Liền cắt ngang chủ đề mà chị Thơ đang đề cập, tôi khó chịu nói:
- Tự nhiên em cảm thấy mệt quá, chị đỡ em nằm xuống nghỉ với.
Trông thấy tôi dường như không muốn bàn tới những gì mình đang kể. Chị Thơ hiểu ý liền bỏ khăn tay vào chậu lại, sau đó đỡ tôi nằm xuống giường. Cẩn thận đắp chăn, chỉnh gối lại cho tôi đàng hoàng. Chị nhanh tay thu dọn đồ đạc, tắt bớt đèn rồi lui ra ngoài để cho tôi nghỉ ngơi.
Tôi nằm đó, bữa nay trằn trọc mãi vẫn chưa thể vào giấc vì có những điều lấn cấn ở trong lòng. Ngó đầu sang trái, tôi nhìn chậu cây dương xỉ đặt ngay ở cửa sổ gần bên. Nó xuất hiện vào ngày hôm qua, sau khi tỉnh giấc vào buổi chiều tôi liền trông thấy nó. Có lẽ là anh giáo đã vào phòng rồi để nó ở đấy khi tôi còn đang ngủ.
Có đôi lúc, vừa mở mắt, tôi liền ngửi thấy mùi nước hoa hương gỗ xen lẫn 1 chút bạc hà thơm mát. Cái mùi thân quen mà tôi đã từng rất đỗi quen thuộc và yêu thích. Thế nhưng giờ đây nó lại khiến tôi cảm thấy ngột ngạt lẫn không thoải mái. Mặc dù rất nhiều lần trong suốt những ngày qua, các bác sĩ cùng y tá có nói với tôi rằng chồng, ba mẹ chồng, chú Jill, cô Ái với thím Nina của tôi. Bọn họ rất muốn được vào gặp mặt tôi để hỏi chuyện. Nhưng tôi cương quyết lắc đầu từ chối. Bởi vì tôi không muốn, hay nói cách khác là không dám đối diện với họ. Không muốn mọi người cảm thông, an ủi hay xoa dịu tôi. Không cần sự thương hại hay quan tâm của ai nữa. Và nhất là vì không muốn nghe về chuyện giữa tôi và thầy.
Cũng nhiều lần, tôi cố tìm đủ lý do để thuyết phục bản thân rằng hãy cho ổng 1 cơ hội gặp mặt để nói rõ. Nhưng luôn có 1 khúc mắc, làm sao con Châu nó có thể vào phòng tôi được. Vì tôi đảm bảo chắc nịch rằng mình đã đóng cửa cẩn thận. Rồi giả dụ nó có mật khẩu để vào đi, tại sao ổng lại để yên cho nó 'ứ ừ' nơi đó cho đến khi tôi phát hiện ra. Ổng vốn nhạy lắm mà, nên đừng có lôi cái cớ là nhìn nhầm nó sang tôi.
Chỉ cần nghĩ tới những điều đó, lại có động lực mãnh liệt thôi thúc khiến tôi muốn từ mặt ổng, và tuyên án tử cho tình yêu lẫn cuộc hôn nhân này. Chứ đừng nói tới cả vấn để con tôi vì chuyện này mà đã ra đi mãi mãi như thế.
Bất chợt tâm trí của tôi liền nhớ ra thêm 1 việc nữa, khi tôi ngã xuống cầu thang, hình như có lực từ phía sau đã đẩy tôi xuống. Chẳng lẽ có người muốn hãm hại tôi chăng? Chẳng lẽ chuyện tôi ngã cầu thang không chỉ là tai nạn? Một chi tiết khiến tôi mở bừng mắt suy nghĩ tới lui. Chắc chắn không phải con Châu, vì khi ấy nó còn ở trong phòng. Chẳng lẽ dì Hoà hay anh Dũng? Vì trong nhà lúc ấy chỉ còn 2 người đó thôi. Mà anh Dũng là bảo vệ thường xuyên túc trực ở bên ngoài, chẳng bao giờ bước vào nhà cả. Nếu thế thì là.... Ôi! Một mớ rối rắm chứa toàn những sự khủng khiếp làm tôi điên đầu và kinh hoàng.
Stop! Tôi không muốn suy diễn hay nghĩ tới nó nữa. Chỉ càng cảm thấy cuộc sống này quá đáng sợ mà thôi. Ai làm việc ác, ai gieo nhân xấu cứ để trời trừng phạt đi. Vì tôi hiện tại đang như 1 con ốc quá yếu mềm, vừa bị người đời giẫm nát nên quyết trốn mình trong chiếc vỏ này, để không phải bị vùi dập thêm lần nữa cho thân tàn ma dại. Cũng như chẳng buồn quan tâm đến những việc ngoài kia ra sao nữa rồi.
Vài ngày nữa lại trôi qua trong căn phòng bệnh trắng tinh tươm chỉ có duy nhất mình mình. Một vòng cứ lẩn quẩn như thế, sáng trưa chiều tối, khiến tôi chẳng còn đếm nổi hôm nay là ngày thứ bao nhiêu. Sức khoẻ của tôi đã hồi phục rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng đầu óc đôi lúc vẫn còn cảm thấy choáng váng do di chứng của tai nạn để lại. Có khi nó đau nhức như búa bổ đến nỗi, tôi phải dùng đến thuốc giảm đau để không bị nhồi cho ói mửa. Tính ra thuốc thang vào người tôi 1 ngày chắc nhiều như ăn cơm ăn cháo.
Tự ngồi dậy không cần ai phải trợ giúp, nhưng vì cả chân lẫn tay tôi đều đang trong tình trạng bó bột chờ xương lành, nên vẫn chỉ ở trên giường bệnh này thui thủi 1 mình thôi. Có thi thoảng vào các buổi sáng và buổi chiều mát mẻ, chị Thơ sẽ đỡ tôi lên xe lăn. Sau đó đẩy tôi đi dạo vài vòng trong khuôn viên của bệnh viện cho khuây khoả. Cũng như muốn cho tôi tắm nắng để da dẻ bớt xanh xao lại. Trên đầu, tôi đội chiếc nón len nhằm che đi mái tóc đã mọc đen lổm chổm như đầu đinh của mình. Che cả 1 vết sẹo dài cả mấy ‘centi’ đang đóng vảy ở trên đó nữa.1
Tôi biết thầy vẫn luôn từ xa đứng ở chỗ đó ngắm nhìn tôi. Nhưng tôi thì chưa 1 lần ngoái đầu ra đó dòm ổng lại. Cách đây 2 hôm, khi vừa chìm vào giấc ngủ đêm, tôi liền bị đánh thức bởi cảm nhận có người đang nắm lấy tay mình rất chặt. Tiếng nói quen thuộc cứ rủ rỉ bên tai đã kéo tôi trở lại thế giới thực. Liền mở mắt, tôi trông thấy anh giáo đang đặt bàn tay của tôi lên má ổng. Đôi mắt thầy ngấn lệ nhìn tôi cứ thế lải nhải 1 mình:
- Vợ ơi! Sao em không tin anh? Sao không cho anh được vào chăm sóc em chứ? Anh là chồng của em mà! Anh dám thề với trời đất, anh không hề phản bội hay làm điều gì có lỗi với em hết. Làm ơn! Hãy cho anh 1 lần được nói hết tất cả có được không em? Mấy ngày qua anh đã sống không bằng chết. Nếu em cứ tiếp tục bỏ mặc anh như thế này, anh không biết mình sẽ sống được tới lúc nào đâu.
Xung quanh ổng mùi rượu lại phảng phất khiến tôi ngộp thở. Liền giật phăng tay mình ra khỏi thầy, đầu tôi quay sang bên kia lạnh giọng xua đuổi:
- Tôi đang nghỉ ngơi, phiền anh ra ngoài dùm.
Bị tôi hờ hững, thầy nén cơn đau âm ỉ trong lòng vẫn cố chấp nói:
- Vợ ơi! Nghe anh nói! Là con Châu...
- ANH ĐI RA NGOÀI ĐI!!!
Tôi gào lên, cắt đứt những lời muốn nói tiếp theo của ổng. Kịch bản này phim nào mà chẳng có, mấy gã chồng phản bội kẻ nào chẳng sử dụng. Lại:” Nó quyến rũ anh, anh say quá không biết gì cả?” Thật nực cười! Chính ổng ngày xưa đã dạy người ta. Nếu như đi đánh ghen, thì kẻ đáng bị đánh là gã đàn ông bội bạc kia mới đúng. Vì nếu anh ta đủ cứng rắn trước những cám dỗ, người ta cho mỡ mà mình không thèm gặm thì sẽ chẳng có vụ ngoại tình nào xảy ra. Nên giờ đây, người tôi đáng giận nhất chính là ông đó. Nhà tôi 3 đời nay chung tình cho tới chết ư? Nhưng tới đời ổng là hết rồi.
Bị tôi một mực dứt khoát, lúc ấy thầy đã bất lực với đầy vẻ buồn bã, chỉ còn biết lẳng lặng đứng dậy bỏ ra ngoài. Không dám nói gì thêm vì sợ tôi bị kích thích sinh ra tình huống xấu nữa thì khổ. Đêm ấy tôi đã mất ngủ, nước mắt tưởng chừng đã cạn khô, thế nhưng 1 lần nữa nó lại cứ thế tuôn ra. Giá như khi xưa, tôi nên từ chối quyết liệt khi ba tôi đề cập chuyện tôi nên đến căn hộ của chị Thư ở tạm. Để cuộc đời của chúng tôi sẽ là 2 đường thẳng song song không bao giờ giao nhau. Lỡ có khó khăn khổ cực 1 chút cũng được nhưng đời nó bình yên. Còn hơn để bây giờ bị vận đào hoa của ổng dập lên dập xuống mấy lần muốn tơi tả.
Khi ánh chiều vàng bắt đầu phủ xuống, 1 vài cơn gió chiều lùa qua khiến tôi cảm thấy khá thoải mái. Chị Thơ viện cớ đi lấy nước cho tôi rồi bỏ tôi lại ở đó 1 mình. Gật đầu với chị, tôi cũng chẳng nói gì thêm. Tự mình tận hưởng không gian thoáng đãng này như bao ngày qua. Cũng như đang mừng trong lòng vì nghe nói sang tuần sau, tôi có thể tháo bột ở chân vì vết nứt xương đã lành. Còn cánh tay đang bị gãy vẫn phải cần 1 thời gian nữa để hồi phục. Bỗng:
- Em đã khoẻ nhiều chưa em gái?
Tôi ngoái cổ sang, liền thấy anh Uy đã ngồi ngay ghế đá bên cạnh tôi từ lúc nào không hay. Anh đang nhoẻn miệng nhìn tôi cười đầy dịu dàng. Không thể tránh né, tôi đành đáp lễ anh:
- Dạ, em ổn!
Và rồi anh tiếp tục hỏi:
- Em tính dày vò bản thân mình và Sếp anh đến bao giờ đây?1