Quả thật quyết định của Trí Khanh đã rất đúng đắn, nên giờ anh vô cùng tự hào về điều mình đã làm.
Khi tham quan một vòng núi tuyết và các nơi dân ờ thì cả nhà cung dừng lại ở một quán ăn để dùng bữa trưa, nghe người hướng dẫn giới thiệu thì nơi này chính là quán ăn ngon nhất ở đây. Bởi độ thơm ngon và chính thống chuẩn đồ ăn của người Nhật từ thời xưa.
“Các con ăn gì thì cứ gọi thoải mái nhé”-Hải Đường
“Gọi hết các món đi, không sao đâu”-Bắc Hải
“Ba bao sao, vậy thì con gái rượu của ba không thể khách sáo được rồi hehe”-Thảo Anh
“Gọi ra thì lo ăn cho hết đấy, không người ta lại đánh giá cho lại không hay”-Trí Khanh
Thảo Anh nghe vậy liền bĩu môi, sau đó lại dùng chất giọng hờn dỗi hiếm thấy mà nói với Trí Khanh:" Em biết rồi"
Lúc này, Mộc Hạ đang chăm chú xem menus. Vì cậu biết tiếng Nhật nên mọi thứ rất thuận lợi, mà hầu như ai trong nhà cậu cũng biết nhiều thứ tiếng nên chẳng cần lo bị lừa.
Gọi món xong thì cả nhà cùng ngồi đợi đầu bếp chuẩn bị, trong lúc đợi thì cả nhà cùng nhau nói chuyện phiếm rất vui vẻ. Thức ăn cũng được đưa lên.
“Mời cả nhà ăn cơm”-Đồng thanh
Bữa cơm diễn ra trong sự vui vẻ, tiếp đến bọn họ quay về khách sạn để nghỉ ngơi. Chiều lên đồ đi chụp ảnh và mua quà lưu niệm, cũng may lúc sáng Mộc Hạ có chụp ảnh ban sớm nên chia sẻ vào nhóm bạn thân để mọi người cùng coi.
Mọi người bên kia cũng đang có khoảng thời gian vui vẻ bên gia đình, mặc dù Lê Khiết chỉ còn có ông nội là chỗ dựa nhưng vẫn rất hạnh phúc. Vì ông nội Lê dẫn cô đi phá tiền, những thứ cô nhìn trúng hay liếc qua vô tình đều bị thu mua cho bằng sạch.
Quá là nuông chiều cháu gái, những người khác cũng share hình ảnh của bản thân qua. Chỉ riêng Hàn Phong thì niềm vui không trọn vẹn, vì vị trí gia chủ mà hắn bị ép đi tham gia tiệc xã giao rất nhiều. Nhưng may ngờ ba mẹ Triệu mà hắn thoát được liên tục. Còn giờ thì ông nội ra mắt nên Hàn Phong hết cách chuồn.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất là hạnh phúc vì hắn vẫn luôn nhận được những tấm ảnh xinh đẹp của Mộc Hạ, và hắn cũng có những bữa ăn đầm ấm bên gia đình. Như vậy đã quá đủ với Hàn Phong rồi.
Khi đi chụp ảnh, tham quan và mua đồ lưu niệm đầy ắp xong thì mọi người quay lại khách sạn để lên đồ đi trượt tuyết.
“Wow, tuyệt quá! Mát…mát”
Mộc Hạ phấn khích mà nhảy bổ xuống nền tuyết mềm xốp, trắng xoá kia. Cảm giác mát lạnh khi những mảng tuyết nhỏ bám lên mặt thật khiến người ta không khỏi thích thú.<code> Chơi với tuyết một hồi thì cả nhà kéo nhau đi thuê đồ trượt,thuê xong thì bọn họ mặc luôn, còn những đồ dùng có thể sử dụng nhiều lần cho lần sau như khăn quàng, mũ len thì Bắc Hải chi tiền mua luôn. Đầu tiên là đeo kính trượt tuyết, găng tay loại chuyên dụng để trượt tuyết, quần áo trượt...trang bị đầy đủ bảo hộ các thứ xong mọi người cùng nhau tìm một chỗ vắng và cao để tránh va chạm xung quanh. Dù vắng nhưng xung quanh vẫn được các bảo an quan sát kỹ càng, nên nếu hễ gặp gì bất trắc thì bọn họ sẽ đến ngay lập tức để hỗ trợ và cứu hộ người gặp nạn. Quay lại câu chuyện trượt tuyết, Mộc Hạ cầm chặt hai cái gật đứng trên ván trượt tuyết mà thầm thở dài. Kiếp trước học được rất nhiều thứ nhưng khổ nổi trượt tuyết cậu nào đã học bao giờ đâu mà biết. Bắc Hải đã dắt tay vợ yêu Hải Đường tách riêng để tiện cho hai vợ chồng có những phút giây thân mật như lúc mới yêu rồi, nên giờ chỉ còn lại ba đứa trẻ bơ vơ đứng đó. Trí Khanh và Thảo Anh thấy khuôn mặt của Mộc Hạ chuyển biến lạ kỳ quá bèn hỏi:" Hạ Hạ, em sao vậy?" </code>“Em không sao ạ, chỉ là…em không biết trượt tuyết”<code> Mộc Hạ ngại ngùng mà nói, giọng cậu càng ngày càng nhỏ ở những chữ sau. Nhưng với hai đôi tai thính của anh và chị thì một chữ cũng không rơi ra ngoài tai được. Thấy vậy Trí Khanh liền nắm lấy tay Mộc Hạ mà an ủi. </code>“Đừng lo, không có gì phải xấu hổ cả”-Trí Khanh
“Nếu em không biết điều gì cứ hỏi anh chị, anh chị sẽ dạy cho em. Chúng ta là gia đình mà nên em đừng khách sáo nhé”-Thảo Anh
“Vâng ạ”-Mộc Hạ
Khi tham quan một vòng núi tuyết và các nơi dân ờ thì cả nhà cung dừng lại ở một quán ăn để dùng bữa trưa, nghe người hướng dẫn giới thiệu thì nơi này chính là quán ăn ngon nhất ở đây. Bởi độ thơm ngon và chính thống chuẩn đồ ăn của người Nhật từ thời xưa.
“Các con ăn gì thì cứ gọi thoải mái nhé”-Hải Đường
“Gọi hết các món đi, không sao đâu”-Bắc Hải
“Ba bao sao, vậy thì con gái rượu của ba không thể khách sáo được rồi hehe”-Thảo Anh
“Gọi ra thì lo ăn cho hết đấy, không người ta lại đánh giá cho lại không hay”-Trí Khanh
Thảo Anh nghe vậy liền bĩu môi, sau đó lại dùng chất giọng hờn dỗi hiếm thấy mà nói với Trí Khanh:" Em biết rồi"
Lúc này, Mộc Hạ đang chăm chú xem menus. Vì cậu biết tiếng Nhật nên mọi thứ rất thuận lợi, mà hầu như ai trong nhà cậu cũng biết nhiều thứ tiếng nên chẳng cần lo bị lừa.
Gọi món xong thì cả nhà cùng ngồi đợi đầu bếp chuẩn bị, trong lúc đợi thì cả nhà cùng nhau nói chuyện phiếm rất vui vẻ. Thức ăn cũng được đưa lên.
“Mời cả nhà ăn cơm”-Đồng thanh
Bữa cơm diễn ra trong sự vui vẻ, tiếp đến bọn họ quay về khách sạn để nghỉ ngơi. Chiều lên đồ đi chụp ảnh và mua quà lưu niệm, cũng may lúc sáng Mộc Hạ có chụp ảnh ban sớm nên chia sẻ vào nhóm bạn thân để mọi người cùng coi.
Mọi người bên kia cũng đang có khoảng thời gian vui vẻ bên gia đình, mặc dù Lê Khiết chỉ còn có ông nội là chỗ dựa nhưng vẫn rất hạnh phúc. Vì ông nội Lê dẫn cô đi phá tiền, những thứ cô nhìn trúng hay liếc qua vô tình đều bị thu mua cho bằng sạch.
Quá là nuông chiều cháu gái, những người khác cũng share hình ảnh của bản thân qua. Chỉ riêng Hàn Phong thì niềm vui không trọn vẹn, vì vị trí gia chủ mà hắn bị ép đi tham gia tiệc xã giao rất nhiều. Nhưng may ngờ ba mẹ Triệu mà hắn thoát được liên tục. Còn giờ thì ông nội ra mắt nên Hàn Phong hết cách chuồn.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất là hạnh phúc vì hắn vẫn luôn nhận được những tấm ảnh xinh đẹp của Mộc Hạ, và hắn cũng có những bữa ăn đầm ấm bên gia đình. Như vậy đã quá đủ với Hàn Phong rồi.
Khi đi chụp ảnh, tham quan và mua đồ lưu niệm đầy ắp xong thì mọi người quay lại khách sạn để lên đồ đi trượt tuyết.
“Wow, tuyệt quá! Mát…mát”
Mộc Hạ phấn khích mà nhảy bổ xuống nền tuyết mềm xốp, trắng xoá kia. Cảm giác mát lạnh khi những mảng tuyết nhỏ bám lên mặt thật khiến người ta không khỏi thích thú.<code> Chơi với tuyết một hồi thì cả nhà kéo nhau đi thuê đồ trượt,thuê xong thì bọn họ mặc luôn, còn những đồ dùng có thể sử dụng nhiều lần cho lần sau như khăn quàng, mũ len thì Bắc Hải chi tiền mua luôn. Đầu tiên là đeo kính trượt tuyết, găng tay loại chuyên dụng để trượt tuyết, quần áo trượt...trang bị đầy đủ bảo hộ các thứ xong mọi người cùng nhau tìm một chỗ vắng và cao để tránh va chạm xung quanh. Dù vắng nhưng xung quanh vẫn được các bảo an quan sát kỹ càng, nên nếu hễ gặp gì bất trắc thì bọn họ sẽ đến ngay lập tức để hỗ trợ và cứu hộ người gặp nạn. Quay lại câu chuyện trượt tuyết, Mộc Hạ cầm chặt hai cái gật đứng trên ván trượt tuyết mà thầm thở dài. Kiếp trước học được rất nhiều thứ nhưng khổ nổi trượt tuyết cậu nào đã học bao giờ đâu mà biết. Bắc Hải đã dắt tay vợ yêu Hải Đường tách riêng để tiện cho hai vợ chồng có những phút giây thân mật như lúc mới yêu rồi, nên giờ chỉ còn lại ba đứa trẻ bơ vơ đứng đó. Trí Khanh và Thảo Anh thấy khuôn mặt của Mộc Hạ chuyển biến lạ kỳ quá bèn hỏi:" Hạ Hạ, em sao vậy?" </code>“Em không sao ạ, chỉ là…em không biết trượt tuyết”<code> Mộc Hạ ngại ngùng mà nói, giọng cậu càng ngày càng nhỏ ở những chữ sau. Nhưng với hai đôi tai thính của anh và chị thì một chữ cũng không rơi ra ngoài tai được. Thấy vậy Trí Khanh liền nắm lấy tay Mộc Hạ mà an ủi. </code>“Đừng lo, không có gì phải xấu hổ cả”-Trí Khanh
“Nếu em không biết điều gì cứ hỏi anh chị, anh chị sẽ dạy cho em. Chúng ta là gia đình mà nên em đừng khách sáo nhé”-Thảo Anh
“Vâng ạ”-Mộc Hạ