• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, Tô Đàm Vân lại không trở về nhà, mà cô ta tìm đến một ngôi nhà cũ ở ngoại ô thành phố, mất khoảng chừng một giờ để đến được đây. Nơi này chính là nơi đang giam giữ Lam Tiểu Nhã, đại tiểu thư thật sự của Lam gia.

"Kẹt." Tô Đàm Vân đưa tay đẩy cửa ra, vì đã quá cũ nên cánh cửa phát ra âm thanh lớn.

Trong góc tối, một cô gái nhỏ đang ngồi co ro, gương mặt dường như không còn sức sống. Chân tay cô ấy bị xích lại, ngay cả miệng cũng được dán băng keo kín mít, như vậy thì cô không thể kêu cứu, càng không thể bỏ trốn.

Tô Đàm Vân lạnh lẽo nhìn Lam Tiểu Nhã, sau đó cô ta bước đến gần, rồi ngồi xuống trước mặt cô ấy, mạnh tay gỡ băng keo ra.

"Xoẹt."

"Ah." Lam Tiểu Nhã vì hành động thô bạo của cô ta mà kêu lên, xung quanh miệng cô ấy bắt đầu đỏ ửng, trông vô cùng đáng thương.

"Thế nào em gái, dạo này sống ở đây có tốt hay không? Chậc, nhìn em đi, gương mặt này sao lại ủ rũ như vậy chứ, phải cười lên nào!" Tô Đàm Vân cợt nhả nhìn cô nói, khoé môi cô ta không ngừng cong lên vì thích thú.


"Chị muốn thế nào thì mới tha cho tôi đây? Làm ơn thả tôi ra đi, tôi muốn về nhà!" Lam Tiểu Nhã nước mặt nhạt nhoà cầu xin, cô ấy hiện tại ở đây bị bức đến phát điên rồi, cô ấy rất nhớ gia đình.

Tô Đàm Vân đưa tay nâng cằm cô lên, mắt cô ta trợn ngược, từ từ nhấn mạnh câu chữ. "Mày không trở về được nữa đâu, vì bây giờ tao mới chính là Lam Tiểu Nhã!"

"Tại sao chứ, tôi đã làm điều gì, mà bây giờ phải nhận lấy sự thù hận của chị! Chúng ta là chị em sinh đôi, chị không thể thương tình cho tôi một con đường sống sao?" Lam Tiểu Nhã phẫn uất đáp. Cô ấy trước nay sống lương thiện, chưa từng bắt nạt hay khinh thường ai, vậy tại sao ông trời lại đối với cô tàn nhẫn thế này.

"Hahaha, thương tình? Chị em sinh đôi? Lam Tiểu Nhã, mày thử một lần sống cuộc sống của tao đi, để xem mày có thù hận hay không? Sợ rằng lúc đó mày còn đáng sợ hơn tao bây giờ!" Tô Đàm Vân phá lên cười đầy ghê rợn, đôi mắt cô ta bây giờ chỉ có hận.

Lam Tiểu Nhã nhìn cô ta giống như phát điên, dường như cũng nhận ra được kết cục của mình, cô sẽ mãi mãi bị giam cầm ở đây, mà không ai hay biết.

"Vậy nếu tôi chết đi, có phải chị sẽ không còn thù hận nữa?" Cô ấy ngẩng đầu lên hỏi, khoé mắt ngân ngấn lệ.

Tô Đàm Vân không có trả lời, hoặc có thể cô ta cũng không biết nên trả lời thế nào.

"Vậy chị hãy giết tôi đi, tôi sẽ thay ba mẹ trả nợ cho chị! Nhưng xin chị, sau khi tôi đi rồi, chị hãy chăm sóc ba mẹ giùm tôi!" Lam Tiểu Nhã trước nay là một cô gái tính tình hoạt bát, cô thích đi du lịch và ngắm cảnh, còn bắt cô nhốt ở nơi này chẳng khác nào khiến cô chết dần chết mòn.

Nếu Tô Đàm Vân đã không thể tha cho cô, vậy thì cô chết đi là được, điều cô không yên tâm chỉ có cha mẹ, hi vọng cô ta sẽ giúp cô chăm lo tuổi già cho họ.

"Mày nằm mơ sao? Cái tao muốn chính là cả mày và hai người họ đều phải biến mất, gia sản của Lam gia tao lo liệu được!" Tô Đàm Vân trợn trừng mắt nhìn cô, cô ta nhếch môi khinh bỉ nói.

"Em gái yêu quý à, tâm sự với mày nãy giờ cũng đủ rồi, giờ là lúc nên nói lời tạm biệt. Chậc, bởi vì lần tạm biệt này là mãi mãi, mày sẽ không nhìn thấy tao nữa, và sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại ba mẹ của mày đâu."

"Ý chị là sao?"

"Ý trên mặt chữ!"

Tô Đàm Vân nở nụ cười quỷ dị, cô ta quay lại nhìn đám đàn em ra lệnh. "Tụi bây đâu rồi, nhanh bịt miệng nó lại. Tao đã chuẩn bị rồi, tuần sau sẽ bán nó sang nước ngoài làm gái, bọn bây cũng lo chuẩn bị đi, cẩn thận không được để lại dấu vết đâu đó."

"Ok, bọn này biết rồi!" Một tên đàn em đứng lên trả lời

"..."

"Vĩnh biệt em gái nhé!" Trước khi rời đi, Tô Đàm Vân còn cợt nhả nhìn em gái nói, sau đó cô ta mới ung dung ngồi lên xe.

"Ưm, ưm." Lam Tiểu Nhã tuyệt vọng nhìn cô ta, dù cô cố gắng vùng vẫy vẫn không thể thoát khỏi xiềng xích, nghĩ đến cha mẹ đang bị lừa gạt, nước mắt cô không ngừng rơi lã chã. Cô cầu xin ông trời hãy giúp cô, chỉ cần vạch trần được bộ mặt của Tô Đàm Vân cho ba mẹ cô biết là đủ rồi.

...

Ba ngày sau.

Vũ Minh Nguyệt từ ngày hôm ấy vẫn không hề liên lạc với Âu Dương Tư Duệ, nếu cần biết tin tức của anh thì cô sẽ gọi cho Âu Dương Ninh Tâm. Từ lúc cô bé lừa cô đi đến trung tâm thương mại gặp anh trai bị cô phát hiện ra, bây giờ liền trở thành nội gián cho cô.

"Chị ơi, anh hai em hôm nay khỏi bệnh rồi, anh ấy sẽ đến trường đấy ạ!" Bên kia đầu dây, Sau Dương Ninh Tâm thành thật khai báo nhất cử nhất động của anh trai cho Vũ Minh Nguyệt.

"Ừm, chị biết rồi, cảm ơn em nhiều nhé! Siêu xe của em đang về rồi, chờ mà nhận quà nha!" Cô mỉm cười hài lòng nói.

Tắt điện thoại, Vũ Minh Nguyệt lại đứng trước cổng trường chờ Âu Dương Tư Duệ. Hôm nay anh đã khỏi bệnh rồi, giờ cô sẽ tính sổ với anh về nụ hôn hôm trước, đừng tưởng là cô sẽ lại bỏ qua.

"Minh Nguyệt, em là đang chờ tôi sao? Thật làm tôi cảm động quá, sẽ càng tuyệt hơn nếu em có mang thêm bánh quy cho tôi!" Phó Tử Khanh không hiểu ở đâu xuất hiện, hắn hào hứng chạy đến đứng bên cạnh cô nói.

"Không có, hôm nay tôi có chuyện gấp cần giải quyết, phiền anh hãy tránh mặt đi có được không?" Vũ Minh Nguyệt lạnh lùng tạt cho hắn một gáo nước lạnh. Người cần gặp thì không thấy, kẻ không cần thì cứ xuất hiện mãi.

"Làm sao, em xua đuổi tôi à? Em đúng là đồ vô tình, mới hôm trước còn cùng tôi đi công viên, bây giờ lại trở mặt muốn đuổi người."

"Tôi không phải có ý đó, hôm nay tôi bận thật, anh vào lớp đi có được không? Lần sau có bánh quy tôi sẽ mang cho anh!"

"Em hứa rồi đấy, không được gạt người đâu!"

"Tôi thề luôn!"

"Vậy thôi được, giờ tôi vào lớp đây, hẹn gặp lại."

Vũ Minh Nguyệt phải nói hết lời mới đuổi được Phó Tử Khanh đi, cũng may là hắn đồng ý, có hắn ở đây thì cô làm sao nói chuyện kia với Âu Dương Tư Duệ được.

Phó Tử Khanh vừa rời đi thì ở đây xe của Âu Dương Tư Duệ cũng vừa đến. Anh mở cửa bước xuống xe, chỉ bệnh mấy ngày thôi nhưng trông anh tiều tụy thấy rõ, mặt mày có hơi nhợt nhạt.

Vũ Minh Nguyệt ban nãy còn muốn tính sổ với anh, mà giờ cô lại thấy xót xa, này thì cô chắc còn không dám mắng nữa chứ huống chi là đánh cho anh một trận.

Âu Dương Tư Duệ mắt nhìn thấy Vũ Minh Nguyệt, anh nở nụ cười nhẹ nhàng như mặt nước mùa thu phẳng lặng, chân dài nhanh chóng bước đến chỗ cô.

"Em ở đây là đặc biệt chờ anh sao?" Anh hỏi, có điều lời này lại làm cho cô tía tai đỏ mặt.


Cô đúng là chờ anh ấy nhưng không phải là chuyện gì đặc biệt cả, lời nói của anh đầy ẩn ý, nếu để người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm cho xem.


Vũ Minh Nguyệt cẩn thận nhìn ngó xung quanh, cảm thấy ở đây có khá nhiều người, cô bèn nhanh tay kéo anh đi chỗ khác. "Anh đi theo em!"


Âu Dương Tư Duệ từ phía sau nhìn theo cô, rồi lại liếc nhìn xuống tay của hai người, trong lòng anh có chút thoải mái. Lần trước không phải anh còn ghen tị với Phó Tử Khanh sao, bây giờ chắc không cần nữa đâu.


_____🌸To Be Continued🌸_____

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK