Mỗi người trong chúng ta, ai ai cũng toả ra 1 điện từ trường, hay còn gọi là trường khí. Một đứa trẻ may mắn sinh ra trong 1 gia đình có cha mẹ đầy đủ, được yêu thương chăm sóc hết mực, được nuôi dạy cách đúng đắn lẫn hưởng 1 nền giáo dục tốt nhất, được cha mẹ luôn ủng hộ những ước mơ và chỉ bảo những điều tốt lành. Đứa trẻ ấy sẽ toả ra nguồn năng lượng tích cực vây quanh mình. Khi lớn lên và trưởng thành sẽ có bản lĩnh và sự tự tin với những chuyện mà mình muốn làm. Và nếu đứa trẻ ấy lại có thêm phúc khí, bằng cách tu tâm rèn luyện để có 1 trái tim nhân đạo, luôn biết trao yêu thương và giúp đỡ những người khốn khó và cần sự giúp đỡ. Tất cả sẽ tạo nên 1 con người mạnh mẽ có tinh thần kiên cố, tài đức vẹn toàn và dám dũng cảm đương đầu với những khó khăn thử thách. Và nhất là có thể kháng được những năng lượng xấu bằng ý chí kiên cường vững mạnh của mình. Người tôi đang muốn nói đến, đó chính là anh giáo của tôi.
Thật ra cũng giống như tôi, thầy cũng bị những năng lượng xấu bao vây và cám dỗ mình ấy chứ. Nó cũng xuất hiện trong giấc mơ và dụ dỗ thầy sa ngã, nếu thầy nương theo là bị trúng bùa và tâm lý cũng bị ảnh hưởng theo tôi luôn rồi. Nhưng thật may, trường khí của thầy quá mạnh và bản lãnh của thầy quá lớn. Nên những yêu thuật nào đó chẳng thể khiến thầy bị lung lay ý chí, hay làm rung chuyển tình cảm của thầy dành cho tôi. Ngay cả khi xưa, chị Thư cũng đã từng dùng 'nước hoa kích dục' để dụ dỗ thầy. Còn lên tận xứ Mường thỉnh bùa yêu để khiến anh giáo 'dính thính' và kết duyên với mình. Nhưng ý chí của thầy lại quá cứng cỏi và phúc hậu mà Tổ Tiên nhà thầy để lại quá dồi dào. Khiến thầy bùa đành lắc đầu và khuyên chị Thư hãy bỏ ý định này. Vì bùa chú đôi khi không thể luyện thành công, nếu gặp người có vận khí quá tốt và vững tâm vững chí như thầy Vinh của tôi.
Còn tôi, mặc dù tâm tính hướng thiện và từ nhỏ đã theo nội đi làm các viện thiện tích đức. Nhưng cơ bản ngay từ khi sinh, tôi đã tích tụ những năng lượng xấu trong người rồi. Nói là có bà nội thương yêu chăm sóc. Nhưng tôi thiếu hoàn toàn tình thương của cả cha lẫn mẹ. Lớn lên bằng những tiếng chửi bới và nguyền rủa của mọi người. Vì thế mà tôi có tính nhút nhát, hướng nội, không tự tin về chính bản thân mình. Dẫn đến tâm trí yếu kém, bản lĩnh thua thiệt, nên mới dễ bị những thứ tà khí kia xâm lấn tinh thần mà làm tổn hại đến cơ thể như thế này. Những vẫn còn may cho tôi, những việc đức mà tôi từng tích góp, nó đã giúp tôi gặp được những quý nhân như ông thầy bên Trung Quốc đã phán, để họ giúp tôi có thể tai qua nạn khỏi, gặp lành lánh dữ.
..............
Sau này thầy kể rằng, để đưa tôi về được nhà Tổ quả không mấy dễ dàng. Bởi tôi đang ngủ và được thầy nắm tay, bỗng mở to mắt và ngồi bật dậy. Mắt láo liên nhìn qua thầy đanh giọng hỏi:
- Anh muốn đưa tôi đi đâu?
- Đưa em đến nơi cần tới!!!
Nghe thầy lạnh giọng trả lời xong, tôi lắc đầu nguây nguẩy và đáp lại thầy bằng giọng chống cự quyết liệt:
- Không, tôi không đi đâu hết, tôi ở đây là ở đây. Anh mà đưa tôi đi, tôi cắn lưỡi chết ngay tại chỗ cho anh coi. Anh có tin không?
Vừa la inh ỏi, tôi vừa chỉ tay vào thầy cách đầy hỗn xược. Nhưng nhanh như cắt, sợ tôi tự cắn lưỡi mình thiệt, thầy đã vội cầm 1 chiếc khăn lao đến đè tôi xuống và nhét vào miệng tôi, để chặn trước hành động mà tà khí đang điều khiển tâm hồn lẫn thể xác của tôi hiện tại.
Ngay sau đó, đội cận vệ của thầy gồm 2 người đã được gọi đến mở cửa bước vào, liền chạy đến phụ thầy giữ tôi xuống giường, để y tá tiêm cho tôi 1 liều thuốc an thần không cho tôi làm loạn nữa. Tôi gào lên chống đối mọi người dữ dội, nhưng không thể la lớn vì đã bị chặn họng bằng khăn rồi. Nhưng cơ bản là tôi khoẻ lắm, vóc dáng nhỏ con mảnh mai của tôi bỗng mạnh hơn người bình thường. Vì tôi có thể gồng người và vật lại mấy anh vệ sĩ lẫn cả thầy trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Y tá nhìn đôi mắt tôi long lên sòng sọc và cổ hằn rõ những sợi gân mà chị ấy muốn quéo giò bỏ chạy.
Tình thế nguy cấp, thầy bùng lên và ấn vai tôi xuống giường, sau đó gầm tên tôi 'PHƯƠNGGG' 1 tiếng, vang hết nguyên cả dãy bệnh viện. Khiến các bệnh nhân ở kế bên bị đánh thức đồng loạt.
Nộ khí mà thầy phát ra đã làm át đi tà khí trong tôi và giúp tôi bừng tỉnh, y chang lúc tôi ở trong nhà tắm bị nhập giống thế này. Đồng tử tôi co lại, cả người đang săn cứng liền giãn ra và buông thõng. Khoảnh khắc tôi được giải phóng và quay lại thân xác của mình, đôi mắt tôi bừng lên tia sợ hãi níu lấy tay thầy và thều thào:
- Anh...anh ơi!
Rồi tôi lại đờ người và ngất lịm trong sự bất ngờ của mấy anh vệ sĩ. Vì mọi người đều nghĩ tôi đã hoá điên nên mới ăn nói lỗ mãng và làm ầm ĩ lên như thế, rồi đùng cái lăn ra ngất cách bất chợt. Cũng cảm thấy đáng thương cho Sếp của mình, vì vợ Sếp đang vốn rất tỉnh táo và bình thường, giờ lại lâm vào tình cảnh bi đát như thế này.
Nhưng mọi người và ngay cả thầy đều không biết rằng. Tôi bị nhốt trong chính thân xác của mình, mắt bị che kín, miệng bị bịt chặt, càng không thể dùng lý trí điều khiển chân tay của mình được. Tôi nghe thấy tiếng thầy và mọi người ở bên tai, nhưng lại không thể mở miệng kêu cứu do bị khống chế hết thân xác rồi. Nhưng thật may mắn biết bao, vì luôn có giọng nói của 1 bà lão vang bên tai động viên tôi không ngừng nghỉ:
- Ráng lên con, xe sắp đến rước con rồi nên hãy ráng lên.
Nhưng khi thầy hét lớn gọi tên tôi, xiềng xích đang bao vây linh hồn tôi bỗng được tháo ra đột ngột, giúp tôi được giải phóng và quay trở lại thân xác của mình. Nhưng vì cả cơ thể lẫn tinh thần của tôi đã quá mệt mỏi, nên tôi lại chìm trong cơn mê man li bì lần nữa.
Do là ban đêm đường xá vắng tanh, nên tài xế dưới nhà Tổ đến bệnh viện rất nhanh chóng và đưa chúng tôi về nhà Tổ 1 cách an toàn. Khoảnh khắc cánh cổng sắt to lớn được mở ra và xe đưa rước chúng tôi tiến vào trong sân. Anh giáo cảm nhận rõ cơ thể tôi đang được thầy ẵm trong lòng liền nhẹ dần và ấm lên rất nhiều. Còn tôi đang chìm đắm trong giấc mơ tối đen như mực, bỗng mọi thứ trở nên sáng bừng hẳn lên. Như có ánh mắt mặt trời chiếu rọi soi tỏ vào màn đêm u tối trong tâm hồn tôi vậy.
Thật kì lạ là tôi thấy mình đang đứng giữa sân vườn của nhà Tổ, trong 1 buổi sáng ban mai và chim chóc hót líu lo yên bình đến lạ. Khiến linh hồn tôi vốn đang rất rệu rã như được nghỉ ngơi thảnh thơi vậy. Bỗng cánh cổng sắt có vô số tiếng đập cửa rầm rập, trong cơn mơ, tôi thấy bên ngoài có những bóng ma đen kịt đang gào rú đòi xấn vô nhà bắt tôi. Quá kinh sợ nên tôi định bỏ chạy và tri hô cầu cứu. Nhưng rất nhanh sau đó, có 1 giọng nói gầm vang như sấm rền, phát ra từ trong sân vườn ngay phía sau lưng tôi dội ra tới ngoài cổng:
- ĐÁM TỤI BAY CÚT HẾT CHƯA?????
Lũ ma quỷ bị giọng nói ấy làm cho hoảng hốt nên tan biến vào không gian ngay lập tức.
Khi quay đầu lại, tôi thấy có 1 ông lão mặc bộ đồ phi bóng màu trắng như các cụ thời xưa. Ông đang đứng ở chỗ gốc cây liễu cổ thụ phía đằng kia, do xa quá nên tôi không thể trông thấy rõ mặt mũi của ông được. Nhưng tôi có thể nhìn ra vóc dáng quen thuộc này ở ba thầy, chú Jill và cả thầy ở nơi ông.
Khi đã đuổi đoàn âm binh ngoài cửa đang muốn bắt hại tôi, ông tiếp tục nói vọng đến tôi bằng giọng nói trầm vang như của 1 vị tướng:
- Về tới đây rồi, chúng nó không làm gì được con nữa đâu.
Và rồi ông biến mất, tan vào những tán lá của cây liễu rũ xuống xanh ươm.
...................
Tôi ngủ li bì đến 10 giờ sáng hôm sau, khi mở mắt thì thấy thầy đang ngồi trông chừng tôi như thế ấy. Khoảnh khắc 2 chúng tôi đang ôm ấp thỏ thẻ hỏi thăm nhau, mẹ thầy lúc này gõ cửa phòng bước vào để xem tình hình của tôi đang ra sao.
Tôi liền buông anh giáo ra cố gắng ngồi dậy cho đúng lễ nghĩa. Và anh giáo cũng ngồi theo tôi và cả 2 đều dựa lưng vào thành giường trông đầy mỏi mệt, sau đó lên tiếng chào hỏi mẹ thầy. Nhưng bà rất hiểu ý, tự tay bưng đồ ăn vào phòng cho chúng tôi dùng bữa lấy lại sức. Cũng khuyên nhủ chúng tôi:
- Hai đứa con cứ nằm xuống nghỉ ngơi cho lại sức đi. Khi nào ông thầy đó đến mẹ gọi 2 đứa dậy chuẩn bị. Cứ yên tâm, nhà Tổ của mình linh thiêng dữ lắm. Ông bà Tổ Tiên ra vô canh nhà canh cửa dùm hoài chứ gì.