Giang Ý Mạn cũng không có nói gì nữa, cô biết tâm tình của Thẩm Giai Nghị đang không được tốt.
Tuy đã cố gắng lái xe nhanh nhất có thể nhưng bọn họ vẫn bị muộn nửa tiếng.
"Chờ một chút."
Giang Ý Mạn đè tay đang đẩy cửa của Thẩm Giai Nghị lại.
Cô nói: “Nơi này thật kỳ quái, tôi có cảm giác không đơn giản như vậy."
Đây là một nhà máy bỏ hoang. Khu vực này có diện tích rất lớn, nhìn không thấy điểm cuối, giống như mê cung vậy. Hiện tại vẫn không xác định được bọn bắt cóc đang ở phòng nào. Nếu như bây giờ đi tìm từng phòng một thì làm gì có thời gian.
“Tôi mặc kệ anh ta giở trò gì, Đoá Đoá đang rất sợ hãi, nó cần tôi.” Thẩm Giai Nghị đẩy cửa xe đi thẳng ra ngoài.1
Anh bốc đồng, bởi vì anh thực sự lo lắng cho Đóa Đóa.
“Này, chờ tôi với.” Giang Ý Mạn vội vàng nhảy xuống xe, cùng Thẩm Giai Nghị bước vào nhà máy.
Ở đây rộng thật, mỗi một gian phòng đều có chiều cao không đồng nhất với nhau, do bị bỏ hoang quá lâu nên trông rất tồi tàn.
Giang Ý Mạn nói: "Thế quái nào mà anh lại đi đắc tội với người ta, nhìn xem đi, anh ta đang muốn chỉnh anh đấy."
“Tôi không cần cô phải nhắc nhở.” Sắc mặt Thẩm Giai Nghị rất thối.
Anh không muốn thảo luận chuyện này, chỉ muốn mau chóng cứu được Đóa Đóa.
Vấn đề bây giờ là không biết Đóa Đóa đang ở đâu, nếu bên kia không lên tiếng, bọn họ chỉ có thể đi tìm từng phòng một, Giang Ý Mạn cảm thấy có điều gì đó không ổn, mí mắt phải không ngừng giật giật.
Lúc này cô và Thẩm Giai Nghị đã leo đến tòa nhà thứ 5. Đây là tòa nhà cao nhất trong toàn bộ nhà máy, bọn họ muốn đứng ở một nơi cao để có thể nhìn thấy toàn bộ khu nhà máy.
Kết quả.
Vừa lên tới nơi thì liền nghe thấy tiếng xe của Thẩm Giai Nghị.
“Không hay, trúng kế rồi.” Giang Ý Mạn hét lớn.
Hai người chạy quay lại chỗ đậu xe, đến khi chạy về thì đã quá muộn, đối phương đã đập vỡ cửa kính xe rồi lấy hết tiền cùng xe rời đi.
Không có tiền, bọn họ không còn gì để giao dịch, hiện tại còn chưa thấy mặt Đóa Đóa đâu, cái này thật không tốt.
"Thẩm Giai Nghị, đừng manh động."
Anh chạy nhanh tới, túm lấy người cuối cùng đang di chuyển bằng xe máy kia, trực tiếp đem anh ta giẫm dưới chân, chỉ cần Thẩm Giai Nghị dùng sức một chút, não của anh ta sẽ không còn nguyên vẹn nữa.
“Đóa Đóa đang ở đâu? Nói.” Anh gầm lên.
Người bên kia sợ hãi chết đi được, căn bản cũng không biết Thẩm Giai Nghị lại hung ác như vậy, mấu chốt là anh ta chỉ được bên kia thuê đến để giúp chuyển tiền, cũng không biết kế hoạch cụ thể của bọn họ, vậy nên cho dù là Thẩm Giai Nghị có giẫm chết anh ta, anh ta cũng không biết!
"Tôi thật sự không biết." Anh ta nói.
Giang Ý Mạn vội vàng đi tới.
"Đừng hấp tấp, anh ta không liên quan đến vụ này đâu, nhiều nhất cũng chỉ là kẻ dọn đồ. Đánh chết anh ta cũng không được ích lợi gì."
Cô bắt lấy tay Thẩm Giai Nghị, muốn trấn an anh. Nhưng anh không thể bình tĩnh được. Trước đây, Thẩm Giai Nghị luôn là người bày trò giáo huấn người khác, lần đầu tiên bị người ta chơi lại thế này, lại còn là trợ lý cũ của chính mình, cái tên khốn nạn.
"Đã vô dụng như vậy thì liền chết đi." Thẩm Giai Nghị nhấc chân lên, đạp thật mạnh xuống.
“Thẩm Giai Nghị, anh không phải muốn cứu Đóa Đóa sao?” Giang Ý Mạn hét lên.
Giọng nói rất lớn, cô đang nhắc nhở anh rằng bây giờ không phải lúc bốc đồng, dù lo lắng cho Đóa Đóa thì anh cũng phải bình tĩnh, kẻ bắt cóc làm vậy là vì anh ta muốn trêu ghẹo Thẩm Giai Nghị.
Thẩm Giai Nghị càng lo lắng sợ hãi, đối phương càng càng cảm thấy tự hào, đến lúc đó, cũng đừng có hy vọng cứu được Đóa Đóa.
“Đừng như vậy.” Giang Ý Mạn nắm lấy tay Thẩm Giai Nghị, kiên định nhìn anh.
Thẩm Giai Nghị chậm rãi đè nén lửa giận trong lòng xuống, anh đá người trên mặt đất.
"Biến."
Người đàn ông vừa chạy, vừa bò trên mặt đất, anh ta cầm trên tay hòm tiền cuối cùng. Thẩm Giai Nghị tức giận đá xuống đất, anh chưa bao giờ bất lực như thế này.
Bây giờ Đóa Đóa đang ở đâu?
"Mau, theo sát anh ta." Thẩm Giai Nghị nói.
Bọn chúng đã chuyển tiền đi, chắc là giờ đã giao đến cho bọn bắt cóc rồi. Để một đống tiền lớn nằm la liệt như vậy thì không ai yên tâm đâu. Nhất định là bọn bắt cóc sẽ muốn đến xem tiền ngay lập tức, đồng thời xác định xem đã đủ số lượng chưa.
Hai người cùng nhau đi theo hết đường này đến tòa nhà số mười, leo lên cầu thang, leo hết lên nóc nhà tầng cao nhất, dưới đất có một đống tiền, hộp nào cũng bị mở toang ra.
Một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu trắng đang ngồi xổm trên mặt đất đếm tiền.
“Là anh ta?” Giang Ý Mạn hỏi Thẩm Giai Nghị.
“Ừ, cô ở yên đây.” Thẩm Giai Nghị vội vàng chạy tới.
“Này!” Giang Ý Mạn không giữ anh lại được.
Cô đã nói là đừng có vội vàng cơ mà, sao không tiếp tục trốn ở đây để xem tình hình trước mắt đã? Nơi này không có Đoá Đoá, khẳng định lại là một cái bẫy.
Thẩm Giai Nghị vừa đi vào, liền bị một đám người vây quanh, những người này đều là thân võ sĩ, cơ bắp cuồn cuộn, hơn nữa còn cầm đủ loại đồ vật trong tay, còn Thẩm Giai Nghị lại tay không chẳng có gì, vừa nhìn đã biết anh không phải là đối thủ của bọn họ.
“Đóa Đóa đâu?” Thẩm Giai Nghị tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang đếm tiền dưới đất.
Vũ Phàm mỉm cười, đứng dậy, anh ta kiêu ngạo đứng ở trước mặt Thẩm Giai Nghị.
"Thật khiến tôi ngạc nhiên nha, anh vậy mà có thể tìm được đến đây. Mọi người đều nói Thẩm Giai Nghị có chỉ số thông minh cao, quả thực không phải lời đồn. Chỉ có điều, Đóa Đóa không có ở đây. Hay là Chủ tịch Thẩm dùng chỉ số IQ cao đoán thử xem, tôi có thể nhốt Đóa Đóa ở chỗ nào, hả?"
Vũ Phàm cười rộ lên.
Cuối cùng anh ta cũng có thể tự tin cười nói trước mặt Thẩm Giai Nghị, những cảm xúc bị đè nén kia một lát nữa sẽ được giải tỏa.
“Tao không muốn cùng mày nói nhảm, nói - Đóa Đóa đâu?” Thẩm Giai Nghị cao ngạo.
Bất kể lúc nào, anh vẫn luôn cao ngạo như vậy, bởi vì anh luôn giẫm người khác dưới chân mình.
Nhưng mà, Vũ Phàm không chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Giai Nghị, thật sự rất khó chịu.
"Nếu có năng lực, thì tự mình tìm đi!" Vũ Phàm vừa nói vừa lùi lại phía sau mấy bước, hai cánh tay vung lên, người đứng phía sau liền hướng về phía Thẩm Giai Nghị mà nhào tới.
Anh ta không phải kẻ ngốc, đã ở bên cạnh Thẩm Giai Nghị được ba năm, anh ta hiểu rõ tính khí của anh, biết chắc chắn kế tiếp Thẩm Giai Nghị sẽ động thủ, Vũ Phàm sẽ không đứng ở chỗ này để mà bị đánh. Hôm nay anh ta mang đủ nhân lực, chuẩn bị rất kĩ càng để rửa nỗi nhục năm đó, anh ta muốn để Thẩm Giai Nghị sống không bằng chết.
“Đánh nó, đánh chết nó cho tôi, nếu ai có thể khiến Thẩm Giai Nghị quỳ xuống cầu xin, lão tử sẽ cho người đó vài tỷ tiêu sài.” Vũ Phàm hô.
"Muốn chết."
Thẩm Giai Nghị khẽ nhếch khóe miệng, cũng không nặng lời, tay nắm chặt, trực tiếp đấm vào đầu người kia.
Cực kỳ bùng nổ, anh giải quyết được một người chỉ bằng một cú đấm.
Hay!
Giang Ý Mạn núp trong góc nhìn kỹ năng của Thẩm Giai Nghị, anh ta thực sự rất lợi hại! Không ngờ Thẩm Giai Nghị được cưng chiều từ nhỏ, mà khi động tay động chân lại mạnh mẽ như vậy.
Giống như cô đang xem một bộ phim hành động đặc sắc.
Vài phút sau.
Mấy chục tên côn đồ đều nằm la liệt trên mặt đất, Thẩm Giai Nghị vẫn bình an vô sự, nếu có thêm mấy chục tên nữa cũng không thành vấn đề.
Vũ Phàm hoảng sợ lui về phía sau.
"Thẩm Tổng có thân thủ thật tốt! Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi." Vũ Phàm nói.
Thẩm Giai Nghị chân dài xông tới, giơ nắm đấm đập nát mặt Vũ Phàm.
"Chờ một chút!" Vũ Phàm hét lên.
“Con gái anh đang ở trong tay tôi, nếu anh muốn đánh tôi, thì cả đời này cũng đừng mong có thể gặp lại nó.”
Từ khi có Đóa Đóa, Thẩm Giai Nghị như trở thành nô lệ của con gái, ai cũng có thể nhìn ra Đóa Đóa quan trọng như thế nào trong lòng anh.
“Nhớ lấy, hiện tại anh chẳng có gì để thương lượng với tôi cả, trừ khi - anh không muốn cứu Đóa Đóa.” Vũ Phàm thấy Thẩm Giai Nghị không động thủ, liền nhanh chóng lùi lại vài bước.
Cùng lúc đó!
Một đám người khác xông tới, lần này số lượng nhiều hơn so với lần trước, cấp bậc so với những người trước cũng cao hơn, Vũ Phàm lập tức lấy lại được khí thế, anh ta ngồi trên ghế, ung dung lắc chân hút thuốc.
Vũ Phàm vui vẻ cười, đã lâu không được thư thái như vậy. Anh ta nháy mắt với người bên cạnh, người nọ lập tức đi tới, quỳ ở trước mặt Vũ Phàm.
“Đây chính là thái độ mà tôi rất thích, hay là anh thử làm xem? Nói không chừng tôi sẽ động lòng mà tha cho Đoá Đoá!” Vũ Phàm nhìn Thẩm Giai Nghị, cười nói.
Muốn Thẩm Giai Nghị quỳ?
Haha! Thật buồn cười, Thẩm Giai Nghị đã sống trên đời gần ba chục năm, còn chưa từng quỳ gối trước bất kỳ ai, ngay cả cha mẹ ruột của mình cũng chưa từng, chứ đừng nói đến tên khốn đáng khinh này.
"Thẩm tổng không muốn làm sao? Xem ra anh không thật sự quan tâm đến con gái mình rồi! Được thôi, anh nghĩ xem, Đoá Đoá đã không biết nói chuyện, nếu như tôi còn cắt đi lỗ tai của nó, biến nó thành một đứa vừa câm vừa điếc, thì thật thú vị!" Vũ Phàm cười thật vui vẻ, chỉ cần nghĩ đến điều đó đã cảm thấy sảng khoái.
Đóa Đóa quả nhiên là điểm yếu của Thẩm Giai Nghị, anh ta đã bắt đúng người rồi.
“Mày dám.” Thẩm Giai Nghị hừ lạnh một tiếng: “Đóa Đóa mà mất một sợi tóc, tao sẽ khiến cả nhà mày chết thay."
Vũ Phàm càng cười lớn, vỗ bàn một cái, anh ta đứng thẳng người, trong mắt hiện lên vẻ oán hận.
"Cả nhà tao? Cả nhà tao đều bị mày hại chết từ lâu rồi. Giờ tao chẳng còn gì cả, mày nghĩ tao sẽ sợ mày sao?" Vũ Phàm gào thét, hai mắt đỏ au.