Lê Khiết lạnh nhạt đứng yên ở đó mà xem ả diễn kịch, dù gì lời của cô nói ra cũng không có giá trị với ba mẹ. Và ba mẹ cô cũng chẳng tin cô nên nói lại làm gì cho mệt thân.
Nhưng nếu Lê Khiết không phản kháng thì bạn bè của cô sẽ đứng ra làm điều đó, có bạn bè tốt làm gì cơ chứ. Cả đám còn lại cũng nhanh chóng đi đến chỗ Lê Khiết, vẻ mặt ai cũng trông vô cùng khó coi mà nhìn ả đang bẽn lẽn khóc ở kia.
"Này, con nhỏ khó ưa kia. Mày là cái thá gì đấy, diễn cũng giỏi đấy. Sao nào, sao không đi đăng ký làm diễn viên đi"-Bối Nguyệt
"Bà nói gì kỳ, cỡ nó làm mà được minh tinh với trình diễn xuất ba xu đó chắc tao sinh ra đã là con nhà nghèo rồi"-Trương Nguyên
"Hảo, hai bạn"-Danh Quỳnh
"Tôi không biết cô như nào, nhưng đụng vào bạn tôi thì cô chết chắc với nhóm bọn này rồi"-Khiết Băng
"Chu chao, sao em xinh mà em ngu dữ dị em"-Hàn Vũ
"Nếu thông minh thì đã không đi bạo lực học đường người ta rồi"-Mộc Hạ
"Nhưng rõ ràng là cậu ấy bạo lực học đường tôi mà"
"Bất kỳ ai tin cô thì chỉ có mà bị mù hay có vấn đề về thần kinh thôi, còn bọn này rất bình thường nên miễn nhiễm okk"-Hàn Phong
"Không khóc nữa à, dở thế"-Thư Khoa
"Lê Khiết bà đụng vô nhỏ này đúng là xu mà, lo mà đi chùa nhiều vào để xả vong"-Chúc Thành
"Tao biết rồi, mai chắc tao đi luôn"-Lê Khiết
Cô ả tức muốn phồng khói, không làm gì được thì bụp mặt nức nở tiếp. Ba mẹ Lê Khiết thấy vậy liền nhanh chóng chạy tới an ủi cô ả, Lê Khiết nhìn cảnh này cũng không còn đau lòng như lúc nhỏ nữa.
"Mục Hoa tiểu thư, cháu nín đi"-Lê Bính
"Để ta về dạy lại con gái mình, con đừng giận nó nhé. Nó còn trẻ con lắm"-Danh Ngọc
"Vâng, hức...con không sao đâu ạ"-Mục Hoa
Ả Mục Hoa để Danh Ngọc ôm mình, cô ả khẽ nở nụ cười châm biến về phía Lê Khiết. Cô bình thản đón nhận nụ cười đó, lúc còn nhỏ sau những chuyện này thì Lê Khiết đã quá quen rồi. Nhưng cô vẫn luôn thắc mắc rằng bản thân có phải con của bọn họ không vì chưa bao giờ bọn họ tin lời cô nói, chưa bao giờ an ủi hay bảo vệ cô cả.
Ha thật nực cười mà, người ta thì ao ước có một gia đình còn người có một gia đình lại chẳng có được tình yêu thương từ họ. Là một cuộc hô nhân chính trị thì sao, đứa trẻ được sinh ra như cô thì có tội tình gì cơ chứ.
"Thưa hai bác, mong hai bác thứ lỗi cho sự hỗn hào của chúng con"-Danh Quỳnh
"Nhưng cho cháu hỏi rốt cuộc con nhỏ này là con của hai người hay là Lê Khiết vậy"-Khiết Băng
"Hai người tại sao lại đối xử với con gái ruột của mình một cách bất công như vậy? Ba mẹ cháu tuy có nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ để cháu chịu thiệt trong bất kỳ việc gì"-Bối Nguyệt
"Vậy thì hai bác nhìn hai bác đi, trong chính bữa tiệc sinh nhật của mình. Hai bác bảo vệ đứa con của gia đình khác trong khi con gái của hai người là người chịu thiệt"-Trương Nguyên
"Hai bác có bị mù không vậy, con nhỏ đó là người ra tay định tát Lê Khiết trước đấy"-Hàn Vũ
"Trước mặt bao nhiêu người có máu mặt, hai bác thể hiện như chuyện Lê Khiết bị bắt nạt hay bạo lực bằng hành động không liên quan tới hai bác vậy"-Thư Khoa
"Người ta thường nói hổi dữ không ăn thịt con, vậy hai bác nhìn thử cái cảnh con cái đang đứng đây im lặng, chịu nhục trước bao nhiêu quan khách trong ngày sinh nhật của mình mà nhìn ba mẹ quan tâm lo lắng cho người khác"-Chúc Thành
"Hai bác đây là đang muốn làm gì vậy ạ, có thật Lê Khiết là con gái ruột của hai bác không vậy? Chứ theo cháu nghĩ nếu đã là người của giới thượng lưu, gia đình ba đời danh giá thì cũng không bao giờ đối xử với con cái của mình như vậy trước mặt bao nhiêu quan khách cả"-Mộc Hạ
"Hay nhỏ đó có quan hệ khó nói với hai bác, theo cháu biết thì Mạc gia không có trong danh sách các danh nghiệp giàu có nữa, bọn họ đã phá sản cách 5 năm trước rồi. Rốt cuộc hai bác đang giấu Lê Khiết chuyện gì vậy?"-Hàn Phong
"Các cô cậu thì biết cái gì, một đám không có gia giáo, vô học mà còn dám lên tiếng lên án cách hành xử của người lớn à"-Lê Bính
"Đủ rồi đó ba, từ trước tới giờ sau khi gặp con nhỏ đó. Càng ngày ba mẹ càng dung túng cô ta, từ lúc đó ba mẹ luôn đem nó về nhà chơi mặc cho con từ chối quyết liệt. Con đã nói con không nói dối, con cũng chưa từng thích cô ta"-Lê Khiết bình tĩnh nói nhưng sâu bên trong cô đã rất tổn thương rồi.
Danh Ngọc tức giận gián một bạc tai xuống mặt Lê Khiết nhưng Mộc Hạ đứng gần liền phản xạ nhanh nên thay cho Lê Khiết nhận nguyên cái tác trời giáng đó. Hàn Phong tức giận hất tay Danh Ngọc ra, bà trao đảo suýt ngã liền được Mục Hoa đỡ lại.
"Bà dám đánh ai vậy hả, bà muốn chết "
"Hàn Phong bình tĩnh, Mộc Hạ cảm ơn cậu vì đã đỡ dùm tôi. Xin lỗi vì cú tát đó"
"Cậu không bị sao là được, tôi là đàn ông con trai ai lại nỡ để con gái như cậu ăn một cú tát xuống mặt cơ chứ. Như vậy sẽ không còn đẹp nữa đâu, đừng lo lắng cho tôi. Tôi khoẻ lắm đấy, cậu nhìn nè"
Cậu hạ giơ hai tay khoe cơ bắp đồ đó nhưng đáng tiếc lại không có, vì vậy mà Lê Khiết và mọi người nhịn cười muốn nội thương. Chợt Mục Hoa lên tiếng làm cả đám trấn động nhất là Lê Khiết đứng như trời trồng mà nhìn về ba mẹ mình.
"Mẹ...tay mẹ bị trầy rồi này..."
Mục Hoa nhìn biểu cảm của đám người liền thích thú mà cười thoả mãn trong lòng. Lê Khiết thất kinh cố gắng hít thở một ngụm khí lạnh mà nhìn hai người trước mắt với con mắt khó hiểu và đầy phức tạp. Đến nước này thì mọi chuyện cũng nên được phơi bày thôi.
Nhưng nếu Lê Khiết không phản kháng thì bạn bè của cô sẽ đứng ra làm điều đó, có bạn bè tốt làm gì cơ chứ. Cả đám còn lại cũng nhanh chóng đi đến chỗ Lê Khiết, vẻ mặt ai cũng trông vô cùng khó coi mà nhìn ả đang bẽn lẽn khóc ở kia.
"Này, con nhỏ khó ưa kia. Mày là cái thá gì đấy, diễn cũng giỏi đấy. Sao nào, sao không đi đăng ký làm diễn viên đi"-Bối Nguyệt
"Bà nói gì kỳ, cỡ nó làm mà được minh tinh với trình diễn xuất ba xu đó chắc tao sinh ra đã là con nhà nghèo rồi"-Trương Nguyên
"Hảo, hai bạn"-Danh Quỳnh
"Tôi không biết cô như nào, nhưng đụng vào bạn tôi thì cô chết chắc với nhóm bọn này rồi"-Khiết Băng
"Chu chao, sao em xinh mà em ngu dữ dị em"-Hàn Vũ
"Nếu thông minh thì đã không đi bạo lực học đường người ta rồi"-Mộc Hạ
"Nhưng rõ ràng là cậu ấy bạo lực học đường tôi mà"
"Bất kỳ ai tin cô thì chỉ có mà bị mù hay có vấn đề về thần kinh thôi, còn bọn này rất bình thường nên miễn nhiễm okk"-Hàn Phong
"Không khóc nữa à, dở thế"-Thư Khoa
"Lê Khiết bà đụng vô nhỏ này đúng là xu mà, lo mà đi chùa nhiều vào để xả vong"-Chúc Thành
"Tao biết rồi, mai chắc tao đi luôn"-Lê Khiết
Cô ả tức muốn phồng khói, không làm gì được thì bụp mặt nức nở tiếp. Ba mẹ Lê Khiết thấy vậy liền nhanh chóng chạy tới an ủi cô ả, Lê Khiết nhìn cảnh này cũng không còn đau lòng như lúc nhỏ nữa.
"Mục Hoa tiểu thư, cháu nín đi"-Lê Bính
"Để ta về dạy lại con gái mình, con đừng giận nó nhé. Nó còn trẻ con lắm"-Danh Ngọc
"Vâng, hức...con không sao đâu ạ"-Mục Hoa
Ả Mục Hoa để Danh Ngọc ôm mình, cô ả khẽ nở nụ cười châm biến về phía Lê Khiết. Cô bình thản đón nhận nụ cười đó, lúc còn nhỏ sau những chuyện này thì Lê Khiết đã quá quen rồi. Nhưng cô vẫn luôn thắc mắc rằng bản thân có phải con của bọn họ không vì chưa bao giờ bọn họ tin lời cô nói, chưa bao giờ an ủi hay bảo vệ cô cả.
Ha thật nực cười mà, người ta thì ao ước có một gia đình còn người có một gia đình lại chẳng có được tình yêu thương từ họ. Là một cuộc hô nhân chính trị thì sao, đứa trẻ được sinh ra như cô thì có tội tình gì cơ chứ.
"Thưa hai bác, mong hai bác thứ lỗi cho sự hỗn hào của chúng con"-Danh Quỳnh
"Nhưng cho cháu hỏi rốt cuộc con nhỏ này là con của hai người hay là Lê Khiết vậy"-Khiết Băng
"Hai người tại sao lại đối xử với con gái ruột của mình một cách bất công như vậy? Ba mẹ cháu tuy có nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ để cháu chịu thiệt trong bất kỳ việc gì"-Bối Nguyệt
"Vậy thì hai bác nhìn hai bác đi, trong chính bữa tiệc sinh nhật của mình. Hai bác bảo vệ đứa con của gia đình khác trong khi con gái của hai người là người chịu thiệt"-Trương Nguyên
"Hai bác có bị mù không vậy, con nhỏ đó là người ra tay định tát Lê Khiết trước đấy"-Hàn Vũ
"Trước mặt bao nhiêu người có máu mặt, hai bác thể hiện như chuyện Lê Khiết bị bắt nạt hay bạo lực bằng hành động không liên quan tới hai bác vậy"-Thư Khoa
"Người ta thường nói hổi dữ không ăn thịt con, vậy hai bác nhìn thử cái cảnh con cái đang đứng đây im lặng, chịu nhục trước bao nhiêu quan khách trong ngày sinh nhật của mình mà nhìn ba mẹ quan tâm lo lắng cho người khác"-Chúc Thành
"Hai bác đây là đang muốn làm gì vậy ạ, có thật Lê Khiết là con gái ruột của hai bác không vậy? Chứ theo cháu nghĩ nếu đã là người của giới thượng lưu, gia đình ba đời danh giá thì cũng không bao giờ đối xử với con cái của mình như vậy trước mặt bao nhiêu quan khách cả"-Mộc Hạ
"Hay nhỏ đó có quan hệ khó nói với hai bác, theo cháu biết thì Mạc gia không có trong danh sách các danh nghiệp giàu có nữa, bọn họ đã phá sản cách 5 năm trước rồi. Rốt cuộc hai bác đang giấu Lê Khiết chuyện gì vậy?"-Hàn Phong
"Các cô cậu thì biết cái gì, một đám không có gia giáo, vô học mà còn dám lên tiếng lên án cách hành xử của người lớn à"-Lê Bính
"Đủ rồi đó ba, từ trước tới giờ sau khi gặp con nhỏ đó. Càng ngày ba mẹ càng dung túng cô ta, từ lúc đó ba mẹ luôn đem nó về nhà chơi mặc cho con từ chối quyết liệt. Con đã nói con không nói dối, con cũng chưa từng thích cô ta"-Lê Khiết bình tĩnh nói nhưng sâu bên trong cô đã rất tổn thương rồi.
Danh Ngọc tức giận gián một bạc tai xuống mặt Lê Khiết nhưng Mộc Hạ đứng gần liền phản xạ nhanh nên thay cho Lê Khiết nhận nguyên cái tác trời giáng đó. Hàn Phong tức giận hất tay Danh Ngọc ra, bà trao đảo suýt ngã liền được Mục Hoa đỡ lại.
"Bà dám đánh ai vậy hả, bà muốn chết "
"Hàn Phong bình tĩnh, Mộc Hạ cảm ơn cậu vì đã đỡ dùm tôi. Xin lỗi vì cú tát đó"
"Cậu không bị sao là được, tôi là đàn ông con trai ai lại nỡ để con gái như cậu ăn một cú tát xuống mặt cơ chứ. Như vậy sẽ không còn đẹp nữa đâu, đừng lo lắng cho tôi. Tôi khoẻ lắm đấy, cậu nhìn nè"
Cậu hạ giơ hai tay khoe cơ bắp đồ đó nhưng đáng tiếc lại không có, vì vậy mà Lê Khiết và mọi người nhịn cười muốn nội thương. Chợt Mục Hoa lên tiếng làm cả đám trấn động nhất là Lê Khiết đứng như trời trồng mà nhìn về ba mẹ mình.
"Mẹ...tay mẹ bị trầy rồi này..."
Mục Hoa nhìn biểu cảm của đám người liền thích thú mà cười thoả mãn trong lòng. Lê Khiết thất kinh cố gắng hít thở một ngụm khí lạnh mà nhìn hai người trước mắt với con mắt khó hiểu và đầy phức tạp. Đến nước này thì mọi chuyện cũng nên được phơi bày thôi.