Thẩm Giai Nghị nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Ý Mạn một hồi lâu, anh hoàn toàn không hiểu. Chẳng lẽ anh không giàu bằng đại gia Mercedes kia? Một tấm thẻ đen còn không đủ hấp dẫn? Hay vấn đề nằm ở chính anh, cô không thích quan hệ cùng anh?
Thẩm Giai Nghị bị Giang Ý Mạn làm cho rối loạn, anh đường đường là chủ tịch của một công ty lớn, không đi lo chuyện làm ăn mà lại rình rập ở đây, xong còn bị người ta cự tuyệt, đây là tình huống gì?
Giang Ý Mạn vội vàng trở về Thẩm gia, sắc mặt trắng bệch, có chút sợ hãi, Thẩm Giai Nghị hẳn là mất trí mới làm ra chuyện điên rồ như vậy, cô không thể ở lại Thẩm gia lâu được nữa, phải mau tìm ra cách ổn thoả rời khỏi đây.
Giang Ý Mạn nhìn thấy một nhóm người lạ mặt đi vào biệt thự, liền chạy tới.
“Mọi người là những người hầu mới sao?” Giang Ý Mạn hỏi người giúp việc.
“Đúng vậy, hôm nay tôi mới đến.” Người hầu nói.
“Sao đột nhiên lại tuyển người vậy? Xảy ra chuyện gì à?” Giang Ý Mạn cố ý hỏi.
"Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là, có ba người hầu trong nhà xảy ra chuyện, họ muốn xin nghỉ việc, nên là bây giờ phải tuyển dụng thêm người. Cũng thật trùng hợp đi, sao lại xin nghỉ cùng lúc như thế chứ? Haizz” Người hầu bỏ đi với những suy nghĩ đứt quãng.
Giang Ý Mạn cười khẩy, chắc là do thằng Từ Phong làm rồi, haha! Cô nháy mắt bảo bọn họ đi theo mình, tìm chỗ khuất để trò chuyện, ba người hiểu ngay, liền đi theo Giang Ý Mạn ra sân sau.
"Từ Phong hẳn là đã nói cho mọi người biết! Tôi là Giang Ý Mạn." Giang Ý Mạn nói. Cô chỉ muốn nói ra danh tính bản thân để cho họ nhớ rằng mình đang làm việc cho ai.
Cô vừa dứt lời, cả ba người đều đồng thời quỳ xuống trước mặt Giang Ý Mạn.
WTF!!
Giang Ý Mạn sợ hãi lùi lại mấy bước, không cần nói cũng biết chắc là do thằng nhóc Từ Phong dạy dỗ.
“Mau đứng dậy, đừng để người khác nhìn thấy.” Giang Ý Mạn nói.
Ba người đứng dậy, lưng thẳng tắp, dáng đứng không một khuyết điểm, chà chà, không biết Từ Phong đã cho bọn họ bao nhiêu tiền, mà khiến bọn họ có động lực như vậy.
Không tồi, khá tốt, Giang Ý Mạn thích, haha!
"Trước tiên mọi người tự giới thiệu bản thân đi." Giang Ý Mạn khoanh tay, giống hệt như tổng giám đốc, à đương nhiên, cô ấy vốn là tổng giám đốc mà! Còn có danh hiệu là Thần tài đó.
“Bắt đầu từ cô.” Giang Ý Mạn chỉ vào cô gái nhỏ nhắn.
Cô gái tiến lên một bước: "Thưa Giang tổng, em tên là Tiểu Hoa."
"Tốt, người tiếp theo."
Một người phụ nữ mập mạp lên tiếng.
"Thưa Giang tổng, tôi tên Tiểu Viên."
Giang Ý Mạn gật đầu, Viên à? Ừm, quả nhiên rất tròn, toàn thân đều tròn, khá tốt, cũng không biết Từ Phong tìm ở đâu ra.
"Người tiếp theo."
Một người đàn ông mạnh mẽ, vạm vỡ tiến lên, có vẻ như anh ta là người luyện võ đã lâu.
"Tôi tên là Tiểu Khang." Vừa nói anh ta vừa tạo dáng khoe bắp tay, trông rất khỏe khoắn.
"Cơ bắp rất tốt, nhưng sau này phải bớt khoe khoang lại, tránh gây rắc rối. Bình thường thì chắc là tôi không cần dùng đến anh, nhiệm vụ chính của anh là bí mật bảo vệ tôi. Còn về phần Tiểu Hoa và Tiểu Viên, hai người nên theo sát tôi mọi lúc mọi nơi. Hễ có ai sai tôi làm việc, là hai người phải nhanh chóng giúp tôi hoàn thành, hiểu chưa?” Giang Ý Mạn nói.
"Đã hiểu, thưa Giang tổng."
“Được rồi, đi thôi!” Giang Ý Mạn vẫy vẫy tay. Cô vênh váo đi vào biệt thự, thật là nhàn hạ! Vừa đi vừa cắn hạt dưa, cuộc sống của cô so với Thẩm phu nhân còn thoải mái hơn, bây giờ Thẩm phu nhân còn đang nằm trên giường than thở kia kìa!
“Cô, lại đây.” Mụ Trương hét lớn, tay chỉ vào Giang Ý Mạn.
Giang Ý Mạn liếc nhìn bát cháo và đĩa rau trong tay mụ Trương, chắc là làm cho Giang Vũ Phỉ, chẳng lẽ mụ ta muốn cô mang lên lầu cho cô ta? Mơ đi.
“Có chuyện gì vậy?” Giang Ý Mạn bước đi như một sếp lớn.
Lại còn vừa đi vừa nhổ vỏ dưa, làm cho khắp nơi toàn là vỏ, quá kiêu ngạo!
"Còn ăn nữa? Đừng quên thân phận của cô." Người hầu giật lấy hạt dưa trên tay Giang Ý Mạn, bỏ vào túi áo.
“Mau bưng đồ ăn lên phòng cho phu nhân, đợi phu nhân ăn xong rồi mang xuống rửa đi, nhớ là phải giúp cô ấy ăn đấy.” Mụ Trương trực tiếp dí khay đồ ăn cho Giang Ý Mạn.
“Bảo tôi đút cho cô ta ăn?” Giang Ý Mạn sửng sốt. Giang Vũ Phỉ xứng được cô đút sao?
"Còn đứng đấy làm gì nữa? Nhanh lên!"
Mụ Trương đá thẳng vào mông Giang Ý Mạn, hung tợn như muốn ăn thịt người.
Tiểu Hoa và Tiểu Viên theo sát phía sau Giang Ý Mạn, cả hai đều nắm chặt tay khi thấy cô chủ của mình bị bắt nạt, trước khi qua đây Từ Phong đã dặn rất kĩ là phải bảo vệ cô chủ thật tốt, không được để ai bắt nạt cô.
Giang Ý Mạn xua tay với hai người bọn họ, bình tĩnh đi, chuyện nhỏ thôi, bạo lực không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.
“Hai người đi theo giúp đỡ tôi.” Giang Ý Mạn chỉ vào Tiểu Hoa và Tiểu Viên.
Hai người lập tức đi theo, Giang Ý Mạn đi phía trước, hai người đi theo phía sau như hai vệ sĩ, một trái một phải, trông vô cùng ngứa mắt. Mụ Trương nhìn mà tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Tầng hai!
Giang Ý Mạn bưng bữa sáng đi vào, Giang Vũ Phỉ đang nằm ở trên giường.
"Nhìn cô đi! Ai kêu ở nhà mà cũng đi giày cao gót làm gì? Cho chừa!" Giang Ý Mạn đặt thức ăn lên bàn ở đầu giường.
"Cô đừng có mà đắc ý. Không phải tôi chỉ bị ngã thôi sao? Tôi vẫn là Thẩm phu nhân, Đóa Đóa và Hiên Hiên vẫn là của tôi, cái gì cũng là của tôi, của tôi hết!” Giang Vũ Phỉ hung ác nhìn chằm chằm Giang Ý Mạn.
Năm năm trước, tại sao cô không tự tay giết chết Giang Ý Mạn đi? Nếu không, làm sao có thể xảy ra những chuyện như ngày hôm nay? Ngày nào Giang Vũ Phỉ cũng sống trong lo lắng, sợ rằng bí mật năm đó sẽ bị bại lộ.
"A, vậy thì cô tự mình ngồi dậy ăn đi này." Giang Ý Mạn cười nói.
“Tôi vốn định tự mình ăn, ai cần cô đút?” Giang Vũ Phỉ hung tợn nói.
Giang Ý Mạn tìm một chỗ ngồi xuống, vắt chéo chân lên rồi lại tiếp tục cắn hạt dưa, Giang Vũ Phỉ vươn tay gắp thức ăn trên bàn ở đầu giường, thật lâu cũng không gắp lên được.
Cô ta căng thẳng đến mức cả người đổ đầy mồ hôi, nhưng lưng đang bị băng bó không nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn chằm chằm đồ ăn trên mặt bàn.
"Nếu cô cần giúp đỡ, thì cứ nói cho tôi biết! Đừng cố quá thành quá cố!" Giang Ý Mạn cười nói.