Mục lục
Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em? - Hạnh Pinky
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều hoàng hôn ấy, khi mặt trời đã ghé xuống dưới chân núi, tôi được thầy ôm vào lòng và cùng ngắm bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp này. Bức tranh mà mỗi buồi chiều khi tan học về ở trên thành phố, tôi vẫn thường hay nhớ về nó da diết. Gió mát và mang chút lành lạnh thổi qua, nhưng tôi không còn cảm thấy lạnh nữa. Vì đã có anh giáo già đứng sau lưng ủ ấm và chở che cho tôi. Thôi giờ gọi ảnh vậy đi cho trẻ ra được 1 miếng, chứ cứ gọi là ông thấy khoảng cách thế hệ xa quá!

Thầy nói muốn tìm lại những thứ đã mất của tôi. Và đúng là chữ tín của thầy có uy quá, vì thầy đã tìm lại được nụ cười cho tôi. Tìm lại cho tôi mảnh vườn và căn nhà mà tôi nghĩ không bao giờ được về gặp nó nữa. Thầy tìm cho tôi hơi ấm của người thân, tìm cho tôi động lực để tiếp tục sống. Và nhất là tìm 1 người có thể thay thế bà nội quá cố để cho tôi dựa dẫm vào. Tất nhiên, người đó chính là thầy chứ không ai khác. Và tôi chợt nhận ra, tôi có thầy là đã có tất cả.

Nắm lấy tay thầy chặt thêm, tôi ngước cổ lên nhìn thầy, anh giáo già ban đầu gặp mặt mang vẻ ngoài lạnh giá, nhưng lại dành cho tôi thứ tình cảm thật ấm áp và tươi đẹp. Thầy cũng rũ mắt xuống nhìn tôi, trong nỗi niềm trào dâng trước buổi chiều hoàng hôn tuyệt đẹp này, tôi cố kiễng chân cho thật cao để có thể với miệng mình đến môi thầy. Nhưng thầy cao quá, nên tôi chỉ chạm tới cằm của thầy thôi. Anh giáo hiểu ý nên cúi thấp đầu xuống để tôi có thể hoàn thành tâm ý của mình. Khi 2 bờ môi chạm nhau, một cơn gió vô ý thổi qua khiến tóc tôi khẽ tung bay. Tôi ngại ngùng âu yếm nói nhỏ với thầy rằng:

- Thầy... là tất cả của em!

—————

Tối ấy, sau bếp của nội bỗng trở nên ấm cúng vì đã có lửa. Tôi ra ngoài ao nhân tạo ở trong vườn vớt đại 1 con cá trê, sẵn nhổ vài ba luống rau lên làm 1 bữa cơm chiều dân dã cho thầy. May quá, vật dụng trong nhà vẫn y nguyên và gạo của nội còn được gần nửa nại, đủ để cho tôi và thầy nấu ăn được vài bữa.

Chú tài xế đã ra về và để lại cho tôi và thầy giỏ đồ chứa vật dụng cá nhân và quần áo của cả 2. Vậy là mọi thứ đều có trong sự sắp đặt của thầy từ trước rồi. Trong khi chờ thầy tắm xong, tôi bày thức ăn và chén đũa lên bàn đợi anh giáo ra ngồi cùng ăn cơm. May là thầy cho gắn máy nước nóng và nhiều vật dụng tiện ích khác, nên cuộc sống trong ngôi nhà gỗ này dễ thở hơn rất nhiều.

Khi anh giáo mở cửa phòng tắm và ra ngoài, trên tay vẫn đang cầm cái khăn bông đang vừa đi vừa lau đầu cho khô. Tôi cầm sẵn 1 cái áo khoác len đứng ngoài chờ để thầy mặc vào cho ấm. Còn kêu thầy là tôi muốn lau tóc cho thầy dùm.

Anh giáo ngồi xuống ghế sau khi đưa khăn bông cho tôi, rồi ôm eo tôi kéo sát lại gần mình, để cả người tôi lọt ở khoảng không chính giữa 2 chân thầy. Trong tư thể này tôi cao hơn thầy được 1 chút. Vừa vò khăn nhè nhẹ cho tóc thầy ráo nước, tôi còn được dịp nhìn ngắm anh Jack của mình trong dáng vẻ này. Vì đối với tôi, thầy đẹp và quyến rũ nhất là khi vừa mới tắm xong. Khi tóc vẫn còn dính nước và rũ xuống khuôn mặt quá sức anh tuấn và chính trực, cơ thể cao to chắc nịch trong bộ đồ mặc nhà rộng rãi. Trông có khác gì các nam tài tử Hồng Kông đâu.

Anh giáo trông thấy tôi đang đứng sát bên vừa dang tay làm vừa đờ đẫn ngắm ổng, nên ma mãnh nhìn tôi cười rồi nói:


- Bé Phương giống vợ anh ghê ta!

- Nhưng em sẽ không lấy thầy đâu.

Tôi bĩu môi làm giá đáp lại lời thầy, vì dạo này được yêu chiều quá đâm hư rồi, ăn nói cà chớn cà cháo với ổng lắm.

- Tại sao? Sao lại không lấy anh?

Bàn tay thầy đang tóm lấy eo tôi bóp vài cái khiến tôi nhột quá mà rụt người bật cười khúc khích.

- Nhột em thầy ơi!

- Vậy thì trả lời đi, tại sao lại không lấy tui?

Thầy vẫn chưa dừng hành động của mình, nên tôi èo người qua bên này rồi qua bên kia. Cuối cùng phải đành chịu thua:

- Tại...tại em sợ mất chồng!!!

Anh giáo nghe tôi vừa cười vừa trả lời, bỗng ngưng động tác thọc lét tôi lại, liền nheo mắt hỏi tiếp tôi rằng:

- Mắc giống gì em lấy tui rồi sợ mất chồng?

- Vì thầy “perfect” thế này, nên nếu lấy thầy làm chồng. Sẽ có biết bao nhiêu người phụ nữ khác dòm ngó rồi tìm cách cướp thầy đi mất tiêu, cái em bơ vơ với cô đơn luôn. Nghĩ tới thôi em thấy sợ lắm!

Nhoẻn miệng cười, thầy vòng hết tay ôm con ốc tiêu của mình vào lòng chặt thêm. Nhưng ổng cũng có những nỗi niềm trăn trở của mình chứ bộ:

- Tôi không sợ thì thôi mà ở đó em sợ sao? Thế em không nghĩ, khi em 30 tôi đã 46, khi em 40 tôi đã 56 rồi. Tôi ngày 1 già còn em đang ngày càng trẻ và trưởng thành ra. Em nói coi, lúc đó có chắc em không chê tôi già mà đi kiếm mấy thằng trẻ khoẻ để yêu đương không? Em chán em bỏ rơi thân già này cô đơn lẻ loi 1 mình để đi tìm tình yêu mới. Đến lúc đó xem coi ai ấm ức hơn ai đây?

Chà, anh giáo đây cũng suy nghĩ chuyện xa xôi quá. Dẫu biết những việc trong tương lai ta không thể đoán được nó sẽ ra sao. Nhưng tôi vẫn muốn nói với thầy rằng:

- Trên thế gian này, em nghĩ em sẽ không tin bất cứ người đàn ông nào ngoài thầy cả! Vì...có ai tuyệt vời hơn thầy đâu!

Anh giáo nghe tôi nói xong khoái chí ra mặt nhưng vẫn ráng kìm nén lại. Đưa tay nhéo nhẹ cái mỏ giờ đã biết nói ngôn tình, miệng lưỡi ngày càng quá trời quá đất của tôi mà ca thán:

- Cái miệng này nha. Thể nào mốt tôi có bán nhà hay tán gia bại sản, cũng chỉ vì cái miệng này cho coi!

Tôi trề mỏ tỏ ý không cam tâm khi nghe thầy nói vậy, bèn:

- Thầy nói gì kì vậy? Tự nhiên thầy lại nói cái miệng em hại thầy tán gia bại sản là sao? Em có làm gì đâu?

- Thì vì nó quá ngọt ngào, nên dễ dàng dụ dỗ mà khiến tui u mê lạc lối.

Thế nên tôi xị mặt:

- Vậy thôi từ giờ em sẽ không ngọt ngào với thầy nữa đâu.

Nghe xong, thầy đanh mặt chất vấn:

- Chứ em muốn nói chuyện ngọt ngào với thằng nào? Hả? Tôi cắn chết em, cái miệng này phải ngọt ngào với mình tôi thôi nghe hông???

Thế là cái mỏ tôi bị cắn thật, bờ môi vốn đã đỏ mọng và chúm chím, nay lại càng sưng tều ra thêm. Vừa ăn cơm, tôi vừa bất mãn nhìn thầy rồi thầm mắng mỏ: ” Đồ lão trâu già xấu xa, răng đã sắp rụng hết mà còn khoái đi cắn người lắm!”

Tối ấy, sau khi cơm nước xong xuôi và cùng nhau xem tivi trên chiếc ghế gỗ dài ngoài phòng khách. Mà thực chất có mình tôi xem à, vì thầy đang bận làm việc với chiếc Macbook của mình đang ngồi ngay kế bên tôi. Tự nhiên tôi lại thấy áy náy với thầy quá, vì tôi mà thầy bỏ bê biết bao nhiêu công việc trên Sài Gòn mà về đây với tôi. Nên tôi tắt tivi để thầy có không gian yên tĩnh dễ tập trung vào làm việc hơn, chỉ lặng lẽ nằm gối đầu cạnh đùi thầy và yên ắng ngắm ổng.

Thầy đeo mắt kính, mắt vẫn nhìn lên màn hình máy tính xách tay của mình, vừa gõ bàn phím lách cách vừa hỏi tôi rằng:

- Em buồn ngủ chưa?

- Có chút chút thôi ạ! Nhưng thầy cứ làm việc cho xong đi, em muốn nằm đây chờ thầy.

Thế nhưng:

- Em khóa cửa nẻo cho cẩn thận đi, tôi vào trong phòng với em. Vô đó tôi vẫn làm việc được mà.

Tôi nghe lời thầy, đi đóng khoá hết tất cả cửa sổ và các cửa ra vào trong nhà. Sau đó chúng tôi vào trong căn phòng mà khi xưa tôi hay ngủ với nội, nhưng giờ lại ngủ với thầy. Vì trên Đà Lạt trời tối sớm, nên người ta thường đi ngủ sớm lắm. Mặc dù lúc này mới có hơn 8 giờ thôi, nhưng nhìn ngoài trời và đường xá xung quanh khu tôi cứ như là đã khuya rồi vậy. Trong xóm thì láng giềng nhà nào nhà nấy cũng cách xa nhau cả khúc, đa số toàn cây cỏ phủ rậm rạp xung quanh. Nên tầm này ít người đi ra đường qua lại lắm vì nhà ai người nấy về rồi.

Tôi nằm trên giường, ôm lấy 1 bên chân thầy để thầy ngồi dựa lưng vào tường mà làm việc. Anh giáo đôi lúc tay rảnh rỗi, sẽ rời bàn phím và xoa lên đầu tôi để tôi dễ ngủ. Tôi vẫn giữ sự áy náy và cảm thấy có lỗi với thầy ở trong lòng, nên tay bám chặt lấy chân thầy hơn liền ấp úng hỏi:

- Thầy có mệt lắm không?

- Tôi vẫn bình thường mà, em đừng có lo!

Bàn tay ấm áp của thầy khẽ mân mê vành tai của tôi, giọng điệu trả lời vô cùng nhẹ nhàng. Giữ im lặng chừng vài giây, tôi lại trầm giọng:

- Em xin lỗi thầy!

Ông giáo bỗng rời mắt khỏi màn hình và cúi xuống nhìn tôi khó hiểu. Còn tôi thì ngước mắt lên thầy tiếp tục nói:

- Vì em mà thầy phải bỏ bê cả thảy công chuyện trên Sài Gòn để về đây. Em thấy mình không giúp gì được cho thầy mà còn khiến thầy bận rộn thêm nữa, nên em thấy có lỗi với thầy nhiều lắm!

Anh giáo nhoẻn miệng cười khi nghe tôi nói lên nỗi lòng của mình. Khẽ vuốt tóc tôi, thầy lúc này muốn phân trần nhằm giúp tôi an lòng để ngủ cho ngon:

- Em nói bậy quá, anh mới là người sẽ cảm thấy có lỗi khi em đang gặp chuyện đau buồn mà không đến bên cạnh em. Trong lòng anh, em như 1 người thân, là máu mủ của anh luôn rồi. Nên chỉ cần em được vui vẻ và bình an, dẫu có thế nào anh cũng sẽ cam chịu.

Trong lòng tôi nổi lên tia xúc động dữ dội, nhưng tôi phải chấn chỉnh với thầy lại vế này:

- Không được, thầy cũng phải vui vẻ và bình an, như thế em mới cảm thấy hạnh phúc được.

Ông giáo lần tìm lấy bàn tay tôi và nắm lấy, sau đó lên giọng khẳng định chắc chắn:

- Được, vậy chúng ta hãy cùng nhau sống cho thật hạnh phúc.

———————

Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, vì tối qua đã lên giường ngủ sớm mà. Thầy làm việc đến rất khuya, nên tôi ráng bước xuống giường thật chậm rãi và nhẹ nhàng, cốt không gây ra tiếng động làm thầy thức giấc.

Đúng là buổi sáng ở dưới quê, chỉ nghe tiếng chó sủa và gà gáy sớm nên yên bình đến lạ. Tiết trời lúc tờ mờ còn rất lạnh, nên tôi phải khoác thêm lớp áo khoác và đội nón len để giữ ấm cơ thể. Vệ sinh cá nhân xong, tôi vội ra ngoài phòng khách thắp nhang khấn vái, rồi dọn dẹp bàn thờ của nội cho thật sạch sẽ, sẵn vừa làm vừa nói với nội vài lời tâm sự trong lòng mình. Sau đó, tôi cầm chổi đi quét lá rụng phía sân trước, và ra sau vườn tưới cây nhổ bớt cỏ dại, sẵn chuẩn bị đồ nấu bữa ăn sáng cho thầy.

Khi tôi đang cặm cụi ở sau bếp, ông giáo già đã tỉnh giấc và mở cửa phòng đi kiếm tôi. Thấy tôi đã chuẩn bị 1 bàn đầy ắp thức ăn quê vườn, thầy tiến đến xoa đầu tôi rồi cảm thán:

- Vợ anh giỏi quá!

Tôi đang bận rộn tay chân nên khi nghe thầy nói cũng chỉ lè lưỡi và trề mỏ với thầy. Chứ cũng không lời qua ý lại với ổng nhiều. Vội hối thúc thầy rằng tôi để bàn chải đánh răng đã quẹt kem, đồ cạo râu và các thứ bên trong phòng tắm sẵn rồi. Thầy hãy mau vào trong vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng với tôi khi cháo còn nóng.

Bữa ăn sáng đạm bạc và đậm chất nhà quê nhưng anh giáo nhà tôi lại dùng rất ngon miệng. Khi trông thấy thầy đã ăn gần xong, tôi bắt đầu nói lên nguyện vọng của mình:


- Thầy!


- Làm sao?


Vừa gắp đồ ăn bỏ vào chén, thầy vừa đáp lại tiếng nói của tôi, nên tôi liền mau chóng vào chủ đề:


- Em nghĩ...em đã sẵn sàng quay trở về Sài Gòn với thầy rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK