Cuối cùng ngày lên đường đi thi cũng đã đến, cả lớp từ sớm đã tập hợp đông đủ ở sân bay. Thầy Trương chủ nhiệm lớp F sẽ là người phụ trách trông coi đám học sinh của mình. Tâm trạng ai nấy cũng vô cùng hồi hộp mà đón chờ giờ lên máy bay.
Rất nhanh mất tầm 2 tiếng rưỡi đồng hồ đã đến nơi, đúng là thành phố xa hoa bật nhất của Quốc gia. Nhìn đâu cũng thật nguy nga, lộng lẫy. Tuy từ nhỏ đã luôn đi tới đi lui chốn này nhưng mỗi lần đến đấy bọn họ đều không thể nào không bất ngờ trước sự thay đổi ngày càng đi lên của nó được.
Nơi của bọn họ là trụ cột tập trung nhân tài của đất nước, nhưng vì bên lãnh đạo thích quê hương nơi đó có sự yên bình nên mới không cho thi hành những công trình cao chọc trời. Nên khi đám người thành phố này nhìn vào luôn liên tưởng tới việc thành phố của bọn họ rất nghèo.
Nhưng thực chất đó mới là nơi phát triển nhất, vì nhân tài của quốc gia đều an toạ ở đó để nghiên cứu. Đám người này dám xem thường thành phố đó thì sau này ắt hẳn chẳng có đồ hiện đại và cao siêu để xử dụng nữa đâu.
Để đến lúc đó thì Viện Quốc Gia chống mắt lên xem bên nào khing thường bên nào, nhưng người trong một nước như thể anh em. Dù các địa danh và nơi chốn nhưng vẫn luôn là người nhà, trừ một số trường hợp quá tự cao và tự phụ ra mà thôi. Ở đây cũng có người this người that mà.
Khi nhận xong đầy đủ hành lý thì Thầy Trương gọi một chiếc xe taxi mười một chỗ đến chở đám học trò bao gồm cả ông về khách sạn đã được đặt trước. Chiếc xe chạy bon bon trên đường, cả đám vui vẻ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Mộc Hạ cũng vô cùng choáng ngợp trước độ nguy nga mà quốc gia baba chi tiền vào nơi này. Đúng là trung tâm của du lịch, không thể xem thường được mà. Nhưng nơi cậu sống vẫn là tuyệt nhất. Vì nơi đó vô cùng yên bình chơ không có ồn ào và tấp nập người như ở nơi này.
Sau vụ kẹt xe thì cuối cùng cả thầy và trò cũng đến được khách sạn, nhưng lúc vào lấy phòng thì lại gặp sự cố.
"Sao cơ, tại sao lại không có phòng. Rõ ràng là tôi đã đặt trước phòng ở đây một tuần trước rồi mà"
"Xin lỗi ngài, nhưng vì đã có người trả giá cao hơn nên chúng tôi đã nhượng phòng lại cho bên đó rồi ạ"
"Vậy còn tiền của tôi trả cho khách sạn mấy người thì sao hả? Tận 120 triệu đấy"
"Đó là việc của ngài, giờ chúng tôi chỉ còn đủ hai phòng thôi. Nếu ngài thuê thì ở lại còn không thì phiền ngài đi cho"
"Thái độ làm việc của cô như vậy là sao hả? Gọi quản lý của cô ra đây"
"Đây là mệnh lệnh của quàn lý, dù anh có muốn gọi quản lý ra đây thì kết quả vẫn như vậy thôi"
"Ai đã cướp phòng của bên tôi vậy hả?"
Thầy Trương tức giận mà quát lớn, nếu không có phòng vậy học trò của ông phải ngủ ở đâu đây. Đám người này đúng là quân ăn cướp mà.
"Ồ, ai đây."
Chợt một giọng nói châm biến vang lên, Thầy Trương quay lại nhìn người đó với vẻ mặt đầy tức giận.
"Hoá ra là giáo viên của Nhất Đại sao"
"Tưởng là ai, hoá ra là thầy Hàn bên trường Nhất Quang"
"Lâu rồi không gặp thầy Trương nhỉ? Cũng đúng thôi hai năm liền để thua trường tôi vậy mà"
"Nói gì đó hả"
"Lại là đám học sinh quèn nào nữa đây. Hửm, năm nay bên trường đổi học sinh rồi sao, thú vị nhỉ"
"Không liên quan tới thầy Hàn, mấy đứa đi thôi. Thầy sẽ thuê khách sạn khác cho mấy đứa nghỉ ngơi"
Thầy Trương không muốn đôi co với con rắn độc bên trường Nhất Quang này bèn nhanh chóng đem học sinh của mình rời đi, nhưng khi để ý đến học sinh của mình thì cả đám đã bị tốp những đứa bên trường Nhất Quang chặn lại.
"Xem nè bây, đám này là học sinh tệ nhất của trường Nhất Đại không phải sao?"-Tào Dư Ảnh
"Ể, năm nay trường đó tệ đến mức phải đem đám tiểu tốt, dốt nát này đi thi sao"-Tràm Minh Ngọc
"Đáng thương thật đấy haha"-Chúc Tiểu Cơ
"Bây nói ít thôi không khéo bọn nó tự ái lại bỏ về hết thì mất mặt lắm"-Bình Phàm Hưng
"Xin lỗi nha haha, bọn này chỉ đang nói sự thật thôi"-Phạm Thiên Tuế
"Mà công nhận tui dốt nhưng được cái đám năm nay toàn trai xinh gái đẹp không à"-Nam Thương Diệu
" Sao vậy, mấy bạn sợ à?"-Thiều Tuyết
"Bây quá đáng quá rồi đấy, coi làm mấy cô gái bên kia khóc đòi mẹ giờ"-Bắc Tàu Quân
"Sao im lặng quá vậy cà"-Bạch Tiểu Bình
"Đừng chọc bạn, cái bọn này thật là"-Giai Mạnh
Rất nhanh mất tầm 2 tiếng rưỡi đồng hồ đã đến nơi, đúng là thành phố xa hoa bật nhất của Quốc gia. Nhìn đâu cũng thật nguy nga, lộng lẫy. Tuy từ nhỏ đã luôn đi tới đi lui chốn này nhưng mỗi lần đến đấy bọn họ đều không thể nào không bất ngờ trước sự thay đổi ngày càng đi lên của nó được.
Nơi của bọn họ là trụ cột tập trung nhân tài của đất nước, nhưng vì bên lãnh đạo thích quê hương nơi đó có sự yên bình nên mới không cho thi hành những công trình cao chọc trời. Nên khi đám người thành phố này nhìn vào luôn liên tưởng tới việc thành phố của bọn họ rất nghèo.
Nhưng thực chất đó mới là nơi phát triển nhất, vì nhân tài của quốc gia đều an toạ ở đó để nghiên cứu. Đám người này dám xem thường thành phố đó thì sau này ắt hẳn chẳng có đồ hiện đại và cao siêu để xử dụng nữa đâu.
Để đến lúc đó thì Viện Quốc Gia chống mắt lên xem bên nào khing thường bên nào, nhưng người trong một nước như thể anh em. Dù các địa danh và nơi chốn nhưng vẫn luôn là người nhà, trừ một số trường hợp quá tự cao và tự phụ ra mà thôi. Ở đây cũng có người this người that mà.
Khi nhận xong đầy đủ hành lý thì Thầy Trương gọi một chiếc xe taxi mười một chỗ đến chở đám học trò bao gồm cả ông về khách sạn đã được đặt trước. Chiếc xe chạy bon bon trên đường, cả đám vui vẻ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Mộc Hạ cũng vô cùng choáng ngợp trước độ nguy nga mà quốc gia baba chi tiền vào nơi này. Đúng là trung tâm của du lịch, không thể xem thường được mà. Nhưng nơi cậu sống vẫn là tuyệt nhất. Vì nơi đó vô cùng yên bình chơ không có ồn ào và tấp nập người như ở nơi này.
Sau vụ kẹt xe thì cuối cùng cả thầy và trò cũng đến được khách sạn, nhưng lúc vào lấy phòng thì lại gặp sự cố.
"Sao cơ, tại sao lại không có phòng. Rõ ràng là tôi đã đặt trước phòng ở đây một tuần trước rồi mà"
"Xin lỗi ngài, nhưng vì đã có người trả giá cao hơn nên chúng tôi đã nhượng phòng lại cho bên đó rồi ạ"
"Vậy còn tiền của tôi trả cho khách sạn mấy người thì sao hả? Tận 120 triệu đấy"
"Đó là việc của ngài, giờ chúng tôi chỉ còn đủ hai phòng thôi. Nếu ngài thuê thì ở lại còn không thì phiền ngài đi cho"
"Thái độ làm việc của cô như vậy là sao hả? Gọi quản lý của cô ra đây"
"Đây là mệnh lệnh của quàn lý, dù anh có muốn gọi quản lý ra đây thì kết quả vẫn như vậy thôi"
"Ai đã cướp phòng của bên tôi vậy hả?"
Thầy Trương tức giận mà quát lớn, nếu không có phòng vậy học trò của ông phải ngủ ở đâu đây. Đám người này đúng là quân ăn cướp mà.
"Ồ, ai đây."
Chợt một giọng nói châm biến vang lên, Thầy Trương quay lại nhìn người đó với vẻ mặt đầy tức giận.
"Hoá ra là giáo viên của Nhất Đại sao"
"Tưởng là ai, hoá ra là thầy Hàn bên trường Nhất Quang"
"Lâu rồi không gặp thầy Trương nhỉ? Cũng đúng thôi hai năm liền để thua trường tôi vậy mà"
"Nói gì đó hả"
"Lại là đám học sinh quèn nào nữa đây. Hửm, năm nay bên trường đổi học sinh rồi sao, thú vị nhỉ"
"Không liên quan tới thầy Hàn, mấy đứa đi thôi. Thầy sẽ thuê khách sạn khác cho mấy đứa nghỉ ngơi"
Thầy Trương không muốn đôi co với con rắn độc bên trường Nhất Quang này bèn nhanh chóng đem học sinh của mình rời đi, nhưng khi để ý đến học sinh của mình thì cả đám đã bị tốp những đứa bên trường Nhất Quang chặn lại.
"Xem nè bây, đám này là học sinh tệ nhất của trường Nhất Đại không phải sao?"-Tào Dư Ảnh
"Ể, năm nay trường đó tệ đến mức phải đem đám tiểu tốt, dốt nát này đi thi sao"-Tràm Minh Ngọc
"Đáng thương thật đấy haha"-Chúc Tiểu Cơ
"Bây nói ít thôi không khéo bọn nó tự ái lại bỏ về hết thì mất mặt lắm"-Bình Phàm Hưng
"Xin lỗi nha haha, bọn này chỉ đang nói sự thật thôi"-Phạm Thiên Tuế
"Mà công nhận tui dốt nhưng được cái đám năm nay toàn trai xinh gái đẹp không à"-Nam Thương Diệu
" Sao vậy, mấy bạn sợ à?"-Thiều Tuyết
"Bây quá đáng quá rồi đấy, coi làm mấy cô gái bên kia khóc đòi mẹ giờ"-Bắc Tàu Quân
"Sao im lặng quá vậy cà"-Bạch Tiểu Bình
"Đừng chọc bạn, cái bọn này thật là"-Giai Mạnh