Một hôm nhân lúc Long đại và Mã Phi có việc đi ra ngoài, có khả năng là khuya mới về cô muốn nhân thời điểm này đi tìm Triệu Minh để thực hiện kế hoạch của mình.
Cả ngày hôm đó cô có để ý đến những biểu hiện của Triệu Minh. Tâm trạng của ông ta không hề tốt, cũng phải thôi, dù sao đây cũng là lần đầu Long Dại đi bàn chuyện làm ăn nhưng không dẫn theo ông ta mà lại dẫn theo Mã Phi. Lần trước bị xử phạt đã khiến cho ông ta mất mặt lắm rồi, lần này lại không cho ông ta tham gia hoạt động giao dịch, chẳng khác nào Long Đại muốn dần loại bỏ ông ta ra khỏi tổ chức.
Một người có vị trí lớn chỉ sau Long Đại như ông ta lại hai lần bị mất mặt mũi không khỏi khiến ông ta tức giận, mệt mỏi suy nghĩ lý do.
Tối hôm đó, sau khi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cô với tâm trạng căng thẳng lẫn hồi hộp đi tìm Triệu Minh.
Khi đi đến gần khu nhà của ông ta trong tổ chức cô liền trông thấy Triệu Minh đang ngồi ngoài vườn uống rượu. Thật đúng ý cô, uống rượu vào sẽ làm mất đi tỉnh táo, ít nhiều ông ta sẽ giảm bớt sự nguy hiểm, phản xạ và cả não bộ cũng sẽ không nhanh như lúc ông ta tỉnh táo.
Cô dừng lại cách đó một đoạn, lấy điện thoại lên nhìn vào thời gian đang hiển thị trên đó.
21 giờ 48 phút
Sau khi đã xác định thời gian cô lại đưa mắt nhìn ra xung quanh, không có ai canh gác. Vì đây là khu vực riêng của Triệu Minh nên ông ta không bố trí người canh gác gần đây, có lẽ ông ta không nghĩ đến tình huống nguy hiểm, bị tấn công bất ngờ nào, ông ta chủ quan cũng không phải là không có căn cứ. Bởi đây là tổ chức của Long Đại, cứ cách một đoạn là có nhóm người canh gác, xung quanh tường xây cao lớn, để vào được tới khu nhà của ông ta thì người đó phải diệt được mấy trăm người ngoài kia. An ninh kĩ càng như thế chưa chắc ruồi muỗi có thể lọt vào huống chi là con người.
Cô lại nhìn thời gian hiện lên trong điện thoại.
21 giờ 50 phút.
Mai Hân lúc này liền gửi định vị đi cho ai đó sau đó mới từ từ tiến vào khu nhà của Triệu Minh một cách quang minh chính đại.
- Phu nhân? Sao người lại tới đây.
Triệu Minh có lẽ đã ngà ngà say, ông ta thấy cô đến vội đứng dậy vô cùng bất ngờ.
- Tôi tới tìm ông có chút việc.
Cô tiến lại nhàn nhạt lên tiếng.
Vẫn là gương mặt xinh đẹp ngày nào ông ta cũng nhìn thấy nhưng không hiểu sao lúc này khi nhìn cô ông ta lại cảm giác có chút kì lạ. Là cô nhưng cũng không phải là cô. Vẫn là biểu cảm bình thường, ánh mắt ngây thơ, nhưng sao khóe môi cô lại có chút cong lên thì phải.
Triệu Minh nhìn cô một hồi liền thấy giật mình. Biểu cảm này hình như là thứ ông luôn tìm kiếm trên khuôn mặt của cô nhưng mãi vẫn chưa nhìn ra, lẽ nào khi uống rượu vào ông ta mới phát hiện.
Triệu Minh nhíu nhíu mắt như sợ bản thân nhìn lầm, mở mắt ra lần nữa, biểu cảm trên gương mặt cô vẫn lạnh nhạt như cũ, nụ cười lại càng thêm sâu, không hề quay trở về biểu cảm của ngày thường.
- Cô là ai?
Triệu Minh lạnh giọng, đầu óc như tỉnh táo đôi phần, bị biểu cảm trên mặt cô làm cho giật mình, ông cau mày hỏi.
- Tôi là Mai Hân, ông say đến mức không nhận ra tôi sao?
Mai Hân lúc này nửa diễn nửa không, không hề giấu diếm ánh mắt tràn đầy ý cười kì lạ của mình nữa nhưng vẫn dùng giọng điệu vô cùng bình thường.
- Rốt cuộc cô là ai? Cảnh sát?
Tuy giọng điệu vẫn bình thường nhưng Triệu Minh sao có thể không nhận ra sự khác lạ của cô cơ chứ. Ông lờ mờ đoán được cô tiếp cận Long Đại hoàn toàn có mục đích.
- Không phải, tôi chỉ là một người bình thường.
Cô nhàn nhạt đáp lại, mắt khẽ liếc nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại.
- Chắc ông đang thắc mắc tại sao gần đây Long Đại lại trở nên bài xích ông, không muốn ông tham gia vào việc giao dịch của tổ chức lắm đúng không?
- Cô có ý gì?
Triệu Minh bị hỏi trúng vướng mắc trong lòng, ông giật mình, nhíu mày nhìn cô.
- Ông có biết Long Đại đang nghi ngờ ông có giao thiệp với cảnh sát, muốn phản bội anh ta không?
Cô thu lại nụ cười nhàn nhạt bên môi, ánh mắt thoáng tia nguy hiểm.
- Nực cười, cô đang nói chuyện phi lí gì thế? Tôi làm ở tổ chức còn trước khi Long Đại ngồi lên vị trí lão đại, sự uy tín và tín nhiệm của ngài đối với tôi còn hơn cả Mã Phi, cô nói nghi ngờ thì là nghi ngờ sao?
Triệu Minh bật cười giễu cợt như vừa nghe một câu chuyện hài, ông ta căn bản không tin.
- Ông đánh giá bản thân cao như thế cũng không có gì là quá đáng nhưng... thật tiếc tôi lại có những bằng chứng khiến Long Đại...dù không muốn cũng phải tin việc ông phản bội là sự thật.
Cô lạnh giọng không có biểu hiện gì trước nụ cười giễu cợt của Triệu Minh.
- Ông có nhớ vị khách hàng muốn liên hệ với ông để giao dịch vũ khí với số lượng không quá lớn nhưng lại muốn trực tiếp làm việc với ông lại còn ngỏ ý muốn chia hoa hồng cho ông gấp ba Long Đại hay không?
Cô nói tới đây liền quan sát biểu cảm của Triệu Minh. Gương mặt ông ta chợt biến dạng trở nên đen lại, dường như đã tức giận đến mức méo mó khi nghe cô nói. Ông ta nheo nheo mắt như đang nhớ lại người đó.
Quả thật trong một lần ông ta đến một địa điểm ăn chơi trong thành phố, vô tình gặp được người đàn ông đó. Người đó giới thiệu với ông bản thân là thương nhân đồng thời cũng là chủ một sòng bạc nho nhỏ, người đó muốn đặt vũ khí cho người của anh ta.
Đơn hàng nhỏ như thế, căn bản Triệu Minh không đặt vào mắt, thế nhưng tiền hoa hồng được anh ta hứa hẹn vô cùng nhiều thậm chí sắn sàng đưa trước cho ông ta một nửa đơn giá, anh ta còn ngỏ ý muốn giao dịch lâu dài đồng thời giới thiệu những chủ sòng bạc mà anh ta quen biết đến mua vũ khí. Đơn hàng không quá lớn này đối với ông ta có vẻ rất hời, ông ta vừa có tiền riêng, vừa có thể kiếm thêm khách hàng lập công với Long Đại.
Đương nhiên ông ta đã cho người điều tra người này kĩ càng, những thông tin hoàn toàn đúng với những gì anh ta nói không có điểm gì bất thường.
- Thật ra đó là cảnh sát.
Cô chậm rãi lên tiếng, từng chữ thoát ra khiến Triệu Minh chấn động đến mức mở to mắt không dám tin.
- Nói, cô có mục đích gì?
Phát hiện bản thân bị lừa Triệu Minh tức giận đến đỏ mặt, ông ta rất nhanh đã lấy khẩu súng luôn giữ bên người chĩa thẳng họng súng lạnh lẽo vào cô, miệng quát lớn.
Mai Hân dường như đã đoán trước được hành động này của Triệu Minh thế nên vẫn giữ được bình tĩnh. Một tay cô giữ điện thoại, một tay đang giữ một con dao nhỏ. Cô nhìn vào họng súng không thể hiện cảm xúc gì thế nhưng phia sau lưng mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, tay khẽ siết chặt con dao, mắt kín đáo liếc nhìn thời gian trên điện thoại, cô cô gắng hít thở.
- Bình tĩnh đã, tôi vẫn còn chuyện muốn kể cho ông nghe... Long Đại hình như còn phát hiện ông đang cất giữ một chiếc máy nghe lén trên xe của ông. Mà chiếc máy đó được kết nối với thiết bị của phía cảnh sát hơn năm tháng trước, thật trùng hợp ngày tôi tới đây, ông lại ngỏ ý muốn tìm hoa tai cho tôi...trong xe của Long Đại.
Những chữ cuối, âm điệu của cô như muốn nhấn mạnh. Lúc này đã gần đến thời gian mà cô dự đoán trước khiến cô vô cùng hồi hộp. Nhân lúc Triệu Minh lơ đãng vì hồi tưởng suy nghĩ mọi thứ, cô liền đưa mắt ra nhìn xung quanh đó như đang chờ đợi điều gì, vô cùng sốt ruột.
Nhìn lại trong điện thoại, đã hơn chục cuộc gọi của Long Đại, cô gần như khẩn trương chuẩn bị thực hiện bước cuối cùng.
- Trong tổ chức vẫn luôn lặng lẽ truy tìm gián điệp, trùng hợp làm sao ông lại có đủ những lý do đầy hợp lí để trở thành gián điệp.
- Thì ra mọi thứ đều do một tay cô làm, Long đại đã bị cô lừa rồi, không đúng...tất cả người trong tổ chức này đã bị cô lừa. Ha, cô dựa vào cái gì mà lại tự tin thú nhận mọi thứ với tôi như thế, không muốn sống nữa rồi sao?
Triệu Minh nở nụ cười trước sự tự tin của cô, tay siết chặt súng, như đã chuẩn bị để bóp còi.
- Dựa vào việc...Long Đại yêu tôi. Anh ấy sẽ không tin ông, thế nhưng tôi cũng không ngu ngốc muốn để ông sống khi biết những điều này.
Nói đoạn cô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, lại bấm ngay số điện thoại của Long đại đã được cài thành cuộc gọi khẩn cấp, một tay khác đưa nhẹ con dao ra.
- Con khốn, mày nên biết tao sẽ không tha cho kẻ nào dám lừa mình kể cả mày có là gì của Long Đại đi chăng nữa, mau đi chết đi.