"Ninh Tâm, em đang làm gì vậy?" Âu Dương Tư Duệ vào phòng em gái, anh hỏi.
Âu Dương Ninh Tâm lúc này đang đắm chìm với chiếc mô hình mô tô mới về. "Anh biết rồi mà còn hỏi, giờ này thì em chỉ có thể ôm bảo bối mà chơi thôi!" Cô nhóc phụng phịu, đáp.
"Đẹp nhỉ! Mà anh nghe nói tháng sau sẽ ra một bản giới hạn mới, em có muốn không?" Âu Dương Tư Duệ ngồi xuống giường, anh hỏi cô bé.
Âu Dương Ninh Tâm mắt lập tức sáng lên, bản giới hạn mô tô mới luôn là chân ái của cô bé, làm sao mà không muốn cho được. Nếu không phải tại có sở thích giống con trai này, cô bé nhất định sẽ mè nheo ba mẹ mua cho.
"Dĩ nhiên là em muốn rồi! Anh, mua tặng cho em có được không?" Cô bé nở nụ cười đầy ý tứ, ôm lấy cánh tay anh trai nói.
Âu Dương Tư Duệ khẽ mỉm cười, cô em gái nhà anh quả nhiên dễ dụ dỗ. "Mua cho em thì cũng được, có điều em phải giúp anh một chuyện."
"Được, chuyện gì em cũng sẽ làm, anh hai cứ nói đi!" Âu Dương Ninh Tâm vô cùng tự tin đáp.
"Cuối tuần em giúp anh hẹn chị Minh Nguyệt, đơn giản vậy thôi." Anh nói.
Âu Dương Ninh Tâm suy nghĩ một chút, dù sao thì cũng chỉ là một cuộc hẹn, cô bé nghĩ Vũ Minh Nguyệt chắc sẽ không tức giận. Chuyện hai người thì cô bé cũng biết đôi chút, cái này cũng xem như giúp anh hai cô có cơ hội đi dỗ dành chị dâu.
"Em đồng ý!" Âu Dương Ninh Tâm gật đầu đáp ứng.
"Vậy được, chờ đến khi phiên bản giới hạn mở bán, anh sẽ mua cho em!" Âu Dương Tư Duệ xoa đầu em gái nói.
"..."
Thoả thuận đã đạt, Âu Dương Ninh Tâm lấy điện thoại gọi cho Vũ Minh Nguyệt, cô bé hẹn cuối tuần gặp cô ở trung tâm thương mại. Dĩ nhiên, Vũ Minh Nguyệt dù đang tạo khoảng cách với Âu Dương Tư Duệ nhưng Ninh Tâm thì không, cô đã vui vẻ nhận lời cô nhóc.
"Anh, nhiệm vụ hoàn thành rồi, giờ đến lượt anh đi dỗ dành chị Minh Nguyệt của em đó!" Tắt điện thoại, Âu Dương Ninh Tâm lém lỉnh nhìn anh trai nói.
"Anh biết rồi, cảm ơn em!" Âu Dương Tư Duệ hài lòng gật đầu.
...
Sáng chủ nhật, vì là ngày nghỉ nên Vũ Minh Nguyệt ngủ nướng một chút, mặt trời đã lên cao mà cô vẫn chưa chịu rời khỏi giường ngủ. Ban đầu mẹ Vũ Đình còn vào phòng gọi cô ra ăn sáng, sau đó vì thấy con gái vẫn còn buồn ngủ nên cũng thôi không gọi nữa.
Mãi cho đến khi bụng kêu lên vì đói, Vũ Minh Nguyệt mới chịu bước xuống giường. Cô uể oải đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, rồi mới thay đồ xuống lầu.
"Oaaa..." Vũ Đình vừa đi vừa ngáp dài, xem ra cô vẫn là chưa ngủ đủ.
"Biết dậy rồi sao? Anh còn tưởng em mê ngủ đến nỗi không cần ăn uống đấy!" Vũ Minh Nhật ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, anh liếc nhìn em gái lên tiếng.
"Em xin lỗi, tại đêm qua em mãi xem phim nên ngủ trễ!" Giọng Vũ Minh Nguyệt ngái ngủ đáp, không chờ anh trai hỏi thêm cô đã nhanh chân bước vào phòng ăn.
Người hầu nhìn thấy cô liền lập tức mang bữa sáng ra.
Vũ Minh Nguyệt chậm chạp cầm muỗng lên ăn sáng, có lẽ do đói nên hôm nay cô ăn cực kỳ ngon miệng, không mất bao lâu đĩa đã sạch sẽ.
"Anh, em ra ngoài một chút đây, có gì anh nói ba mẹ giùm em nha!" Bụng đã no căng, Vũ Minh Nguyệt ra cửa mang giày vào, cô đây là đến địa điểm hẹn với Âu Dương Ninh Tâm.
"Ừm, em đi cẩn thận!" Vũ Minh Nhật mắt vẫn nhìn vào tờ báo trước mặt, anh thuận miệng đáp.
...
Tài xế của gia đình nhanh chóng đưa Vũ Minh Nguyệt đến trung tâm thương mại, vì vẫn chưa đến giờ hẹn nên cô đi loanh quanh một chút, xem thử có cái gì để mua hay không.
Cảm thấy có hơi nhạt miệng, Vũ Minh Nguyệt ghé vào một cửa hàng trà sữa, lúc trở ra cô đã cầm trên tay một ly nước size lớn.
Cô vừa đi lại vừa ngắm nhìn, có điều cũng không thiếu thứ gì cần mua, quần áo hay trang sức ở nhà cô chất đầy cả lên, mặc còn chẳng hết. Bất chợt bước chân của cô dừng lại, hướng mắt về phía tủ kính lớn của một cửa hàng thời trang.
"Woah, thật đẹp!" Vũ Minh Nguyệt không cầm lòng được mà lên tiếng cảm thán.
Trước mắt cô là một chiếc váy cưới vô cùng lộng lẫy, được lấy ý tưởng từ hoàng gia với đường may rất tinh tế. Chiếc váy có thiết kế dài tay, nổi bật với loại vải ren cao cấp được nhấn nhá từ vai dài đến đuôi váy. Cổ áo chữ V lại khoét sâu nhưng nhìn chung không hề hở hang, ngược lại còn tạo thêm điểm nhấn quyến rũ cho cô dâu.
Trong đầu Vũ Minh Nguyệt bắt đầu có một suy nghĩ, nếu cô được mặc chiếc váy này tiến vào lễ đường cùng Âu Dương Tư Duệ thì thật là tốt quá, cô không mong muốn gì hơn. Nhưng sau đó cô liền lắc lắc đầu, xua đuổi cái ý tưởng điên rồ đó đi.
"Mình...mua nó được không nhỉ?" Cô thắc mắc thốt lên, vì ở lứa tuổi của cô thì thật sự chưa thế mặc váy cưới được.
"Chắc được mà nhỉ, không mặc được thì mình mua về để ngắm!" Nghĩ đến đây Vũ Minh Nguyệt cảm thấy có lý, cô gật gù nói với bản thân.
Nghĩ là làm, Vũ Minh Nguyệt tự tin bước vào cửa hàng. Tuy nhiên hôm nay cô ăn mặc đơn giản, cho nên đám nhân viên ở đây căn bản không để cô vào mắt, bọn họ chỉ lo xu nịnh những kẻ có vẻ ngoài hào nhoáng kia.
"Xin lỗi, làm phiền cô một chút, tôi muốn xem thử chiếc váy cưới kia!" Vũ Minh Nguyệt nhẫn nhịn, cô bắt lấy một nhân viên rồi điềm đạm lên tiếng.
Nhân viên tư vấn của hàng hàng liếc nhìn
Vũ Minh Nguyệt dò xét, sau đó cô ta mới lạnh lùng trả lời, ngữ khí mang đầy sự khinh thường. "Cô mua nổi sao? Xin lỗi cô, đó là hàng giới hạn cao cấp được đặt may theo yêu cầu, giá thành vô cùng đắt đỏ, tôi nghĩ là cô không xem nổi đâu."
Đây là lần đầu tiên Vũ Minh Nguyệt bị xem thường khi đi mua sắm. Này là nói cô không có tiền sao, chỉ một trong vài cái thẻ đen của cô thôi, là đã đủ mua đứt cả cửa hàng này rồi, đúng là khinh người quá đáng.
"Cô..." Vũ Minh Nguyệt muốn tranh luận cùng cô ta nhưng nghĩ lại thấy không đáng, cô liền quay người bỏ đi không muốn ở lại để ăn thêm cục tức vào mình.
"Haizzz, riết rồi mấy thứ nghèo hèn này nơi
nào cũng mò vào được, có khi lại muốn vào đây để ăn cắp cái gì đó đây mà! Chậc, cũng không xem bản thân là ai, đồ nghèo mạt." Từ trong phòng thay đồ, một giọng nói chanh chua vang lên, nghe thôi cũng biết đối phương chẳng phải kẻ tốt lành gì.
Vũ Minh Nguyệt bước chân dừng lại, cô nhếch môi nở nụ cười bí hiểm, rồi xoay người đi đến ngồi chễm chệ trên ghế sô pha. "Cô nhân viên này, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi, muốn xem chiếc váy cưới kia!" Ngữ khí cô thay đổi, đanh thép và quyết đoán hơn.
"Vậy tôi cũng nhắc lại cho cô nghe, đây là hàng đắt tiền, lỡ cô xem rồi làm hỏng thì cô có đền nổi không?" Nhân viên kia vẫn không biết trời cao đất dày là gì, cô ta khinh bỉ nhìn Vũ Minh Nguyệt nhấn mạnh từng chữ.
Vũ Minh Nguyệt không hề tỏ ra tức giận, cô từ trong túi lôi ra một xấp thẻ đen quyền lực đưa nó đến trước mặt nhân viên, mỉm cười nói. "Sao, cô nghĩ mấy tấm thẻ này có thể mua đứt cửa hàng của cô không?"
_____🌸To Be Continued🌸_____