Mục lục
Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em? - Hạnh Pinky
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

( Trong quá trình viết có nhầm lẫn và xảy ra sai sót, mong quý đọc giả thương tình góp ý. Xin chân thành cảm ơn!)

Việc làm như anh hùng, khi đỡ 1 nhát dao mà suýt mất mạng thay tôi của bé Châu. Đã khiến ba mẹ chồng tôi phải lặn lội vào tận trong bệnh viện để ngỏ lời cám ơn đến bé và dì Hoà. Ba Vũ còn hứa sẽ tặng 1 căn nhà ở thành phố để cho em nó đứng tên. Coi như là chút quà mọn tỏ lòng nhiệt thành của gia đình.

Mẹ chồng thì lại cứ chăm chăm đến tôi, xót xa rằng sao cái số tôi nó khổ, cứ xảy ra trăm chuyện đủ bề thế này. Nhắc nhở tôi luôn luôn cẩn thận, cũng như dặn dò anh giáo hãy bảo vệ tôi kỹ lưỡng hơn.

Còn về phần anh Uy, Luật sư của thầy đã tư vấn: theo khoản 1 điều 22 Bộ luật Hình sự, phòng vệ chính đáng là hành vi của người vì bảo vệ quyền hoặc lợi ích chính đáng của mình, của người khác hoặc lợi ích của Nhà nước, của cơ quan, tổ chức mà chống trả lại một cách cần thiết người đang có hành vi xâm phạm các lợi ích nói trên. Phòng vệ chính đáng không phải là tội phạm.

Nhưng anh đã gây ra cái chết cho tên Thái, lấn sang tội giết người do vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng theo điều 126. Có thể bị phạt cải tạo không giam giữ đến 2 năm hoặc phạt tù từ 3 tháng đến 2 năm.


Vì luật sư bên thầy quá cao tay, đã gom đủ bằng chứng để quy tên Thái trong trường hợp ấy là tội phạm cực kì nguy hiểm. Có đề xuất đầy đủ những 'video' trích dẫn trong thang máy của toà nhà, cũng như truy cứu lại những tội trạng trước đây của hắn. Cùng thế lực và sự quen biết rộng lớn với những vị quan chức lớn của gia đình thầy. Thế nên Toà Án tối cao bãi bỏ tội danh và phán anh Uy vô tội. Mọi chuyện cứ thế khép lại cách nhẹ nhàng và chóng vánh.

Sau vụ này, tôi nghe phong phanh được tin tức rất đau buồn đến kinh hoàng. Rằng ba tôi sau khi nghe tên Thái đã bị bắn chết, ông bị sốc dẫn đến nhồi máu cơ tim rồi qua đời ngay tức khắc. Vài ngày sau đó, vợ của ông cũng được hàng xóm tìm thấy xác ở cái ao gần nhà.

Vì trước nay gia đình ba tôi ăn ở quá thất đức, làm nhiều chuyện tán tận lương tân. Khiến làng trên xóm dưới, họ hàng 2 bên ai nấy cũng không ưa nhưng không dám tỏ ra ngoài mặt. Nên khi thấy cả gia đình ông lâm vào cảnh tang hoang, thiệt mạng hết tất cả các thành viên. Trong thâm tâm, mọi người đều cảm thấy rất hả hê. Vì cuối cùng, trời cao cũng có mắt, đúng là ác giả ác báo.

Riêng tôi, dù gì họ cũng coi là máu ủ, là người thân của tôi. Những chuyện họ đối xử thậm tệ với tôi trong quá khứ, đôi lúc cũng khiến tôi cảm thấy căm hận họ đến tận xương tuỷ. Nhưng giờ họ đã phải trả giá quá đắt rồi, nên tôi cũng không nên chấp nhặt mà nghĩ đến những chuyện không hay ấy nữa. Thỉnh thoảng tôi vẫn cầu nguyện với Trời, mong cho linh hồn của họ có thể buông bỏ chấp niệm, sớm được siêu thoát.

.......

Sau cả gần tháng trời nằm viện, được bồi bổ bởi những loại thuốc và món ăn tốt nhất, cũng như được hưởng các dịch vụ chăm sóc tốt nhất. Cuối cùng bé Châu cũng có thể xuất viện về nhà. Những ngày còn trong bệnh viện, ngày nào đi học về tôi cũng ghé vô thăm con bé. Còn thầy chỉ thi thoảng đến thăm nó cùng tôi thôi, vì dạo này công ty bận khá nhiều việc.

Mồi lần thầy tới thăm, chỉ cần con bé nó rên đau thôi, là ổng liền gọi bác sĩ đến kiểm tra 1 lượt. Tôi biết tính ổng vậy, bởi cũng giống như tôi thôi, vì là người rất nặng ơn nghĩa, nên chúng tôi  không muốn mang lòng áy náy quá nhiều về ân nhân của mình. Và cũng vì tôi, mà năm nhất Đại Học của bé Châu coi như phải tạm hoãn rời sang năm sau. Do thế tôi đã hứa với lòng, sẽ cố gắng cùng thầy dành những gì tốt nhất để bù đắp cho nó.

Sau vụ này, tôi thấy thầy bớt khoảng cách với bé Châu hơn. Mặc dù vẫn kiệm lời với nó, nhưng so với hồi trước, xem ra là đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Chỉ sau gần 2 tháng tịnh dưỡng, con bé đã hồng hào trở lại. Đã thế có thêm da thịt, nên còn trông đẹp hơn cả hồi từ dưới quê mới lên đây. Dì Hoà nhiều khi ái ngại, luôn can ngăn chúng tôi đừng mua nhiều đồ bồi bổ bé Châu nữa. Vì những gì chúng tôi làm đã quá tốt và trọn vẹn rồi.

Tôi và bé Châu ngày càng thân thiết, khắng khít như chị em ruột thịt nên đi đâu cũng có nhau. Cũng tại vì tôi mà hiện giờ con bé bị ở nhà oan 1 năm. Nên tôi thường rủ nó đi đây đi đó các thứ cho giải khuây, sắm đồ sắm đạc này kia cho nó bớt quê mùa lại. Tất nhiên là luôn có anh Minh hoặc anh Uy đi cùng. Mấy chuyến sau khôn rồi, 2 chị em không dám tách rời mấy anh đến nửa bước.

Thỉnh thoảng khi thầy chưa trở về, tôi còn dẫn bé Cháu vào phòng của mình trò chuyện rồi cùng xem phim cho có người đỡ buồn.

Có lần trông thấy mấy bộ đồ bơi treo trên tủ trong phòng thay đồ, nom con bé cứ rờ mãi bộ bikini 1 mảnh màu hồng phấn mà tôi hay thường mặc. Nó bẽn lẽn quay sang hỏi:

- Bộ này mua có mắc không chị? Trông dễ thương quá!

Thế nên tôi hiểu ý, liền rủ nó lên trên sân thượng bơi vài vòng cho mát. Vì nghe đồn nó gái miền tây sông nước, nên trình độ bơi như người lái đò trèo xuồng vậy.

Tính tôi hào phóng, cho luôn con bé bộ bikini ấy của mình, vì tôi có nguyên 1 tủ lận, bận nào có hết. Eo ôi! Công nhận bữa nay được nhìn rõ cơ thể nó. Con bé Châu này nhìn vậy mà hàng họ tốt ghê, điện nước đầy đủ. Trông nó bận bộ đồ bơi lên nhìn dáng nuột hơn tôi nhiều. Còn tôi thì mặc đại bộ 2 mảnh màu đen hở hang hơn xíu. Nhưng vì mặc riết đã quen, lại là chị em phụ nữ với nhau nên tôi không cảm thấy ái ngại gì.

Đúng là cái trình bơi lội của bé Châu kinh lắm, nó lặn rồi bơi ếch, bướm đủ kiểu. Mặc dù đã được thầy huấn luyện bài bản kỹ càng, nhưng tôi lội cũng không bằng nó đâu. Hai chị em đang cười khúc khích bơi qua bơi lại. Tự nhiên tôi thấy bé Châu nhìn sang 1 góc trên bể bơi rồi vội e thẹn:

- Con..con chào chú Vinh!

Nghe con bé cất tiếng, tôi liền quay đầu lại nhìn. Bèn thấy lão chồng đang còn bận bộ đồ công sở trên người, ung dung nhìn tôi đắm đuối đến nỗi hé cả môi cười.

- Sao bữa nay anh về sớm quá dợ?

Quay lên hỏi thầy, và tôi bị ổng ngoắc lại:

- Cuộc họp suôn sẻ kết thúc nhanh, nên tranh thủ về nhà đưa cục cưng đi hẹn hò. Bơi lại đây, anh bế em lên.

Vì chưa bơi đã, nên tôi liền nhăn mặt vùng vằng với ổng:

- Em mới bơi luôn đó. Anh xuống dưới nhà trước đi, em bơi vài vòng với bé Châu là lên liền nè.

- Ra đây lẹ đi!

Thầy ngồi xuống thành hồ, cứ thế đưa tay ra gọi mời tôi tới với vẻ mặt: 'mày không lên, ông xuống lôi cổ lên bây giờ'. Chán nản, tôi đành bất lực nói với bé Châu ở bên cạnh:

- Thôi lên em ơi! Mai chị em mình bơi tiếp. Chồng chị lại kiếm chuyện nữa rồi!

Chỉ cần vài sải tay là tôi đã bơi tới nắm được bàn tay của thầy. Sức ổng vốn khoẻ như trâu bò, nên từ trên thành hồ, ổng chỉ cần đưa 2 tay xuống kẹp nách, là nhấc bổng tôi cái một từ dưới nước lên trên. Sau đó tôi bị ổng ẵm bế như 1 đứa trẻ trên người, muốn xấu hổ độn thổ với bé Châu ở đằng sau luôn.

- Thả em xuống, em tự đi được. Châu nó nhìn kìa anh!


Thế nhưng từ đầu đến cuối, thầy vốn không để bé Châu lọt vào trong mắt của mình 1 khắc nào. Xoay lưng với con bé, vẫn ẵm tôi với tư thế 2 tay bợ mông, để chân tôi quặp chặt lấy eo ổng. Thầy với tay lấy chiếc khăn bông lớn đang vắt ở ghế nghỉ choàng lên người tôi cho đỡ gió lạnh. Liền úp mở về chuyện không đứng đắn mà ổng muốn đè tôi ra làm ngay bây giờ.


- Em đi làm gì? Để sức lát thở. Ai kêu bận bộ đồ bơi thấy ghét quá làm chi khiến tôi muốn chịu không nổi.


Tôi quàng tay qua cổ thầy, nhịn không nổi nên nhướn lên cắn vào vành môi ổng 1 cái vì cái tật ăn nói không đàng hoàng.


Cũng từ phía sau lưng thầy, một cái lườm muốn lộn tròng đang dành cho tôi. Cớ vì sao tôi lại được anh giáo yêu thương chiều chuộng đến như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK