Đôi lúc anh lại lén liếc mắt sang ghế sofa nhìn con trai, trong lòng không khỏi mong chờ sự trưởng thành của cậu nhóc. Âu Dương Tư Duệ bây giờ chỉ mới có mười tuổi, cậu nhóc rất thông minh và sáng dạ, tuy nhiên vẫn chưa thể giúp đỡ được anh quản lý Âu Dương Đế Đoàn. Ngoài ra, bởi vì cậu nhóc thừa hưởng vẻ ngoài vượt trội của anh cùng Lạc Ninh Hinh, cho nên mỗi khi đến trường đều làm các nữ sinh phải xao xuyến.
"Rầm!" Đột nhiên cánh cửa phòng làm việc mở ra, Lạc Ninh Hinh một thân váy màu hồng pastel bước vào, cô nhanh chân chạy đến bàn làm việc của Âu Dương Tư Thần lớn giọng nói."Tư Thần, em muốn sang nước Y gặp Vũ Đình, đã hơn nửa năm rồi em chưa gặp cậu ấy, anh đưa em đi có được không?"
Ánh mắt của Âu Dương Tư Thần vẫn không thay đổi, nếu là lúc trước anh đã không kìm lòng được mà đứng lên ôm chầm lấy cô rồi. Chẳng biết có phải hay không, dường như tình yêu lâu ngày cũng đều sẽ trở nên phai nhạt, dù cho trước đó có sâu đậm đến thế nào đi chăng nữa.
"Anh bận lắm, không có thời gian đi cùng em đâu!" Đáp lại ánh mắt mong chờ của cô lại chính là câu trả lời lạnh nhạt từ anh.
"Không được, em muốn anh đi cùng em cơ! Như vậy đi, chúng ta chơi một ván bài, nếu em thắng anh sẽ đưa em đi!" Lạc Ninh Hinh làm nũng nói, giọng của cô ngọt ngào như một thiếu nữ vừa mới lớn.
Âu Dương Tư Thần tỏ ra trầm mặc, anh như đang suy nghĩ điều gì đó, mất vài giây anh lại lên tiếng. "Được, nhưng nếu anh thắng, chúng ta ly hôn đi!"
Lạc Ninh Hinh bất chợt như chết sững tại chỗ, hốc mắt cay xè nhìn anh, nước mắt cứ như chực trào ra ngoài.
Cô phải cố gắng kìm nén dữ lắm mới không bật khóc thành tiếng, hai tay run rẩy gật đầu, giọng nói nghẹn ngào đáp. "Đ...được, cứ như ý anh muốn đi!"
Bên này, Âu Dương Tư Duệ gương mặt không một chút cảm xúc, cậu nhóc vẫn cầm lấy điện thoại bình thản như không có chuyện gì, mặc cho gia đình sắp không giữ được nữa. Cậu nhóc dường như đã quen rồi, những chuyện này từ đầu năm nay đến giờ vẫn luôn diễn ra kia mà.
Lạc Ninh Hinh ở đây khó nhọc chia bài, lòng cô bắt đầu nặng trĩu, biểu cảm vô cùng đau khổ, mỗi một lá bài đặt xuống lại cứ như lưỡi dao lạnh lùng cứa vào tim cô. "Ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám!" Sau đó cô đặt một lượt sáu lá bài xuống, âm thanh trầm thấp như muốn khóc.
"Sáu, bảy, tám, chín, mười, J!" Âu Dương Tư Thần cũng lạnh lùng xuống tay, cứ như anh đã kiên quyết kết thúc tất cả cho mối quan hệ này vậy.
"Anh...đi tiếp đi!" Lạc Ninh Hinh cổ họng nuốt khan nói.
"Đôi hai!"
"Tứ quý Q!"
"Thật là trùng hợp, nhưng có vẻ như em thua rồi!" Anh cong môi cười nói, rồi lấy bốn con ách trên tay bỏ xuống.
Lạc Ninh Hinh gương mặt bỗng chốc tối sầm lại, cô cúi gằm mặt xuống, nước mắt theo đó mà chảy xuôi. "Anh...anh thật sự muốn ly hôn như vậy sao?" Nói đến đây tiếng nấc của cô liền không kiềm chế được, cô đưa tay cố lau đi những giọt nước mắt nhạt nhoà.
"Haizzz!" Âu Dương Tư Duệ thở dài một hơi, cậu nhóc tắt điện thoại đi, rồi cầm nó đến chỗ của Lạc Ninh Hinh.
"Con quay xong rồi đây, mami và daddy diễn đều rất đạt đấy!" Cậu nhóc với vẻ mặt lạnh lùng nói, rồi đem nhét điện thoại vào tay của cô.
Cơ mà Lạc Ninh Hinh có lẽ không thoát khỏi vai diễn, cô cứ nấc lên không thành lời. "Chỉ là một kịch bản trên tiktok thôi, sao daddy của con có thể diễn thật đến như vậy chứ? Tư Thần, anh có phải hay không cũng thật sự muốn ly hôn với em? Có phải là do em già rồi, không còn xinh đẹp như trước nữa đúng không?" Cô đây chính là cảm thấy ấm ức.1
Âu Dương Tư Thần phút chốc không nói thành lời, anh vỗ tay lên trán đầy bất lực. Người một mực muốn diễn những vai nhảm nhí trên mạng này cũng là cô, giờ người cảm thấy đau lòng uất ức cũng là cô, kêu anh phải làm sao đây?1
Mà như vậy thì cũng có sao đâu chứ? Ai kêu anh yêu cô nhiều như thế làm gì? Chút chuyện nhỏ nhặt này thì có làm sao đâu, dù có là chuyện động trời gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ yêu thương, bảo vệ và che chở cho cô.
"Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh! Thề có trời chứng giám, anh chưa bao giờ có ý định sẽ ly hôn với em! Trong mắt anh em lúc nào cũng là người xinh đẹp nhất, không ai có thể sánh được!" Âu Dương Tư Thần ôm lấy cô vỗ về an ủi, lời nói ngọt ngào và trầm ấm, không hề giống với biểu cảm khi nãy chút nào.
Âu Dương Tư Duệ khoanh tay nhìn hai người diễn trò. Gần đây mẹ của cậu nhóc càng lúc càng biết làm nũng mà tần suất còn nhiều hơn, còn ba của cậu thì không cần phải nói rồi, lúc đấy chỉ còn biết lo sốt vó mà đi dỗ dành.
"Em muốn đi du lịch, muốn đi gặp Vũ Đình!" Lạc Ninh Hinh dụi dụi đầu vào lồng ngực của anh nói khẽ, tâm trạng hiện tại cũng đã dịu bớt.
"Em muốn đi đâu cũng được, anh đều sẽ đưa em đi!" Âu Dương Tư Thần đặt lên trán cô một nụ hôn, tựa như cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước phẳng lặng, ấm áp và tràn đầy ngọt ngào.
Âu Dương Tư Duệ đứng đó cũng không thể chịu nổi cái màn ban phát cẩu lương vô tội vạ của ba mẹ, cậu nhóc che mặt lại rồi quay người đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại thì điện thoại trong túi cậu reo lên.
"Xin chào, cho hỏi là ai vậy?" Cậu nhóc thấp giọng hỏi, tay còn lại cho vào túi quần như một ông cụ non.
Đầu dây bên kia giọng nói của một bé gái vang lên. "Anh Tư Duệ, em là Minh Nguyệt nè! Ngày mai em sẽ quay về thành phố Nam Vương cùng ba mẹ, anh nhất định phải đến đón em đó!"
"Minh Nguyệt!" Vừa nghe thấy giọng cô nhóc trên mặt Tư Duệ thoáng hiện ra một nụ cười nhẹ, bọn trẻ đã lâu rồi chưa gặp nhau, cho nên đều rất mong chờ.
_____🌸 To Be Continued 🌸_____