Khoảnh khắc tôi bước vào khu vực nhà vệ sinh dành cho nữ giới, nhìn tới nhìn lui lại không thấy 1 bóng người nào cả. Điều này khiến tôi bắt đầu hoài nghi nên lên tiếng hỏi bé gái đó rằng:
- Em ơi! Có bao giờ mẹ em đã ra ngoài rồi mà em không biết không?
Câu hỏi ấy vừa dứt, đứa bé ấy bất chợt buông tay tôi ra và lùi chân mình lại vào góc tường. Ngay sau đó, 1 cánh cửa phòng vệ sinh phía sau lưng tôi đột ngột bật mở. Tôi chợt giật mình khi nhìn trong tấm gương lớn ở bàn lavabo, nó phản chiếu bóng của 1 người phụ nữ có vóc dáng cao lớn hơn tôi cả 1 cái đầu. Ả ta mặc áo khoác màu đen và chùm mặt mày kín mít, điều này khiến tôi không thể trông thấy rõ mặt mũi của ả ra sao cả.
Cô ta lao đến khi tôi chưa kịp quay đầu và cũng chẳng kịp ú ớ gì. Từ phía sau, tôi bị bàn tay của ả kìm cổ và dí 1 chiếc khăn trắng đã được tẩm thuốc mê bịt chặt lấy mũi miệng của tôi với ý đồ muốn chụp thuốc tôi. Sau đó ả lôi kéo tôi vào lại phòng vệ sinh nhỏ, nơi ả vừa núp ở trong đó chờ tôi bước vào để đột kích.
Người phụ nữ này rất khoẻ mạnh lại sở hữu vóc dáng to con vạm vỡ như đàn ông. Nên mặc cho tôi cố vùng vẫy chống trả ra sao cũng không tài nào thoát khỏi ả. Tôi kinh hãi và vô cùng bấn loạn, tay chân quơ đập loạn xạ hết sức có thể, nhưng do bị bóp chặt mũi miệng nên tôi cảm thấy rất ngộp thở. Việc này khiến tôi cố hít thở thật sâu để lấy oxy do bản năng sống trong người bộc phát. Đồng nghĩa với việc tôi đang đưa nhanh loại thuốc mê không mùi trên chiếc khăn này lan thật sâu vào phổi và đầu não của mình. Thế là tôi bị ngấm thuốc rồi. Biểu hiện đầu tiên là 2 con người mờ dần và mí mắt nặng trịch. Tay chân lẫn toàn bộ cơ thể cũng theo đó mất hết sức lực và xụi lơ. Nhịp thở của tôi chậm lại và 'kịch'. Tôi lâm vào trạng thái mê man bất tỉnh nhân sự, sau khi vừa giãy giụa kịch liệt để thoát khỏi bàn tay của kẻ ác nhưng không được rồi. Mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch và gọn lẹ trong tích tắc, tất cả đều nằm trong âm mưu ám hại tôi của 1 ai đó đang cực kì cay ghét tôi.
Ngay lúc này, 1 bà lao công của khách sạn phụ trách việc dọn toilet đã được mua chuộc. Bà ta bình tĩnh đẩy xe rác vào bên trong như công việc vẫn thường làm mọi ngày của mình. Tôi nhanh chóng bị đặt gọn vào 1 chiếc thùng rác lớn. Còn đứa bé gái thì chui vào và trốn trong giỏ đựng khăn ở trên xe đồ nghề để mất tích luôn cùng với tôi, vì nó đã hoàn thành xong việc của mình rồi.
Tôi nhanh chóng được đẩy ra ngoài theo lối thang máy dành cho nhân viên khách sạn, rồi xuống phòng kho chứa dụng cụ của lao công mà chẳng 1 ai may mảy biết hay nghi ngờ gì. Ở nơi đó, đồng bọn của những kẻ được lệnh sẽ bắt cóc và sát hại tôi đã chờ sẵn. Khi nhận được tôi chúng sẽ lập tức di chuyển tôi ra xe đang đậu ở dưới hầm. Còn người phụ nữ đã chụp thuốc mê tôi, ả ta cởi bỏ lớp áo khoác và chỉnh trang lại trang phục của mình thành 1 người khác. Rồi bình thản bước ra ngoài như 1 vị khách cũng đang đặt phòng và lưu trú ở khách sạn này như bao du khách khác.
Anh Uy đứng gần khu vực toilet chờ tôi ra, vì công việc của anh là trông chừng tôi từ phía xa nếu như không có anh giáo ở bên cạnh. Ngó đồng hồ đã hơn 15 phút trôi qua, giác quan của anh bắt đầu cảm nhận được chuyện chẳng lành, nên vội đứng trước cửa toilet nữ và gọi tên tôi thật lớn, nhưng gọi hoài lại chẳng thấy tôi đáp lời lại. Do thế anh liều mình xông thẳng vào bên trong để kiểm tra, muốn thất kinh vì toilet vắng tanh không có lấy 1 bóng người. Cứ như thể tôi và đứa bé kia đã bốc hơi hoàn toàn, khiến anh xanh xám mặt mày co chân lật đật chạy thật nhanh ra ngoài sảnh. Vừa chạy, anh vừa nói vọng vào tai nghe để thông báo tình hình cho các anh hộ vệ cũng đi theo tôi và thầy nghỉ dưỡng, nhằm huy động lực lượng cấp bách để tìm tôi. Và tôi có thể chắc chắn 1 điều, rằng kẻ đang muốn bắt giữ tôi là người đã tìm hiểu rất kỹ về gia đình tôi. Cũng như cho người theo dõi hành tung của tôi và thầy rất sát sao. Chỉ để canh chừng 1 chút sơ hở sẽ ra tay với tôi ngay.
Anh giáo vẫn còn ngồi trò chuyện với những người quen của mình. Nói là ảnh ngồi ở đó vậy chứ, nhưng đôi mắt của thầy thi thoảng vẫn lia tìm đến tôi để xác định tôi ở vị trí nào. Giây phút trông tôi dẫn đứa bé ấy đi, thầy cũng có 1 chút nghi hoặc nhưng dòm thấy có anh Uy đã đi theo sau tôi rồi nên ổng cũng khá an tâm. Chỉ khi nhìn anh Uy hớt hải từ khu vực nhà vệ sinh chạy ra 1 mình và không thấy tôi theo ra cùng. Miệng anh không ngừng nói vào tai nghe không dây đang gắn trên tai để kết nối với những người khác. Dù không biết anh Uy đã nói gì, nhưng đôi mắt chim ưng sắc bén của thầy nhìn thấy dáng vẻ của ảnh lúc này, là có thể đoán ngay ra được đã có chuyện không hay xảy ra với tôi rồi. Mặt thầy liền biến sắc ngay lập tức, khi anh Uy còn đang vội vã chạy đến báo cáo tình hình cho ổng hay.
Rất nhanh chóng, toàn bộ khách sạn được lệnh phong toả khẩn cấp để nội bất xuất và ngoại bất nhập. Nhưng muộn rồi, vì chiếc xe bắt cóc tôi đã kịp thời ra khỏi cửa bảo vệ và vun vút lao đi, khi đội an ninh trong khách sạn còn đang 'check' camera để xem xét lại tình hình.
Bọn bắt cóc rất khôn ngoan và có những tính toán kỹ lưỡng. Khi xe chúng đổ dốc và đi xa khách sạn khoảng chừng chục cây số. Đã có 1 chiếc xe oto khác cũng là người của chúng đã đợi sẵn ở cung đường núi rừng hiểm trở. Chúng vác tôi đã bị trói chặt chân tay và bịt kín cả mắt lẫn miệng vẫn còn chưa tỉnh táo sang chiếc xe bên kia. Sau đó cả 2 xe khởi động và rẽ sang 2 hướng khác nhau để đánh lừa người của thầy, cũng như người bên phía cảnh sát điều tra. Vì chúng đã đoán trước tình cảnh thế nào chiếc xe cũ rời từ khách sạn đi ra đã bị camera ghi lại biển số xe rồi.
Cơ thể tôi bắt đầu rã thuốc và đầu óc có dấu hiệu tỉnh táo. Cả người vẫn còn mệt nhừ nhưng tôi liền kinh hãi khi mắt mình đã bị vải bịt kín tối thui rồi. Miệng tôi cũng bị chúng nhét khăn để không thể lên tiếng kêu cứu hay gây ra ầm ĩ. Hai tay thì bị chúng trói ra phía sau và 2 cổ chân cũng bị dây thừng siết chặt. Bộ dạng của tôi lúc này không khác gì 1 còn gà sắp bị đem đi cắt tiết và nhổ lông để mần thịt. Tôi cảm thấy sợ hãi tột độ và muốn sang chấn tâm lý đến nơi. Toàn thân không ngừng run rẩy vì cảm thấy lạnh toát. Nước mắt cứ thế trào ra làm thấm ướt cả tấm khăn che. Trong đầu lúc này lại không ngừng cầu nguyện thầy hay ai đó có thể đến giải cứu mình liền tức khắc. Vì tôi e chuyến này mình sẽ 1 đi không trở lại, hoặc có thể bước sang cả thế giới bên kia luôn không chừng.
Tôi cảm nhận rõ mình đang nằm ở trên xe và bị chúng chở đi đến đâu đó với tốc độ khá nhanh. Mũi tôi tràn ngập mùi dầu xe, mùi khói thuốc lá pha lẫn mùi mồ hôi của những gã đàn ông dơ dáy. Hai tai tôi vểnh lên nghe ngóng chúng đang bàn chuyện với nhau về việc sẽ xử lý tôi ra sao để đúng với thoả thuận. Tôi cá đây là những tên tội phạm đầu gấu và coi pháp luật không ra thể thống gì. Vì nghe cách nói chuyện của chúng khá tục tĩu và đệm những tiếng chửi thề rất nhiều.
Theo như kế hoạch, chúng sẽ đưa tôi vượt biên trái phép qua bên Trung Quốc. Sau đó sẽ giết hại rồi tiêu huỷ xác tôi ở bên đó luôn. Vì từ khách sạn tôi đang ở cùng thầy qua địa phận nước bạn chỉ cách chừng vài chục cây số. Chúng sẽ men theo đường núi và lựa đi giấc tối muộn hoặc tờ mờ sáng để tránh được sự giám sát của bộ đội biên phòng 2 bên. Do người thuê chúng thực hiện phi vụ đã căn dặn rất cẩn thận. Rằng khi đã tóm được tôi rồi, chúng phải lập tức mang tôi qua Trung Quốc ngay không được chần chừ. Vì biết bên thầy Vinh của tôi là nhà tài phiệt rất có quyền thế. Thầy sẽ nhanh chóng dùng tất cả các mối quan hệ để nhờ vả bộ công an trong nước, có khi dùng đến cả lực lượng vũ trang luôn không chừng. Việc lục tung cả đất nước Việt Nam này để tìm thấy tôi là điều hoàn toàn có thể.
Chuyện bàn tính trốn lủi qua Trung Quốc của bọn chúng coi như là để dập tắt việc tìm kiếm tôi của thầy. Cũng như để phía bên thầy không thể truy vết ra mà tóm cổ được chúng. Như thế sẽ không thể ép chúng khai ra người đằng sau đã chủ mưu thuê chúng sát hại tôi là ai. Và người đó cũng đã căn dặn chúng cứ ở bên Trung Quốc vài ba năm đi, đợi 1 thời gian yên ổn rồi hãy về nước lại. Vì số tiền thù lao chúng được nhận đủ để chúng sống phủ phê ở bên đó cả mấy năm trời.
- Giờ đưa con đĩ này về trại rồi tính sao với nó đây anh em?
- Thằng chó này hỏi vớ vẩn, cho về với Diêm Vương luôn chứ làm sao. Bên kia đã dặn đốt cốt rồi rải sông không để tìm thấy mà.
- Ai chẳng biết là phải đưa nó về âm phủ. Ý tao là anh em có muốn 'thịt' cho sướng trước khi tiễn nó đi không? Nhìn ngon chảy nước thế kia mà bỏ luôn không ăn thì hơi phí.
- Con mẹ chúng mày, mấy thằng tụi bay dần nó chắc cũng đủ chết mẹ rồi chắc chưa kịp giết đâu haha...
Sóng lưng tôi lạnh toát và tay chân cúm lại vì nghe cuộc nói chuyện bẩn thỉu của tụi bắt cóc. Nụ cười của chúng rất ghê rợn và không có 1 chút tính người. Đã khiến tôi - đứa con nít mới lớn chưa được bao lâu muốn chết cứng tại chỗ vì quá sợ hãi. Trong đầu tôi tưởng tượng những gì chúng sẽ làm với mình, cổ họng bất chợt muốn nhợn ói và sởn hết cả gai ốc ở trên người. Giây phút này tôi nhớ tới thầy Vinh - anh giáo chồng của tôi 1 cách khủng khiếp. Nước mắt tôi trào ra nhiều hơn và trong lòng không ngừng hét vang:”Anh ơi! Đến cứu em với anh ơi! Em sợ lắm!.... Nội ơi! Cứu con với nội ơi! Huhu...”