“Được, tôi uống.” Từ Phong đồng ý.
Năm triệu một ly, vậy anh có thể uống được một chiếc xe đua rồi, a ha ha ha, đi theo Giang đại boss thật có nhiều cách để làm giàu.
Nửa giờ sau.
Bọn họ về nhà Giang Ý Mạn.
Trên máy pha cafe có một khay đậu phộng, còn đâu xung quanh toàn là rượu vang, có hai ly đế cao để ngay cạnh đó.
Từ Phong lấy giấy bút ra để ghi chép số rượu mình uống được, một lúc lại cầm bút viết, uống cạn một ly liền gạch lên một gạch. Đề phòng Giang đại boss chơi xấu, xong việc phải bắt cô kí tên lên mới được.
Cả hai nâng ly, đem ly chạm nhẹ rồi bắt đầu uống.
Rượu mà Giang Ý Manh uống có vị đắng, miệng không có chút mùi vị gì, tâm tình cũng không mấy vui vẻ.
Còn rượu Từ Phong uống lại có vị ngọt, vì anh đang kiếm tiền, kiếm tiền thật dễ dàng nha.
Sau khi uống một vài ly, cả người đều đã thấy lâng lâng và choáng váng.
“Giang tổng, cô đang có tâm sự gì sao?” Từ Phong hỏi.
Giang Ý Mạn lắc đầu, cô không muốn nói.
Hai người uống thêm hai ly nữa, Giang Ý Mạn đặt ly thật mạnh xuống bàn, cô ngồi bệt dưới sàn nhà, hai tay chống lên máy pha cafe, trông rất đáng yêu.
Từ Phong cũng cởi giày, cũng ngồi xuống sàn.
"Sao cô không nói chuyện? Cho dù không giúp được cô, nhưng ít nhất tôi cũng có thể phân tích tình hình cho cô, đúng không?" Từ Phong nói.
Trong những năm này, Giang Ý Mạn không có nổi một người bạn, cô không có ai để tâm sự, chỉ có thể nói cho mỗi mình Từ Phong biết, Từ Phong biết tất cả bí mật của cô, nhưng anh không bao giờ đi kể với người khác, anh là một người bạn mà cô có thể tin tưởng được.
“Giang Vũ Phỉ và Thẩm Giai Nghị cướp con của tôi, không phải là anh vẫn luôn thắc mắc vụ tôi đến Thẩm gia để làm gì sao? Chỉ là tôi muốn được ở bên hai đứa nhỏ nhiều hơn một chút.” Giang Ý Mạn cười, nội tâm cô rất phức tạp.
"Có phải là bé gái mà tôi nhìn thấy khi đến nhà cô lần trước không? Lúc đó tôi còn thấy nó rất giống cô, thì ra là con của cô thật. Thế tiếp theo cô định làm gì đây?" Từ Phong hỏi lại.
“Đương nhiên là đoạt bọn trẻ về rồi, chúng là của tôi.” Mục tiêu của Giang Ý Mạn rất rõ ràng.
"Nhưng cô đang do dự phải không? Có phải là vì Thẩm Giai Nghị không? Nếu như tôi đoán không sai, là vì Thẩm Giai Nghị đối xử với bọn nhỏ rất tốt, tốt hơn so với những gì cô tưởng tượng, cho nên cô sợ rằng sau khi cô đoạt lại bọn trẻ, cũng là đoạt mất thứ quan trọng nhất của anh ta, cô không nỡ có đúng không?"
Từ Phong thật lợi hại, anh có thể đoán đúng được tâm tư của Giang Ý Mạn, nhưng không phải chỉ có vậy.
"Qua một thời gian ở Thẩm gia, tôi phát hiện Thẩm Giai Nghị có vẻ thích tôi. Hôm tôi bị Giang Vũ Phỉ đẩy ngã khỏi ban công, là anh ta đã nhảy xuống đỡ tôi, rồi anh ta còn bị thương rất nặng nữa." Giang Ý Mạn cầm ly rượu đổ vào miệng.
Cô không phải người vô ơn, cũng không vong ân phụ nghĩa, Thẩm Giai Nghị tốt với cô thế nào, cô đều nhớ rõ.
"Còn cô? Cô cũng thích anh ta?" Từ Phong hùng hổ hỏi.
Thật ra không cần hỏi cũng có thể thấy Boss có tình cảm với Thẩm Giai Nghị, nếu không cô ấy cũng không cần ngồi đây uống rượu, lại còn có biểu cảm khổ sở như vậy, nhưng Thẩm Giai Nghị là người đã có gia đình, Giang đại boss, cô không thể đi giành giật chồng của người khác như thế được, tuy rằng Giang Vũ Phỉ không phải người tốt lành gì, nhưng Giang đại boss cũng không phải là loại phụ nữ xấu tính, cô sẽ không làm những chuyện trái với lương tâm đ*o đức.
“Cô thích Thẩm Giai Nghị sao? Có thể vì anh ta mà từ bỏ tất cả không?” Từ Phong nghiêm túc hỏi.
Giang Ý Mạn tiếp tục uống rượu, tự hỏi tình yêu sao lại khiến con người ta đau khổ đến vậy cơ chứ?