuần không gặp mà thấy cậu gầy đi không ít đấy"-Thư Khoa
"Đâu, tôi vẫn có thịt mà"
"Hàn Phong à, cậu nên chăm sóc cậu ấy mập mạp lên chút đi"-Hàn Vũ
"Không cần cậu nhắc, tôi biết mình nên làm gì"-Hàn Phong
"Mà nè, chắc cậu mới quay lại trường nên không biết vụ trên diễn đàn phải không?"-Chúc Thành
"Trên đó có chuyện gì à? Tôi ít dùng mạng xã hội lắm nên cũng không rõ nữa"
Mộc Hạ ngơ ngác hỏi lại, lúc này Thư Khoa đưa điện thoại đến trước mặt Mộc Hạ. Cậu nhìn một hồi cũng hiểu ra gì đó, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên sau đó rất nhanh liền trở lại như cũ.
"Hèn gì sáng nay mọi người nhìn tôi quá trời, nhưng ai lại rảnh rỗi đi vote cho tôi vậy. Thay vì vote nam thần thì lại đi vote làm nữ thần. Thật hết cách, dù gì tôi cũng là nam sinh mà"
"Nhưng nam sinh như cậu lại rất xinh, nên mới được mọi người yêu quý mà vote làm nữ thần đấy"-Hàn Vũ
"Tôi làm nữ thần, không thể nào đâu"
"Nhưng sự thật ở trước mắt rồi, cậu chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó đâu nha"-Thư Khoa
"Haizz"
Hàn Phong thấy cậu thở dài thì cũng ngồi đó trơ mặt ra mà cười, còn không quên sao đầu an ủi cậu.
💬:"Hạ Hạ à, cậu ăn cơm chưa?"
💬:" Hạ Hạ ới, cậu tắm chưa?"
💬:"Hạ Hạ ui, khi nào cậu mới về với tôi. Tôi nhớ cậu chết mất. Xa cậu mới hai tuần thôi mà tôi cứ ngỡ ngàn thu rồi vậy. Về với tôi đi mà 🥹"
Mộc Hạ đọc tin nhắn của Hàn Phong xong thì cảm xúc của cậu cũng khó tả lắm,chẳng hạn như cậu nghĩ hắn có chút dễ thương. Mà cũng có chút hâm, điên, nhạt....Quá nhiều sát thương đánh vào tâm lý non nớt và yếu đuối của hắn. Đó là trong trường hợp hắn thực sự biết Mộc Hạ nghĩ gì.
Mà dù có biết thù hắn vẫn vui vẻ đồng ý hai chân hai tay với Mộc Hạ mà thôi, đúng là khi yêu chẳng ma nào bình thường nổi. Dù có bình thường thì cũng là bình thường ở bình dương.
Mộc Hạ khẽ thở dài, sau đó nở nụ cười nhẹ. Ngón tay thon, dài trắng tinh khôi liết trên bàn phím gõ chữ nhanh chóng rep lại Hàn Phong.
💬:"Tôi về hôm qua rồi, mệt quá nên tôi ngủ tới sáng luôn, xong thì tôi phụ mẹ làm việc. Giờ tôi mới rảnh để onl, cậu thông cảm cho tôi nha. Tôi cũng nhớ cậu và mọi người lắm đấy"
Hàn Phong như một vị thần nhanh chóng ngồi bật dậy khi đang nằm loăn quăn như con sâu đo trên giường. Hắn dùng hết sức bình sinh mà rep tin nhắn của cậu.
💬:"Cậu về là tốt rồi, hai tuần rồi cậu có ăn uống đầy đủ không? Có bị đau, ốm gì không đấy. À, với lại tôi không trách cậu gì đâu, tôi mừng còn không hết ai lại nỡ giận dỗi cậu. Cậu nhớ tôi làm tôi vui lắm đấy."
Hàn Phong tạm thời bị vong che mờ mắt nên không nhìn thấy dòng chữ phía sau mà Mộc Hạ đã nhắn. Đúng là u mê đến chấp mê bất ngộ mà, Mộc Hạ đọc tin nhắn không tìm thấy điểm nào khác lạ bèn rep tin nhắn tiếp.
💬:"Ừm, hai tuần rồi tôi ăn uống cũng được. Trộm vía nên không ốm, đau gì. Vậy hai tuần qua không có tôi cậu ổn không? Nghe lời đó chứ, có nhịn bữa nào không đấy?"
💬:"Tôi nghe lời Hạ Hạ mà, tôi ngoan lắm. Lúc nào cũng ăn uống đầy đủ hết"
💬:"Ngoan vậy sao? Vậy khi nào đi học lại tôi sẽ đem cơm cho cậu."
💬:"Wow, thích quá. Cơm Hạ Hạ nấu là ngon nhất trên thế giới."
💬:"Khéo nịnh thật đấy"
💬:"Không có mà, tôi nói đều là sự thật đấy"
💬:"Rồi rồi, mau ngủ đi. Cũng trễ rồi "
💬:"Vậy Hạ Hạ cũng ngủ đi, thức khuya không tốt cho sức khoẻ của cậu đâu đấy"
💬:"Ừm, ngủ ngon nhé Phong"
💬:"Ngủ ngon"
Khi ở bên cạnh Mộc Hạ, Hàn Phong rất trẻ con. Không giống như vẻ ngoài cợt nhả và thất thường của hắn chút nào. Ban đầu cậu cũng không thích ứng kịp nhưng lâu dần cũng đã quen, lại còn cảm thấy người này rất dễ thương và ngoan ngoãn như một đứa trẻ vậy.
Hàn Phong cũng không có trẻ con như vậy nhưng vì đó là Mộc Hạ nên hắn không tiết gì thể diện mà làm đủ trò khùng điên, mè nheo, hay làm nũng với cậu. Trong đầu hắn chỉ nghĩ nếu làm như vậy thì Mộc Hạ sẽ luôn để ý đến hắn.
Tắt điện thoại hai người đi ngủ, đêm nay bọn họ có một giấc ngủ thật sâu. Sáng hôm sau, đúng như thường lệ Hàn Phong luôn đúng giờ mà đến chở cậu đi học. Dần dần người nhà cậu cũng đã quen nên ai cũng yên tâm giao Mộc Hạ cho hắn chăm sóc.
Nhưng hắn vẫn chưa vượt qua ải bị anh chị của Mộc Hạ để ý nha, muốn sau này cưới được người ta thì phải bước qua xác Trí Khanh và Thảo Anh rồi.
Hai người đã tới trường, khi hai người từ nhà xe trở ra có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ. Và tiếng bàn tán, thì thầm cũng vô cùng nhiều.
"Nữ thần đi học lại rồi kìa bây, má ăn gì mà xinh quá vậy"
"Còn xinh hơn ảnh nữa, mê rồi. Tôi mê rồi "
"OTP nay lại được đi cùng nhau rồi, đẹp quá"
"Xứng đôi vãi ò, tao phải tham gia group CP thôi"
Mộc Hạ ngơ ngác không hiểu gì, Hàn Phong chỉ đứng kế bên đi song song cậu vào lớp mà cười cười. Hắn làm gì có thời gian quan tâm đám người kia, dù gì đa phần bọn họ đều nói tốt cho Mộc Hạ nên hắn không phản ứng mạnh.
Chơ thử để hắn nghe được đi, hắn đấm cho nhập viện. Mộc Hạ và Hàn Phong đi vào lớp, mọi người nhanh chóng bu lại chỗ hai người.
"Đi học lại rồi đó à, Mộc Hạ"-Chúc Thành
"Hai tuần không gặp mà thấy cậu gầy đi không ít đấy"-Thư Khoa
"Đâu, tôi vẫn có thịt mà"
"Hàn Phong à, cậu nên chăm sóc cậu ấy mập mạp lên chút đi"-Hàn Vũ
"Không cần cậu nhắc, tôi biết mình nên làm gì"-Hàn Phong
"Mà nè, chắc cậu mới quay lại trường nên không biết vụ trên diễn đàn phải không?"-Chúc Thành
"Trên đó có chuyện gì à? Tôi ít dùng mạng xã hội lắm nên cũng không rõ nữa"
Mộc Hạ ngơ ngác hỏi lại, lúc này Thư Khoa đưa điện thoại đến trước mặt Mộc Hạ. Cậu nhìn một hồi cũng hiểu ra gì đó, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên sau đó rất nhanh liền trở lại như cũ.
"Hèn gì sáng nay mọi người nhìn tôi quá trời, nhưng ai lại rảnh rỗi đi vote cho tôi vậy. Thay vì vote nam thần thì lại đi vote làm nữ thần. Thật hết cách, dù gì tôi cũng là nam sinh mà"
"Nhưng nam sinh như cậu lại rất xinh, nên mới được mọi người yêu quý mà vote làm nữ thần đấy"-Hàn Vũ
"Tôi làm nữ thần, không thể nào đâu"
"Nhưng sự thật ở trước mắt rồi, cậu chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó đâu nha"-Thư Khoa
"Haizz"
Hàn Phong thấy cậu thở dài thì cũng ngồi đó trơ mặt ra mà cười, còn không quên sao đầu an ủi cậu.