• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thẩm tiên sinh? Anh ấy đang ở đâu?” Giang Ý Mạn hỏi.

Cô chỉ muốn biết Thẩm Giai Nghị đang làm gì, tại sao anh lại ném Hiên Hiên cho cô, đương nhiên Giang Ý Mạn rất vui khi được đưa Hiên Hiên đi học.

"Cô cũng có tư cách hỏi chuyện của Thẩm tiên sinh? Đừng quá coi trọng bản thân, quên mất bà chủ của nhà này là ai rồi sao?" Người hầu nhìn Giang Ý Mạn, nói.

Lời nói có chút khinh bỉ, cứ như thể Giang Ý Mạn thực sự muốn chiếm vị trí Thẩm phu nhân không bằng.

Làm ơn đi! Dựa vào thân phận hiện tại của Giang Ý Mạn, cô chẳng thèm đến vị trí Thẩm phu nhân kia, cũng không mơ ước gả vào gia đình giàu có như những người phụ nữ khác, bởi vì Giang Ý Mạn đã rất giàu có rồi.

“Tôi đương nhiên biết Thẩm phu nhân là Giang Vũ Phỉ, nhưng cô cũng không nhớ rõ mình là người hầu, lại học chủ nhân dạy dỗ người khác, tôi không biết là ai cho cô cái quyền đấy.”

Người hầu này tối hôm qua còn kêu cô rửa bát, xem ra cô ta là "bạn tâm giao" của Giang Vũ Phỉ, muốn lên mặt dạy cô đây mà.

"Cô..." Người hầu cứng họng.

"Cô cái gì mà cô? Nếu tôi là cô, tôi sẽ nói ít lại, làm nhiều hơn. Biệt thự này không phải của gia đình cô. Thẩm tiên sinh còn chưa lên tiếng, từ khi nào thì đến lượt cô? Câm miệng lại đi, nếu không tôi có thể không kìm chế được mà tát cô đấy.” Giang Ý Mạn đưa tay lên, làm động tác tát vào miệng.


Bộ dạng cô rất kiêu ngạo, không sợ trời cao đất dày.

Người hầu sẽ không dám đánh Giang Ý Mạn, bởi vì mọi người đều biết Giang Ý Mạn là do Thẩm tiên sinh đích thân tự mình đi đón về, cho dù chỉ là một người hầu, cô cũng khác với những người hầu bình thường.

“Dì ơi, con nghe nói, sáng nay là dì đưa con đi học à?” Hiên Hiên chạy tới với chiếc cặp nhỏ trên lưng.

Giang Ý Mạn nhìn thấy Hiên Hiên liền mất bình tĩnh, nhảy cẫng lên!

“Ừm, đi thôi nào!” Giang Ý Mạn đưa tay giúp Hiên Hiên xách cặp.

Nhưng lại bị cậu từ chối, cậu có thể tự làm những việc của mình mà không cần sự giúp đỡ của người khác.

“Để con tự đeo được ạ!” Hiên Hiên chủ động nắm lấy tay Giang Ý Mạn, hai người cùng nhau bước ra khỏi biệt thự.

Họ cười nói không ngừng, Hiên Hiên quả là một người nói nhiều, cậu có rất nhiều điều muốn nói với Giang Ý Mạn, hai người nói chuyện rất sôi nổi.

Ngoài cổng trường!

Giang Ý Mạn giao Hiên Hiên cho cô giáo chủ nhiệm.

"Chào cô, cô là mẹ của Hiên Hiên à? Tôi chưa từng thấy cô cho cậu nhóc đi học bao giờ, không ngờ cô lại xinh đẹp như vậy, chẳng trách sinh ra một đứa con đáng yêu như Hiên Hiên, chồng cô cũng rất đẹp trai! Hầu như ngày nào anh ấy cũng đưa con đến đây, hôm nay đổi người rồi sao?” Cô chủ nhiệm rất nhiệt tình.

Thông thường những giáo viên mẫu giáo đều nhiệt tình như vậy, họ rất thích trao đổi với phụ huynh.

Cô giáo vừa nói gì vậy? Làm cho Giang Ý Mạn có chút xấu hổ, cô và Thẩm Giai Nghị không có quan hệ gì, không phải là vợ chồng, nhưng cô đúng là mẹ của Hiên Hiên.

Giang Ý Mạn đang định nói không phải, nhưng Hiên Hiên lại lè lưỡi nhìn cô một cách tinh quái, có vẻ như nó đang rất mong đợi câu trả lời của Giang Ý Mạn.

“Hôm nay anh ấy có việc phải làm nên không thể đưa con đi học được.” Giang Ý Mạn lúng túng nói.

Dù sao thì cô cũng sẽ không đến trường thường xuyên nên không cần giải thích làm gì! Lãng phí thời gian.

"Vậy à! Nhưng cho tôi hỏi, thường ngày công việc của cô rất bận rộn sao?" Giáo viên hỏi.

“À, cũng khá bận.” Giang Ý Mạn gật đầu.

"Bố mẹ dù có bận công việc thì cũng phải lên kế hoạch tương lai cho con cái, nhưng dù bận thế nào thì cũng phải dành thời gian cho con, đúng không! Hiên Hiên đã học mẫu giáo được hai năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp cô, tôi muốn nói rằng, dù cô bận thế nào thì cũng nên quan tâm đến Hiên Hiên một chút... " Cô giáo rất dễ mến, cô ấy nói rất nhiều.

Tất cả đều nói lên nỗi lòng của Giang Ý Mạn, cô dù biết cô giáo đang nói đến Giang Vũ Phỉ vì cô ta chưa bao giờ đưa Hiên Hiên đến trường, cô ta hoàn toàn không quan tâm đến thằng bé.

Nhưng bao năm qua, Giang Ý Mạn cũng chưa hoàn thành được trách nhiệm của một người mẹ, thậm chí, cô còn chưa cho con mình được thứ gì.

“Thực xin lỗi, là do tôi sơ suất, sau này tôi sẽ chú ý hơn, cảm ơn cô giáo đã nhắc nhở.” Giang Ý Mạn rất lễ phép.

Vừa chuẩn bị mở cửa lên xe, cô nhìn thấy một chiếc Mercedes đậu phía trước vài mét, đang bấm còi inh ỏi.

Từ Phong?

Sao anh ta lại đến đây?

Giang Ý Mạn bước tới, lên xe.

“Làm sao vậy?”

“Có một tài liệu rất gấp cần cô ký.” Từ Phong lấy tài liệu ra, đưa cho Giang Ý Mạn.

Cô nhanh chóng ký tên.

“Việc hôm qua cô nhờ tôi sắp xếp người đến Thẩm gia, tôi đã sắp xếp rồi, tên và ảnh của bọn họ đây.” Từ Phong đưa đồ cho Giang Ý Mạn.

“Ok.” Giang Ý Mạn xuống xe.

Trong trường có quá nhiều người, nếu bị nhìn thấy sẽ không tốt, thân phận hiện tại của cô không thể để ai phát hiện ra được.

Từ Phong vội vàng phóng xe đi, anh không muốn gây phiền phức cho sếp.

Thẩm Giai Nghị xuất hiện ở nơi lhoong xa lắm.

Anh cố ý yêu cầu Giang Ý Mạn đưa Hiên Hiên đi học, tạo cho cô một chút không gian, chỉ để tận mắt xác nhận mọi việc.

Giang Ý Mạn vừa mở cửa xe, đang định lên xe thì bị một bàn tay vỗ vai khiến cô giật mình, cô quay lại theo phản xạ có điều kiện, thì thấy khuôn mặt đang nhìn mình chằm chằm của Thẩm Giai Nghị, khiến cô hét lên.

Cái quái gì thế này! Mới sáng sớm đã hù dọa cô, sao Thẩm Giai Nghị lại rảnh rỗi như vậy chứ? Anh ta có bệnh à? Bệnh thần kinh ấy!

“Anh đang làm gì vậy?” Giang Ý Mạn tức giận.

Thẩm Giai Nghị cũng tức giận vì Giang Ý Mạn lén lút gặp riêng đại gia Mercedes.

“Tôi có làm gì cô đâu, cô giận dữ cái gì? Người đàn ông vừa rồi là ai vậy?” Thẩm Giai Nghị hỏi.

Tốt nhất là Giang Ý Mạn nên cho anh ta một lời giải thích hợp lý.

Đàn ông?

Từ Phong?

“Anh đang theo dõi tôi?” Giang Ý Mạn lập tức đáp lại. Hóa ra sáng nay Thẩm Giai Nghị cố ý sắp xếp cho cô đưa Hiên Hiên đi học, là đang kiểm tra cô sao? Anh ta muốn gì?

“Tôi không có thói quen theo dõi, để tâm đến người khác, nhưng cô lén lút như đi ăn trộm vậy, cô không giải thích chút sao?” Sắc mặt Thẩm Giai Nghị cứng đờ.

“Đây là việc riêng của tôi, tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Giang Ý Mạn xoay người mở cửa xe rời đi.

Thẩm Giai Nghị nắm lấy cánh tay cô, trực tiếp kéo qua, cửa xe lập tức đóng lại, cô bị Thẩm Giai Nghị đẩy vào cửa, hai tay anh vây lấy Giang Ý Mạn, không còn chỗ trống, cô chạy không thoát.

Ở khoảng cách gần như thế này, Giang Ý Mạn lại hồi hộp đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài.


“Thẩm Giai Nghị, đừng quên anh là người đã có gia đình, nếu bị phóng viên chụp ảnh được, sẽ gây ảnh hưởng xấu đến Thẩm thị đấy.” Giang Ý Mạn quay mặt đi.


Mặt Thẩm Giai Nghị ở gần cô đến mức như định hôn cô.


"Cô đang bán thân để lấy tiền sao? Nếu bây giờ tôi đưa tiền cho cô, cô có thể cho tôi ngay không?"


Thẩm Giai Nghị cầm lấy một chiếc thẻ đen ra trước mặt Giang Ý Mạn, anh ta định dùng thẻ này mua một lần của cô sao? Giang Ý Mạn kinh ngạc nhìn anh ta, giống như sắp phát điên, ngẩn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK