• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trái tim của Giang Ý Mạn trong phút chốc như bị đông cứng lại, cô từ từ cúi đầu, nhìn về phía cô bé xinh xắn phía sau, Đóa Đóa đang chủ động ôm cô.

Thật hạnh phúc.

Giang Ý Mạn cúi người ôm lấy Đóa Đóa.

“Mong Đóa Đóa của chúng ta sẽ mau chóng khỏe lại, đừng suy nghĩ nhiều nha, về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt, quên mấy chuyện đã xảy ra hôm nay đi, có được không?” Tay Giang Ý Mạn đặt lên trên đỉnh đầu Đóa Đóa, xoa nhẹ.

Đóa Đóa ngoan ngoãn gật đầu, lúc này đây, đột nhiên nó tha thứ hết tất cả cho Giang Ý Mạn, mặc kệ lúc trước cô ấy đã làm những gì, nhưng hôm nay, chính cô đã cứu mạng nó, cô là người liều mạng chạy đi đánh người xấu để cứu nó.

Ai thật sự tốt với nó, Đóa Đóa đều có thể nhận thấy, thật ra nó vẫn luôn thích Giang Ý Mạn, cô ấy ấm áp hơn mẹ rất nhiều, nếu không phải vì chuyện giữa Giang Ý Mạn và mẹ, vì chuyện mà mẹ đã nói với Đóa Đóa, nói rằng Giang Ý Mạn là một người xấu xa, đừng có bị cô lừa, Đóa Đóa sẽ không đối xử với Giang Ý Mạn như thế.

Nhưng bây giờ, nó không muốn nghe lời mẹ nói nữa, nó nghĩ Giang Ý Mạn là một người rất tốt, Đóa Đóa thích ôm Giang Ý Mạn.

“Tiểu thư, chúng ta vào nhà đi.” Người hầu đi tới.

Giang Ý Mạn buông Đóa Đóa ra, cô rất vui, cuối cùng thì Đóa Đóa cũng đã tha thứ cho cô và sẽ không có thành kiến ​​với cô nữa.


“Đóa Đóa, thỉnh thoảng dì sẽ đến thăm con và Hiên Hiên nhá?” Giang Ý Mạn mỉm cười vẫy tay với Đóa Đóa.

Đóa Đóa đưa con búp bê trong tay cho Giang Ý Mạn, đây là con búp bê mà nó yêu thích nhất, mặc dù bây giờ đã bị bẩn nhưng Đóa Đóa vẫn muốn đưa nó cho dì Mạn - người đã cứu nó.

“Cảm ơn Đóa Đóa, tạm biệt.” Giang Ý Mạn ôm búp bê, vẫy tay, cô đang rất vui.

Có con búp bê này, cũng giống như có Đóa Đóa ở bên vậy, Giang Ý Mạn sẽ mang về nhà giặt thật sạch sẽ, đặt bên đầu giường, như vậy thì cô có thể nhìn thấy nó vào mỗi sáng thức dậy rồi.

Trong xe.

Giang Ý Mạn ôm búp bê trong tay. Nếu biết được khi Đóa Đóa bị bắt cóc, cô đến cứu con bé sẽ khiến cho Đóa Đóa thay đổi như vậy, thì Giang Ý Mạn đã sáng tác kịch bản tạo một vụ bắt cóc từ lâu, ha ha ha, đùa thôi, sao cô có thể bắt cóc con gái của chính mình chứ.

“Giang tổng, cô đừng có cười như vậy nữa.” Từ Phong nhìn boss của mình, Đóa Đóa chỉ mới ôm cô có một cái, cô đã vui vẻ đến vậy rồi, nếu một ngày nào đó, Đóa Đóa biết rồi chấp nhận cô là mẹ của nó, khi đó con bé mở miệng gọi cô một tiếng mẹ, thì không biết bộ dạng lúc đó của cô sẽ thế nào.

Trong bệnh viện.

Thẩm Giai Nghị vừa mới được đưa từ phòng cấp cứu ra. Giang Vũ Phỉ ở bên cạnh anh mấy tiếng đồng hồ, sao anh ta vẫn chưa tỉnh? Giang Vũ Phỉ rất hoảng hốt, nếu Thẩm Giai Nghị xảy ra chuyện gì, chiếc ô dù lớn của cô ấy sẽ biến mất.

Hai tiếng sau.

Ngón tay của Thẩm Giai Nghị chuyển động từng cái một.

Đột nhiên Thẩm Giai Nghị xoay người bật xuống giường.

Giang Vũ Phỉ sửng sốt.

"Giai Nghị, Giai Nghị, anh làm sao vậy?" Giang Vũ Phỉ vô cùng hoảng hốt.

Ánh mắt Thẩm Giai Nghị thật đáng sợ, giống như tức giận, giống như bất lực, giống như...

Qua vài giây, anh vồ lấy cổ tay Giang Vũ Phỉ.

"Giang Ý Mạn đâu? Giang Ý Mạn đâu?" Anh lo lắng cho Giang Ý Mạn, anh ngất trên sân thượng vì mất máu quá nhiều, Vũ Phàm là một kẻ điên, anh ta nhất định sẽ tấn công Giang Ý Mạn.

Giang Ý Mạn?

Hóa ra cả đời anh chỉ lo lắng cho Giang Ý Mạn?

Giang Vũ Phỉ cười chua chát, thật ghen tị, cô mất công trông nom anh ta trong viện, nhưng còn anh ta, vừa tỉnh dậy liền hỏi tới con đàn bà khác.

“Giang Ý Mạn đâu? Cô ấy đang ở đâu?” Thẩm Giai Nghị hét lên.

Anh kích động muốn xuống giường, Giang Vũ Phỉ giữ chặt anh.

"Giang Ý Mạn..."

“Cô ấy xảy ra chuyện gì sao?” Sắc mặt Thẩm Giai Nghị trầm xuống.

Trong lòng anh vô thức nghĩ rằng Giang Ý Mạn đã qua đời.

Lúc đó, Thẩm Giai Nghị tự đâm mình mười nhát, ngất đi, Vu Phàm lại là người mất trí, cô không thể sống sót, Giang Ý Mạn đã chết, vậy còn Đóa Đóa, có phải con bé cũng đã xảy ra chuyện không?

Ánh mắt Thẩm Giai Nghị trở lên phức tạp, vô số suy nghĩ lung tung hiện lên trong đầu anh, không thể diễn tả tâm trạng lúc này thành lời.

"Em cũng không biết nữa." Giang Vũ Phỉ lắc đầu.

"Lúc em đến, Giang Ý Mạn không còn ở đó, hẳn là cô ấy đã sớm rời đi. Em đưa người đến khống chế được Vũ Phàm, hiện tại anh ta đã bị bắt, còn về phần Giang Ý Mạn - chắc là sợ quá nên bỏ chạy thoát thân rồi!" Giang Vũ Phỉ nói dối.

Nhưng cô đâu còn cách nào khác, nếu cô nói với Thẩm Giai Nghị rằng chính Giang Ý Mạn đang cố gắng hết sức để cứu anh, điều đó có nghĩa là cô đang tạo điều kiện cho họ gần gũi nhau sao? Giang Vũ Phỉ không phải là một người rộng lượng, và cô lại càng không thể để cho Thẩm Giai Nghị có chút cảm tình gì với Giang Ý Mạn.

“Cô ấy chạy trước rồi?” Trái tim Thẩm Giai Nghị lệch một nhịp, hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.

Giang Ý Mạn sợ quá nên chạy trước?

"Đúng vậy, Giang Ý Mạn đã đi trước khi em đến, nhưng cô ấy vẫn an toàn, bởi vì Vũ Phàm có khai là anh ta không có động vào Giang Ý Mạn, còn Đóa Đóa nữa, con bé không sao cả, nó đã được đưa về nhà an toàn rồi. Anh cứ yên tâm ở lại bệnh viện dưỡng thương đi."

Giang Vũ Phỉ nắm lấy tay Thẩm Giai Nghị: "Ông xã, cảm tạ trời đất, vì anh không sao cả."

Thẩm Giai Nghị chậm rãi rút tay lại, anh tự mình nằm xuống, mắt nhìn lên trần nhà, tâm tình anh đang có chút rối rắm, cần thời gian để bình tĩnh lại, anh nhắm mắt, không muốn suy nghĩ cái gì nữa.

Giang Vũ Phỉ ngồi ở đầu giường, nhìn Thẩm Giai Nghị trầm mặc như vậy, cô không khỏi đau lòng, có vẻ như Thẩm Giai Nghị không hoàn toàn tin tưởng lời nói của cô, với tính tình của anh, anh nhất định sẽ tìm cách xác nhận lại, Vũ Phàm đã vào tù rồi, anh sẽ không đến tận nhà giam để gặp mặt, còn về phần Đóa Đóa, nó nhất định sẽ nghe lời Giang Vũ Phỉ.

Cũng may, vừa rồi người hầu gọi điện thoại đến, Giang Vũ Phỉ mới biết chuyện Đóa Đóa đã được Giang Ý Mạn và Từ Phong đưa về nhà, cho nên vừa rồi cô mới nói dối được một cách hoàn hảo như vậy trước mặt Thẩm Giai Nghị.

Sáng sớm, tập đoàn TM, trong văn phòng Tổng giám đốc.

Giang Ý Mạn nghiêm túc.

"Tìm người điều tra Giang Vũ Phỉ, Vũ Diệp Nam và Lý Từ. Tôi muốn biết xem hôm bệnh viện xảy ra hoả hoạn, bọn họ đã ở đâu."

“Giang tổng, cô đang nghi ngờ việc này do ba người bọn họ làm sao?” Từ Phong hỏi.

"Anh nghĩ bệnh viện là nơi có thể dễ dàng cháy nổ như vậy sao? Cả ba người đấy đều có động cơ." Giang Ý Mạn nói.

“Cũng có lý, nhất là tên bác sĩ Vũ Diệp Nam kia, tôi sẽ cho người đi kiểm tra ngay.” Từ Phong gật đầu.

“Còn nữa, lần xét nghiệm ADN vừa rồi không có kết quả là do bệnh viện cháy, bây giờ có cách nào khôi phục lại không, bọn họ không để lại mẫu dự phòng à?” Giang Ý Mạn hỏi.

Từ Phong lắc đầu: "Chỉ có thể làm lại thôi, nhưng mẫu gửi lần trước đã bị phá hủy nên cần cung cấp thêm."

Cung cấp thêm?

Giang Ý Mạn đập bàn, nói nghe thật dễ dàng.


“Thẩm Giai Nghị còn đang ở bệnh viện đúng không?” Giang Ý Mạn hỏi.


Việc kiểm tra ADN là điều bắt buộc, nếu như cô không thể kiểm tra Hiên Hiên và Lý Từ, vậy thì cô đành phải chuyển sang Hiên Hiên và Thẩm Giai Nghị vậy, miễn chứng minh được bọn trẻ không phải con của Thẩm Giai Nghị là được, hiệu quả cũng như nhau thôi.


“Đúng vậy.” Từ Phong gật đầu.


“Đi chuẩn bị vài thứ gì đó, tôi sẽ đến bệnh viện thăm Thẩm Giai Nghị.” Giang Ý Mạn nói.1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK