"Sột soạt." Vũ Minh Nguyệt ngủ một giấc liền vươn vai trở mình, bất giác trong giấc mơ cô ngửi được một mùi hương quen thuộc. Sự quen thuộc này lại giống như thuốc an thần, khiến cho cô an tâm không một chút phòng bị.
Vũ Minh Nguyệt vươn tay liền chạm vào một thân thể rắn chắc, cô lúc này như một chú mèo nhỏ đáng yêu rúc vào lòng người kia mà đánh giấc, khoé môi còn không nhịn được mà cong lên đầy hạnh phúc.
Âu Dương Tư Duệ nằm bên cạnh cũng mỉm cười nhìn cô, anh đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt cô, giọng sủng nịch nói. "Thật đáng yêu mà, khiến anh lo sợ tên khốn nào đó sẽ cướp em đi mất."
Sau đó, anh lại dịu dàng hôn lên trán cô. "Ngủ ngon, có anh ở đây rồi!"
...
Sáng sớm, Vũ Minh Nguyệt bị tiếng chim hót ngoài vườn đánh thức, cô dụi dụi mắt nhưng lại không muốn dậy. Thời tiết bây giờ ở nước M có chút lạnh, làm cô chỉ muốn vùi mình trong chăn mà thôi.
"Ưm, ồn ào chết đi được!" Vũ Minh Nguyệt bị âm thanh bên ngoài làm cho phát cáu, cô lấy tay che đi tai mình, mặt mày nhăn nhó như bà cụ già.
Chợt cô phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, giường ngủ của cô hôm nay sao lại chật như vậy chứ, còn có cánh tay đang ôm lấy eo cô là sao đây.
"Ah." Vũ Minh Nguyệt ý thức được mọi chuyện liền hoảng hốt mở to mắt kêu lên, cô nhanh chóng bật dậy như một chiếc lò xò, tung chăn rồi lùi về sau, vô tình lại quá trớn mà ngã người ra ngoài.
"Cẩn thận!" Âu Dương Tư Duệ lúc này cũng thức dậy, anh thấy cô sắp ngã xuống sàn liền đưa tay kéo ngược cô trở về. Vì lực đạo có hơi mạnh, Vũ Minh Nguyệt cứ thế đập cả người vào lồng ngực của anh.
"Bộp."
"Em không sao chứ?" Âu Dương Tư Duệ lo lắng kêu lên, anh vội vàng lo quan sát cô từ trên xuống dưới để kiểm tra.
"Đau chết em rồi, cũng may là mũi thật đấy, hàng giả thì bây giờ phải đi chỉnh hình rồi!" Vũ Minh Nguyệt xoa xoa cái mũi đáng thương của mình nói.
"Anh xin lỗi, anh hơi mạnh tay!" Âu Dương Tư Duệ cúi người hôn lên chóp mũi của cô nói, hành động quá nhanh làm cô không kịp trở tay.
"Anh, anh, anh lưu manh!" Vũ Minh Nguyệt nhận ra lại bị anh hôn, cô tức giận nói to.
"Em mắng anh lớn như vậy, xem ra đã khoẻ hẳn rồi nhỉ? Vậy thật tốt, anh sẽ không lo lắng nữa!" Âu Dương Tư Duệ bật cười thành tiếng.
Vũ Minh Nguyệt đang cầm gối trong tay, cô muốn đánh anh một trận nhưng nghe anh nói xong động tác của cô liền dừng lại.
"Anh lo lắng cho em nên mới bay đến đây trong đêm sao?" Vũ Minh Nguyệt kinh ngạc hỏi anh.
Âu Dương Tư Duệ lại cười, anh khẽ xoa đầu cô. "Đương nhiên, Tiểu Nguyệt của anh nói em đau mà, anh làm sao mà chần chừ không đến chứ!"
Vũ Minh Nguyệt lại cảm động không nói nên lời. Cô biết anh cũng rất bận rộn, vừa lo việc học ở trường lại còn phải tập tiếp quản công ty, vậy mà nghe cô không thoải mái liền bỏ hết mà chạy đến đây.
Cứ như vậy, kêu cô làm sao ngừng thích anh, làm sao để trái tim cô thôi hướng về anh được.
"Thế nào, em thật sự không còn đau nữa?" Âu Dương Tư Duệ vẫn không thấy yên tâm.
"Không sao thật mà, em chỉ là muốn làm nũng với anh thôi!" Vũ Minh Nguyệt phì cười đáp. Xem ra lần sao cô phải ý tứ một chút, không thể chuyện gì cũng làm quá lên với anh.
"Vậy thì tốt rồi!" Anh mỉm cười dịu dàng xoa đầu cô. "Em đi vệ sinh cá nhân đi, anh sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng cho em!"
Vũ Minh Nguyệt lại kinh ngạc. "Anh biết nấu ăn sao?"
"Trước đây đúng là không nhưng giờ thì anh biết rồi, anh muốn trở thành đầu bếp riêng của Tiểu Nguyệt."
"Thấy anh nhiệt tình như vậy, nên em sẽ miễn cưỡng thử một chút!"
Âu Dương Tư Duệ. "..."
Cuộc nói chuyện kết thúc, Âu Dương Tư Duệ đi xuống bếp xắn tay áo lên lấy thức ăn trong bếp ra ngoài chuẩn bị. Thật ra anh cũng chỉ mới học nấu nướng dạo gần đây, cho nên tài nghệ vẫn có hơi vụng về.
Dưới ánh nắng bình mình, động tác của người đàn ông vạm vỡ thái hành tây trông cũng vô cùng quyến rũ, khẳng định phái nữ nào nhìn thấy cũng sẽ say đắm anh. Mặc dù kỹ năng vẫn chưa điêu luyện, nhưng nhan sắc phần nào vớt vát lại được hết.
Vũ Minh Nguyệt vừa mở cửa phòng tắm đã ngửi thấy hương thơm nức mũi, bụng cô lại liên tục sôi lên ùng ục. "Đồ đáng ghét này, không được để thức ăn dụ dỗ đâu đấy!" Cô vỗ nhẹ lên bụng mắng nó.
"Em xong rồi sao? Mau đến đây đi, đồ ăn cũng chín rồi!" Âu Dương Tư Duệ đặt đĩa thức ăn lên bàn, anh tiện tay cởi tạp dề ra nhìn cô lên tiếng.
Vũ Minh Nguyệt miệng thì nói rất hay, mà chân lúc này lại không kiềm được mà nhanh chóng đi vào phòng bếp. "Woah, cơm thịt bò và canh rong biển này, không nghĩ đến anh có thể làm xuất sắc như vậy!" Nhìn một bàn thức ăn ngon lành như đang mời gọi, cô không nhịn được mà cảm thán.
"Em ăn đi, anh vào nhà vệ sinh lát sẽ ra ngay!" Âu Dương Tư Duệ nói xong liền đi mất.
Vũ Minh Nguyệt cũng không thể chờ nổi, cô gật gù rồi cầm lấy thìa cho thức ăn vào miệng. Miếng đầu tiên vừa chạm vào đầu lưỡi đã khiến cô không thể thốt nên lời, thật sự là rất ngon.
"Sao lại cảm thấy còn ngon hơn mình nấu nữa vậy!" Cô nhíu mày nói khẽ, tay lúc này vẫn không ngừng hoạt động.
Một lát sau, Âu Dương Tư Duệ cũng quay lại, anh ngồi xuống bàn thưởng thức mỹ vị do bản thân làm. Mà đối diện anh thì Vũ Minh Nguyệt đã xử lý xong hết thảy phần của mình, cô hài lòng xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, gương mặt tràn đầy vui vẻ.
"Có ngon không?" Âu Dương Tư Duệ hỏi.
"Rất ngon, mỗi ngày đều có thể ăn đồ anh nấu thì tuyệt!" Vũ Minh Nguyệt gật đầu đáp.
"Ừm, sau này mỗi ngày đều sẽ nấu cho em!" Anh cười, rồi lại nói tiếp. "Đợi em đến trường thì anh sẽ quay lại Pháp rồi, có thời gian rảnh anh liền đến thăm em."
"Anh phải về ngay sao?"
"Ừm, công việc của anh khá bận! Xin lỗi Tiểu Nguyệt, sau này sẽ dành thời gian nhiều hơn cho em!"
Vũ Minh Nguyệt trong mắt ánh lên một sự tiếc nuối, cô chỉ mới gặp anh có vài tiếng, vậy mà anh liền phải đi rồi. "Anh đi cẩn thận, đến nơi gọi cho em."
"Ừm."
Cuộc gặp gỡ diễn ra chóng vánh, nhưng cũng mang lại cho Vũ Minh Nguyệt một cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời. Cũng không phải không thể gặp lại, thời gian vẫn còn dài, mà hai người bây giờ chỉ mới bắt đầu.
...
Thời gian mới đó đã trôi qua hơn nửa năm, bộ phim đầu tay của Vũ Minh Nguyệt cuối cùng đã được công chiếu rộng rãi khắp nơi. Mọi người sau khi xem phim đều để lại bình luận có cánh cho cô, dĩ nhiên vẫn có người khó tính chê bai kỹ năng mới vào nghề của cô.
Vũ Minh Nguyệt ngược lại không cảm thấy buồn, cô đương nhiên sẽ tiếp nhận tất cả ý kiến để hoàn thiện bản thân mình hơn. Cũng nhờ hiệu ứng tốt của bộ phim này, mà các đạo diễn khác cũng bắt đầu chú ý đến cô, cứ như vậy mà cô càng có thêm nhiều cơ hội.
Vì để chúc mừng sự thành công mới chớm nở của Vũ Minh Nguyệt, Max đã chuẩn bị cho cô một bữa tiệc lớn để ăn mừng. Mọi người hôm nay đều ăn mặc sang trọng để đến nhà hàng, ai nấy đều vui vẻ vì sự thuận lợi của diễn viên ở công ty.
Hôm nay, Vũ Minh Nguyệt mặc một chiếc váy xoè phối màu xanh và trắng rất xinh, chiếc áo cúp ngực lộ ra vai trần gợi cảm, khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn. Mái tóc xoăn dài được xoã bồng bềnh, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, khiến cô đã là nhân vật chính lại càng nổi bật hơn.
"Tiểu Nguyệt, đạo diễn Trịnh ở bên kia kìa, con qua chào hỏi đi!" Max nhanh chóng đẩy cô đến chỗ các vị đạo diễn ra mắt, mục đích của buổi tiệc này cũng vì như thế.
Vừa là để chúc mừng cho Vũ Minh Nguyệt, lại vừa là bàn đạp để cô tiếp cận các đạo diễn lớn khác.