"Tư...Tư Duệ." Vũ Minh Nguyệt giọng run lên, âm thanh mang theo sự sợ hãi.
Tên biến thái nhanh chóng giữ chặt lấy tay của mình, lực đạo của Âu Dương Tư Duệ rất mạnh, khiến hắn không thể không buông con dao ra. "Mẹ kiếp, mày là thằng khốn nào hả?" Hắn ta tức giận, đôi mắt long lên sòng sọc, nghiến răng nghiến lợi nói.
Âu Dương Tư Duệ lúc này đã chạy đến bên cạnh Vũ Minh Nguyệt, anh đứng chắn trước mặt cô che chở. "Mày không xứng để biết tên của tao đâu, nhưng ngày hôm nay mày sẽ không thể lành lặn mà quay về rồi." Anh trừng mắt đáp trả hắn.
Cái tên trước mặt này thật là đáng chết, Âu Dương Tư Duệ chỉ muốn một quyền đấm chết hắn thôi. Thật may là anh đến kịp, trễ một phút thôi chắc anh sẽ phát điên lên mất, Minh Nguyệt của anh suýt chút nữa là bị hắn đâm một nhát rồi.
Âu Dương Tư Duệ cơ thể có hơi run rẩy, anh vừa rồi rất sợ, sợ không thể chạy đến kịp lúc, sợ bản thân lại không thể cứu cô thoát khỏi nguy hiểm. Hóa ra cảm giác dành cho một người quan trọng là thế này, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ đủ điều.
Vũ Minh Nguyệt gương mặt sưng tím nhìn bóng lưng cao lớn trước mắt, trong lòng cô cảm thấy an tâm đến lạ thường. Vì người đó là Âu Dương Tư Duệ, cho nên cô có thể yên tâm ở phía sau anh, giông bão trước mặt anh đều thay cô gánh vác.
Bất chợt nước mắt Vũ Minh Nguyệt tuôn trào, lúc nãy cô đã nặng lời với anh như vậy, mà anh lại không để tâm đến đây cứu cô.
"Cmn, vậy lũ chúng bây chết chung đi!" Tên biến thái không những không bỏ chạy khi thấy có người đến, hắn còn thích thú muốn trừ khử cả Âu Dương Tư Duệ.
Lời vừa nói xong, hắn đã như con thiêu thân lao vào anh, tay hắn ta nhanh chóng siết lại thành quyền. Cơ thể hắn cũng rất cường tráng, nếu thật sự phải trúng một đấm này thì sẽ rất đau đớn.
"Bộp." Nhưng đáng tiếc, đối thủ của hắn không phải một người bình thường, mà chính là Âu Dương Tư Duệ. Đòn đánh của hắn đã bị anh nhận ra, động tác nhanh gọn và thuần thục bắt lấy tay hắn.
Âu Dương Tư Duệ khoé môi nhếch lên, anh liền đáp trả đòn lại cho hắn. Một đấm, hai đấm...mỗi một chỗ anh giáng xuống đều khiến hắn ta đau đến thấu tim gan, khuôn mặt cũng trở nên tím tái.
"Bốp." Một cước cuối cùng, Âu Dương Tư Duệ mang hết sự tức giận và phẫn nộ đạp thẳng vào bụng hắn.
Kẻ biến thái bị đánh đến choáng váng, hắn xây xẩm mặt mày, rồi ngã nhào ra đất bất tỉnh. Cơ thể hắn bầm dập, dường như không còn chỗ nào lành lặn, máu tươi loang lổ trên người hắn.
Âu Dương Tư Duệ thở ra một hơi lạnh, mặc kệ hắn có sống hay là đã chết, anh quay đầu lại tìm Vũ Minh Nguyệt.
Cô lúc này đang ngồi gục trên sàn nhà, người thì run lẩy bẩy, bộ dạng trông rất nhếch nhác. Cô rất yêu cái đẹp, trước giờ vẫn như thế, nên cô không muốn anh nhìn thấy gương mặt xấu xí này.
"Em không sao chứ?" Anh vội vàng chạy đến cạnh bên cô hỏi. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cô đã sưng vù lên, anh hiểu rằng mình vẫn là đến chậm. "Hắn ta còn làm em bị thương chỗ nào hay không? Nói anh nghe đi."
Âu Dương Tư Duệ cẩn thận lấy khăn tay lau đi vết máu trên khoé môi cô, động tác nhẹ nhàng vì sợ làm vết thương trên mặt cô bị đau. "Không sao rồi, anh đưa em đến bệnh viện!"
Vũ Minh Nguyệt vừa trải qua một chuyện kinh khủng, cô sợ đến nỗi không dám nói lời nào, chỉ thấy nước mắt không ngừng lăn dài trên gò má.
"Em đừng khóc, có anh ở đây rồi." Âu Dương Tư Duệ vừa nói, lại vừa dịu dàng đỡ Vũ Minh Nguyệt đứng lên. Nhưng lúc này anh lại không để ý đến tên biến thái phía sau lưng.
Không biết hắn ta đã ngồi dậy từ khi nào, chỉ thấy hắn đang mò mẫm đến chỗ con dao bị đánh rơi, rồi nhanh tay nhặt lấy nó lên.
"Lũ chó má, tụi bây đi chết hết đi!" Hắn phẫn nộ gầm rú lên, rồi cầm dao lao thẳng đến chỗ hai người đang đứng.
Vũ Minh Nguyệt bấy giờ mới nhận ra, cô kinh hãi tròn mắt kêu lên. "Tư Duệ, cẩn thận!"
"Phập." Nhưng lời cô nói anh còn chưa kịp hiểu gì, thì một âm thanh ghê rợn đã vang lên. Âu Dương Tư Duệ cúi đầu nhìn xuống, con dao lúc này đã cắm thẳng vào bụng anh, máu từ vết thương bắt đầu chảy ra.
"Hahaha, chết đi, chúng mày chết đi cho tao!" Tên biến thái mắt trợn trừng nói lớn, việc này mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng thống khoái.
"Không...không được." Vũ Minh Nguyệt hoảng loạn điên cuồng gào lên, cô bây giờ là tận mắt nhìn thấy anh vì mình mà bị thương, cô làm sao có thể chịu nổi.
Âu Dương Tư Duệ hơi thở bắt đầu không đều, anh phải rất cố gắng để nén cơn đau này xuống, vì bây giờ anh không được phép gục ngã. Vũ Minh Nguyệt vẫn còn ở đây, anh mà xảy ra chuyện thì cô cũng không thể sống nổi. Trước khi mất đi ý thức, anh cần thiết phải xử lý hắn.
Âu Dương Tư Duệ cắn chặt răng, anh dùng sức bắt lấy tay đang nắm giữ dao của hắn, rồi thuận tiện một động tác dứt khoát bẻ gãy nó đi. "Răng, rắc."
"Cạch." Con dao kia lại một lần nữa rơi xuống đất. Cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của tên biến thái. "Gyaaa... tay...tay tao gãy mất rồi!" Hắn vừa gào vừa lăn lộn trên đất.
Âu Dương Tư Duệ lúc này mặt mày đã trắng nhợt vì mất máu, anh đưa tay giữ chặt vết thương trên bụng, rồi quay lại mỉm cười nói với Vũ Minh Nguyệt. "Em nhắm mắt lại đi, nhìn những cái này không tốt."
Mà cô nào còn tâm trạng để nghe anh nói, cô hoảng sợ nhưng không ngừng bấm điện thoại gọi cấp cứu đến, có trời mới biết cảm giác bây giờ của cô thế nào.
"A, máu chảy nhiều quá, chúng ta đến bệnh viện đi." Cô nghẹn ngào nói, cả người không thể bình tĩnh được nữa, dù sao cô cũng chỉ là một cô bé mới mười bảy tuổi.
"Anh không sao đâu, em cứ nhắm mắt lại đi!" Âu Dương Tư Duệ lại không màng thương tích trên người, lau đi nước mắt cho cô nói.
Vũ Minh Nguyệt cũng không biết làm thế nào, cô ngoan ngoãn nghe lời anh nhắm chặt mắt lại, tiếng nấc vang lên trong lối thoát hiểm.
Âu Dương Tư Duệ chuẩn bị xong xuôi, anh cúi xuống lấy con dao lên, rồi lạnh lùng hướng đến chỗ tên biến thái, không một chút lưu tình đâm thật sâu lên chân hắn. "Phâp."
"Ưm...ưm....ư..." Vốn hắn còn muốn la lên vì đau đớn, nhưng miệng lúc này đã bị bịt chặt lại, vì anh không muốn Vũ Minh Nguyệt nghe được những âm thanh kinh tởm này của hắn.
Anh sẽ không giết hắn, mà sẽ khiến hắn từ từ chết dần chết mòn trong tay anh. Một dao này của anh không dùng lấy mạng hắn, mà để chắc chắn rằng sau khi anh gục xuống thì hắn cũng không thể đuổi giết Vũ Minh Nguyệt được.
Âu Dương Tư Duệ đến đây không cố được nữa, trước mắt anh mờ dần, tâm trí cũng rơi vào một màu trắng xoá. "Rầm."
"Tư Duệ, anh đừng dọa em, mau tỉnh lại đi! Em sẽ không giận anh nữa, anh đừng làm em sợ." Vũ Minh Nguyệt nóng lòng như lửa đốt gào lên dữ dội, cô đưa tay ôm chặt lấy Âu Dương Tư Duệ.
"Có ai ở đây không, làm ơn giúp tôi với!" Cô bất lực không thể dìu anh đi, liền nức nở gọi to cầu cứu.
"Thiếu gia!" Vừa hay vệ sĩ của Âu Dương Tư Duệ đã chạy đến, một khung cảnh khủng khiếp đập vào mắt hắn. Thiếu gia nhà hắn lại bị thương rồi, lần này vẫn là ở bụng, máu còn chảy rất nhiều.