<code> Cắt tóc đã xong, hai chị cũng tiếp tục công cuộc đi mua sắm. </code>“Em chuyển khoản rồi đấy ạ”-Thảo Anh
“Trời con nhỏ này, em không cần trả tiền cũng được mà. Mặt bằng cũng cho thuê free ngay cả tiền vốn đầu tư cũng vậy, giờ lại đi trả tiền cắt tóc. Em lại không nể chị rồi”-Chị Vincent
“Em nào dám ạ, chị đừng giận. Thói quen thôi ạ, với em cũng nói ban nãy rồi. Người nhà không mà chị, năm đó lúc gia đình em phá sản chị cũng rút hết tiền tiết kiệm ra để giúp đỡ gia đình em mà. Giờ em mới làm chút việc nhỏ này mà chị lại khách sáo như này thì em áy náy lắm”-Thảo Anh
“Thật là hết nói nổi cô. Mà tý hai đứa đi mua đồ xong về luôn à?”-Chị Vincent
“Vâng”
“Có gì tý ăn trưa xong ghé lại tiệm đi, chị makeup cho Hạ Hạ tý. Ngày đặc biệt mà phải thật là xinh chứ”-Chị Vincent
“Chị à, xinh không dùng được cho một đứa con trai như em đâu ạ”-Mộc Hạ dở khóc dở cười mà nói.<code> Hai người nhìn cậu rồi khẽ cười, nói chuyện thêm chút nữa thì hai chị em lại tiếp tục đi mua sắm. Bọn họ lượn hơn chục vòng quanh Trung tâm, chốt đơn ầm ầm khiến toàn bộ nhân viên vui như sắp được nhận lương. Thoả mãn rồi thì Thảo Anh dẫn Mộc Hạ đi ăn trưa, tranh thủ lúc cậu đang gọi món thì cô ra ngoài gọi điện thoại. </code>“Alo, cậu Tú à. Giờ cậu vào nhà, ở phòng Hạ Hạ có một hộp quần áo màu trắng ấy. Phiền cậu đem tới trung tâm thương mại Hoa Hạ dùm tôi”
“Vâng, tôi làm liền thưa cô chủ”
“Cảm ơn cậu”<code> Nói chuyện xong thì Thảo Anh cúp máy rồi đi lại vào trong, lúc này Mộc Hạ cũng đã gọi món xong hết cả rồi. Hai người ngồi đợi một lúc thì món cũng lên hết, cô nhìn bàn ăn mà ngỡ ngàng. Thấy vậy cậu e dè mà hỏi. </code>“Chị sao vậy ạ? Đồ ăn em gọi không ngon ạ”
“À không, không phải. Chỉ là nhìn một bàn đồ ăn này toàn là món mà chị thích nên chị hơi bất ngờ ấy mà”
“Vâng, may quá. Chị thích là em vui rồi”
“Mà sao em biết mấy món này, chị chưa từng nói sở thích của mình cho em”
“Em quan sát nên biết ạ, hầu như những gì cả nhà thích em đều biết hết rồi đấy ạ. Nhưng em chỉ không biết mọi người có thay đổi sở thích của bản thân hay không thôi ạ”<code> Nghe thấy vậy, Thảo Anh cười hiền rồi vươn tay xoa đầu Mộc Hạ. Đứa em trai nhỏ của cô từ trước tới nay đều tình cảm như vậy, dù cho dạo giờ cả nhà rất bận không có đủ thời gian để bên cạnh quan tâm, lo lắng cho cậu nhiều. Nhưng cậu chưa từng trách bất kỳ ai, Mộc Hạ vẫn yêu gia đình nhỏ này vô cùng. </code>“Chị xin lỗi em”
“Sao lại xin lỗi em ạ?”
“Chị và mọi người đã bỏ bê em rất nhiều, chị cảm thấy có lỗi vì chẳng biết gì về sở thích của em cả”
“không phải vậy đâu ạ, mọi người dù bận thế nào vẫn luôn quan tâm đến em. Em đã rất hạnh phúc khi sống với mọi người, tuy thời gian cả nhà bên nhau không nhiều như lúc trước. Nhưng không vì thế mà tình cảm gia đình vơi đi, mẹ Đường cho dù rất mệt nhưng vẫn dậy thật sớm để nấu bữa sáng và cơm hộp cho mọi người. Ba tuy bận rộn nhưng lúc nào cũng nghĩ đến vợ con trước hết, hễ đi công tác hay thấy trong cửa hàng nào đó ba sẽ nghĩ ngay đến gia đình và mua nó về. Anh Trí Khanh tuy khô khan nhưng anh luôn nghĩ cho gia đình, từ trước tới giờ anh cả đều sống vì mọi người trong nhà. Thậm chí còn từ bỏ cả những sở thích thua vui bên ngoài. Còn Chị Thảo Anh tuy chị cười rất nhiều nhưng chị luôn tự mình bước đi, chị cũng có nhiều sự lo sợ. Và điều chị sợ nhất là vào một ngày nào đó chị sẽ đánh mất đi gia đình quý giá này. Chị đã nổ lực rất nhiều, chịu đựng rất giỏi rồi. Ai cũng có nỗi lo riêng, em biết làm người lớn rất mệt. Nên em không muốn gây áp lực hay đòi hỏi 24/24 đều có người nhà ở bên cạnh. Không phải vì em hiểu chuyện mà em lo lắng cho gia đình của mình. Em cũng yêu cả nhà lắm, em không muốn bất kỳ ai trong nhà cảm thấy áy náy hay tội lỗi khi không chăm lo được cho em đâu. Mọi người đã làm rất tốt rồi, hiện tại điều em mong muốn là tất cả những người em yêu quý nhất trên thế giới này sẽ luôn luôn hạnh phúc và vui vẻ”
“Hạ Hạ à…”<code> Thảo Anh nhìn đứa em trai nhỏ của mình, đôi mắt cô rưng rưng như muốn khóc. Thì ra không chỉ cả nhà lo lắng cho cậu, mà ngay cả Mộc Hạ cũng vô cùng lo lắng cho gia đình. </code>
“Trời con nhỏ này, em không cần trả tiền cũng được mà. Mặt bằng cũng cho thuê free ngay cả tiền vốn đầu tư cũng vậy, giờ lại đi trả tiền cắt tóc. Em lại không nể chị rồi”-Chị Vincent
“Em nào dám ạ, chị đừng giận. Thói quen thôi ạ, với em cũng nói ban nãy rồi. Người nhà không mà chị, năm đó lúc gia đình em phá sản chị cũng rút hết tiền tiết kiệm ra để giúp đỡ gia đình em mà. Giờ em mới làm chút việc nhỏ này mà chị lại khách sáo như này thì em áy náy lắm”-Thảo Anh
“Thật là hết nói nổi cô. Mà tý hai đứa đi mua đồ xong về luôn à?”-Chị Vincent
“Vâng”
“Có gì tý ăn trưa xong ghé lại tiệm đi, chị makeup cho Hạ Hạ tý. Ngày đặc biệt mà phải thật là xinh chứ”-Chị Vincent
“Chị à, xinh không dùng được cho một đứa con trai như em đâu ạ”-Mộc Hạ dở khóc dở cười mà nói.<code> Hai người nhìn cậu rồi khẽ cười, nói chuyện thêm chút nữa thì hai chị em lại tiếp tục đi mua sắm. Bọn họ lượn hơn chục vòng quanh Trung tâm, chốt đơn ầm ầm khiến toàn bộ nhân viên vui như sắp được nhận lương. Thoả mãn rồi thì Thảo Anh dẫn Mộc Hạ đi ăn trưa, tranh thủ lúc cậu đang gọi món thì cô ra ngoài gọi điện thoại. </code>“Alo, cậu Tú à. Giờ cậu vào nhà, ở phòng Hạ Hạ có một hộp quần áo màu trắng ấy. Phiền cậu đem tới trung tâm thương mại Hoa Hạ dùm tôi”
“Vâng, tôi làm liền thưa cô chủ”
“Cảm ơn cậu”<code> Nói chuyện xong thì Thảo Anh cúp máy rồi đi lại vào trong, lúc này Mộc Hạ cũng đã gọi món xong hết cả rồi. Hai người ngồi đợi một lúc thì món cũng lên hết, cô nhìn bàn ăn mà ngỡ ngàng. Thấy vậy cậu e dè mà hỏi. </code>“Chị sao vậy ạ? Đồ ăn em gọi không ngon ạ”
“À không, không phải. Chỉ là nhìn một bàn đồ ăn này toàn là món mà chị thích nên chị hơi bất ngờ ấy mà”
“Vâng, may quá. Chị thích là em vui rồi”
“Mà sao em biết mấy món này, chị chưa từng nói sở thích của mình cho em”
“Em quan sát nên biết ạ, hầu như những gì cả nhà thích em đều biết hết rồi đấy ạ. Nhưng em chỉ không biết mọi người có thay đổi sở thích của bản thân hay không thôi ạ”<code> Nghe thấy vậy, Thảo Anh cười hiền rồi vươn tay xoa đầu Mộc Hạ. Đứa em trai nhỏ của cô từ trước tới nay đều tình cảm như vậy, dù cho dạo giờ cả nhà rất bận không có đủ thời gian để bên cạnh quan tâm, lo lắng cho cậu nhiều. Nhưng cậu chưa từng trách bất kỳ ai, Mộc Hạ vẫn yêu gia đình nhỏ này vô cùng. </code>“Chị xin lỗi em”
“Sao lại xin lỗi em ạ?”
“Chị và mọi người đã bỏ bê em rất nhiều, chị cảm thấy có lỗi vì chẳng biết gì về sở thích của em cả”
“không phải vậy đâu ạ, mọi người dù bận thế nào vẫn luôn quan tâm đến em. Em đã rất hạnh phúc khi sống với mọi người, tuy thời gian cả nhà bên nhau không nhiều như lúc trước. Nhưng không vì thế mà tình cảm gia đình vơi đi, mẹ Đường cho dù rất mệt nhưng vẫn dậy thật sớm để nấu bữa sáng và cơm hộp cho mọi người. Ba tuy bận rộn nhưng lúc nào cũng nghĩ đến vợ con trước hết, hễ đi công tác hay thấy trong cửa hàng nào đó ba sẽ nghĩ ngay đến gia đình và mua nó về. Anh Trí Khanh tuy khô khan nhưng anh luôn nghĩ cho gia đình, từ trước tới giờ anh cả đều sống vì mọi người trong nhà. Thậm chí còn từ bỏ cả những sở thích thua vui bên ngoài. Còn Chị Thảo Anh tuy chị cười rất nhiều nhưng chị luôn tự mình bước đi, chị cũng có nhiều sự lo sợ. Và điều chị sợ nhất là vào một ngày nào đó chị sẽ đánh mất đi gia đình quý giá này. Chị đã nổ lực rất nhiều, chịu đựng rất giỏi rồi. Ai cũng có nỗi lo riêng, em biết làm người lớn rất mệt. Nên em không muốn gây áp lực hay đòi hỏi 24/24 đều có người nhà ở bên cạnh. Không phải vì em hiểu chuyện mà em lo lắng cho gia đình của mình. Em cũng yêu cả nhà lắm, em không muốn bất kỳ ai trong nhà cảm thấy áy náy hay tội lỗi khi không chăm lo được cho em đâu. Mọi người đã làm rất tốt rồi, hiện tại điều em mong muốn là tất cả những người em yêu quý nhất trên thế giới này sẽ luôn luôn hạnh phúc và vui vẻ”
“Hạ Hạ à…”<code> Thảo Anh nhìn đứa em trai nhỏ của mình, đôi mắt cô rưng rưng như muốn khóc. Thì ra không chỉ cả nhà lo lắng cho cậu, mà ngay cả Mộc Hạ cũng vô cùng lo lắng cho gia đình. </code>