"Được, vậy a..." Cô mím môi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói, có điều còn chưa hết câu đã bị Âu Dương Tư Duệ chặn lại rồi.
"Cậu chọn món đi!" Giọng anh rõ ràng là không vui, nhưng anh lại không muốn Vũ Minh Nguyệt mắc nợ ai, vậy nên trả một lần cho xong.
Phó Tử Khanh đã đạt được mục đích, hắn nhếch môi hài lòng, bắt đầu giơ tay gọi phục vụ đến chọn món.
Vậy là bàn của Âu Dương Tư Duệ và Vũ Minh Nguyệt có thêm một vị khách không mời mà đến.
"..."
Mất một lúc lâu, phục vụ đã mang thức ăn lên, đầy cả một bàn lớn, mà với sức của bốn người thì không thể nào ăn hết chỗ này được.
Vũ Minh Nguyệt nhíu mày không vui, khoé môi cô giật giật, là đang muốn mắng người đây. "Có bốn người thôi, anh ở đây gọi nhiều như thế ăn hết sao? Lãng phí!"
Vũ Minh Nguyệt biết trên thế giới này có rất nhiều người đói khổ, cô cực kỳ ghét những kẻ lãng phí thức. Cả mẹ cô và mẹ của Âu Dương Tư Duệ vẫn thường đi làm tự thiện, cho nên cô rất chướng mắt cảnh tưởng này.
"Không lãng phí, cô yên tâm đi, sẽ hết!" Phó Tử Khanh lắc đầu đáp, hắn cầm lấy dao nĩa lên, cẩn thận cắt miếng thịt cừu nóng hổi cho vào miệng, mặc kệ gương mặt khó coi của Vũ Minh Nguyệt.
"Thật mềm, hương vị hài hòa này rất tuyệt!" Vừa ăn, hắn vừa tấm tắc khen ngợi.
Bữa ăn vốn dĩ bình thường lại bị Phó Tử Khanh phá tan, chẳng còn ai muốn động đũa, họ ngồi đó nhìn hắn không nói một lời nào.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng kêu phát ra từ bụng của Âu Dương Ninh Tâm, Âu Dương Tư Duệ mới lấy thức ăn đặt vào chén của cô bé. "Em ăn đi, đừng để bụng đói!"
"Vâng ạ!" Ninh Tâm khi nãy còn cảm thấy hào hứng, bây giờ tâm trạng lại tuột xuống số âm.
Tiếp đến, Âu Dương Tư Duệ tính toán lấy thức ăn cho Vũ Minh Nguyệt, ngay khi anh vừa chuẩn bị đặt đĩa thịt cừu đã cắt sẵn đưa đến trước mặt cô, thì Phó Tử Khanh lại nhanh hơn một bước.
"Tôi nói salad ở đây ngon lắm, cô thử đi!" Hắn cao hứng nói, dường như quên mất cả sự tồn tại của anh em Tư Duệ.
"Tôi không...ưm..." Vũ Minh Nguyệt vừa định từ chối hắn, thì hắn đã nhanh tay đút một miếng lớn vào miệng cô, khiến cô không nói nên lời.
"Cạch!" Âu Dương Tư Duệ sắc mặt tối sầm, anh đặt cái đĩa trên tay xuống bàn, lực đạo hơi mạnh nên phát ra một âm thanh lớn. "Cậu đang làm cái gì vậy? Nếu không muốn ăn tử tế thì mau biến đi nhanh cho tôi, hành động của cậu là đang thiếu tôn trọng phụ nữ!" Ánh mắt sắc lạnh, anh gằn giọng nói với hắn, mỗi một câu từ đều được nhấn mạnh.
Nếu không phải ở đây còn có Âu Dương Ninh Tâm, anh vừa rồi đã không tự chủ được mà đứng dậy đấm cho hắn một trận nên thân rồi.
Phó Tử Khanh lại không có bất kỳ phản ứng nào, hắn nhàn nhã nhìn anh, biểu cảm vô âu vô lo. "Tôi chỉ là muốn giới thiệu món ăn thôi, nơi nào không tôn trọng cô ấy?"
"Cậu..." Âu Dương Tư Duệ bị hắn chọc điên lên, anh siết chặt nắm đấm, rồi đứng bật dậy.
"Anh Tư Duệ, được rồi!" Vũ Minh Nguyệt sợ anh đấm chết hắn, cô lên tiếng căn ngăn. Vả lại đây là nơi công cộng, không thể đánh người được.
Là hắn cứu cô, xem như là nhịn một chút, dù sao thì ngày mai cô cũng không còn ở đây nữa.
Lúc này thái độ của Âu Dương Tư Duệ mới hòa hoãn lại, anh thả lỏng cơ thể, rồi nhanh chóng ngồi xuống, chẳng hiểu sao nhìn cái tên này chỉ muốn đấm cho hắn một trận nên thân.
"Chị ơi, sao mặt chị đỏ vậy?" Đột nhiên Âu Dương Ninh Tâm kêu lên, cô nhóc hốt hoảng nhìn Vũ Minh Nguyệt, trong lòng cực kỳ lo lắng. Cảnh tượng này cũng thật quen, hình như cô bé đã từng nhìn thấy qua.
"Ừm, chị thấy hơi khó chịu!" Vũ Minh Nguyệt đưa tay lên gãi gãi vết ban đỏ, hô hấp của cô bắt đầu thấy khó khăn.
Âu Dương Tư Duệ nhận ra có gì không đúng, anh lập tức ngồi bật dậy chạy đến chỗ Vũ Minh Nguyệt, rồi kéo tay áo cô lên cao. Quả nhiên đúng như anh dự đoán, đây là triệu chứng dị ứng.
"Trong salad có cái gì, mau nói nhanh?" Anh tức giận lớn tiếng hỏi Phó Tử Khanh, cả người cực kỳ gấp gáp.
Phó Tử Khanh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện này, hắn lắp bắp, cố nhớ những nguyên liệu bên trong đĩa salad kia. "Cải xoăn, táo ngọt, parmesan...còn có hả hạnh nhân nữa."
"Chết tiệt!" Âu Dương Tư Duệ phẫn nộ mắng người, anh không có nhiều thời gian ở đây nổi điên với hắn, liền sau đó anh ôm Vũ Minh Nguyệt đứng dậy.
"Ninh Tâm, đi thôi em!" Anh lớn tiếng gọi em gái, rồi nhanh chân bước ra ngoài, bỏ lại Phó Tử Khanh ở đó với khuôn mặt ngơ ngác.
Nhìn cả ba đi khuất, Phó Tử Khanh trong đầu loạn thành một đống tơ vò, hắn không biết gì cả, rốt cuộc tại sao tình địch của hắn lại giận dữ như vậy.
"Thiếu gia, tôi vừa mới tra qua thông tin của cô gái kia, cô ấy là bị dị ứng nặng với hạnh nhân!" Quản gia phát hiện ra sự việc, ông ấy vội báo lại cho hắn nghe.
"CMN, sao ông không nói sớm!" Phó Tử Khanh kinh hãi bật dậy, hắn tức giận chửi thề. Không thể ngồi ở đây chờ đợi, hắn liền gấp gáp đuổi theo ba người họ.
Vũ Minh Nguyệt từ nhỏ đã bị dị ứng với hạnh nhân, lúc cô ba tuổi, trong một lần ăn phải một chiếc bánh ngọt có hạt hạnh nhân ở bên trong, cô đã phải nhập viện đến một tuần. Vũ Đình lúc đó vô cùng tự trách, bà ấy khóc đến sưng đỏ cả hai mắt, rất may mắn là cô không sao. Đã rất lâu rồi Vũ Minh Nguyệt còn chẳng nhìn thấy hạt hạnh nhân, không ngờ hôm nay ở đây lại bị Phó Tử Khanh cho ăn phải nó.
...
Ngồi trên xe, cơ thể Vũ Minh Nguyệt càng lúc càng khó chịu hơn, hô hấp ngưng trệ, nước mắt nước mũi thi nhau chảy đầy trên khuôn mặt đỏ ửng của cô. Dạ dày bắt đầu quặn đau, cô liên tục bụm miệng ho khan.
"Khụ, khụ." Không ngờ chỉ ăn trúng một miếng thôi, mà cơ thể cô lại phản ứng mạnh như vậy, thật sự khó chịu đến chết cô rồi.
"Minh Nguyệt, cố lên, sắp đến bệnh viện rồi!" Âu Dương Tư Duệ nắm lấy tay cô trấn an, trong lòng anh cũng vô cùng lo lắng.
Vũ Minh Nguyệt nội tâm không ngừng nguyền rủa Phó Tử Khanh, nếu không phải tại hắn thì cô làm sao phải chịu đau đớn như vậy chứ. Cô cứ nghĩ lần đi chơi này sẽ rất vui vẻ, không ngờ lại mang thêm quá nhiều phiền phức vào người.
"Anh ơi, chị Minh Nguyệt làm sao vậy?" Âu Dương Ninh Tâm ngồi phía trước lo lắng quay lại hỏi, bộ dáng của Vũ Minh Nguyệt làm cô bé rất đau lòng.
Cảnh tượng này cô bé đã nhìn thấy qua ở trường học, mà bạn học kia sau đó cũng không quay lại trường, nên cô bé rất lo cho Vũ Minh Nguyệt.
"Chị không sao...khụ...em đừng lo, sẽ ổn thôi!" Vũ Minh Nguyệt nở nụ cười gượng, cô thều thào đáp, thay cho câu trả lời của Âu Dương Tư Duệ.
"Hức, chị Minh Nguyệt, chị đừng cố cười như thế, chị đang đau mà!" Âu Dương Ninh Tâm sụt sùi nói, cô bé biết là Vũ Minh Nguyệt lại đang nói dối.
Cô lúc nào cũng vậy, dù cho có đau đớn đến chết đi sống lại cũng không kêu ca, cô sợ người khác lo lắng, nên lúc nào cũng cố giấu đi nỗi đau của bản thân.
Âu Dương Ninh Tâm dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng cô bé cũng không ngốc.
"Sẽ không sao đâu, bệnh viện ở ngay phía trước rồi!" Âu Dương Tư Duệ hơi thở dồn dập nói, ngay lúc này tim anh giống như là đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
_____🌸 To Be Continued 🌸_____