Lúc nãy khi bước vào Trương Bình liền thấy Long Đại đang bưng nước cho cô uống nên liền trêu đùa.
Ánh mắt lạnh lùng của Long Đại khẽ phóng qua làm Trương Bình im bặt.
- Suốt mấy năm chơi với cậu,chưa bao giờ thấy cậu dịu dàng nhìn tôi một lần.Mai Ngọc Hân,em thật có phúc đó,không phải ai cũng được nhìn với ánh mắt đó đâu.
Trương Bình cười cười ngồi xuống cạnh Long Đại trên ghế sofa, lúc đó lại nhận thêm cái nhìn nguy hiểm của Long Đại. Khuôn mặt ôn nhu vừa dành cho cô giờ đây đã biến mất,quay về dáng vẻ lạnh nhạt vốn có.
Suốt cả buổi Trương Bình liên tục trêu đùa khiến không khí trong phòng khá sôi nổi.Được một lúc,Anh Thư liền kiếm cớ mua đồ ăn trưa mà đuổi cả hai đi.
- Hai anh mau đi mua đồ ăn trưa cho Ngọc Hân đi,em ấy đói rồi đó.
- Để cậu ta đi là được rồi.
Long Đại lạnh nhạt lên tiếng,vẫn muốn ở lại với cô.
- Ấy nè, người phụ nữ của cậu đói đó,cậu thế mà sai bảo tôi.
Trương Bình bất bình lên tiếng.
- Anh đi cùng Trương Bình đi, ở đây có chị Anh Thư rồi sẵn mua đồ ăn cho chị ấy và anh Trương nữa.
Mai Hân lên tiếng nói với Long Đại.
- Mấy ngày nay chắc Ngọc Hân cũng ngán cậu lắm rồi,đừng dính người nữa mau đi với tôi.
Trương Bình cuối cùng cúng kéo được Long Đại ra ngoài.
- Anh đi một lát rồi sẽ về.
Trước khi đi,Long Đại không quên nói với cô vài lời.
- Anh cũng đi đây em yêu.
Trương bình không để bản thân lép vế liền quay sang Anh Thư.
Hai người phụ nữ khẽ cười nhìn theo bóng lưng của hai người đàn ông khuất sau cánh cửa. Mọi thứ trở nên yên tĩnh,nụ cười trên môi ai nấy liền thu về,khuôn mặt cả hai liền trầm ngâm lạ thường.
- Tại sao em lại mạo hiểm như thế?
Anh Thư là người lên tiếng trước.
- Em...không biết nữa,lúc đó tình thế nguy cấp,em chỉ cứu Long Đại theo bản năng. Nhưng không sao cả,sau ngày hôm đó,anh ta rõ ràng đã không đề phòng em nữa.
Mai Hân nhỏ giọng đáp.
- Em muốn trả thù Long Đại sao? Nhưng anh ta đâu phải người bắn đội trưởng.
- Người bắn Tuấn Phong là Mã Phi,em muốn trả thù Mã Phi nhưng không muốn Long Đại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nữa. Tuấn Phong năm xưa cũng vì muốn tóm gọn băng đảng của anh ta mới phải hi sinh.
Thoáng cái hốc mắt đã đỏ lên,từng lời từng chữ phát ra vô cùng nặng nề.
- Long Đại...hình như có tình cảm với em.
Anh Thư thấy ánh mắt cô đành cúi đầu,sau lại nói.
- Như thế rất tốt,bước tiếp theo cũng nên thực hiện rồi.
Ánh mắt cô lạnh băng nhìn Anh Thư,khuôn mặt vô cảm chẳng biêu hiện cảm xúc gì rõ ràng.
- Còn chị? Tiếp theo chị tính thế nào,vẫn tiếp tục làm bạn gái của Trương Bình sao?
- Không giấu gì em,thật ra mục đích ban đầu của chị là tiếp cận Long Đại,muốn kiếm được bằng chứng về anh ta.Thế nhưng chị nhận ra nếu cứ chờ đợi anh ta để ý đến mình thì sớm muộn gì anh ta cũng phát hiện ý đồ của chị thế nên chị mới nhắm đến Trương Bình.
Anh Thư bộc bạch,giọng cũng nhỏ dần, nói tới đây cô chợt nở nụ cười có phần chua chát.
- Suốt mấy năm qua,những gì chị thu được không đủ để khiến Long Đại sụy đổ,thế nhưng tình hình trong thế giới ngầm bên đồng đội của chị đều nắm được nên cũng có thể kiểm soát. Một vài nhóm người buôn bán hàng cấm sẽ đều bị cảnh sát tóm được nhưng chị không thể báo cáo quá nhiều lần,sớm muộn cũng sẽ bị phát giác.
- Kể từ sau phi vụ lớn bị đội trưởng tóm được bên phía Long Đại hầu như chưa làm một phi vụ lớn lần nào nữa,rất nhỏ lẻ,mà càng nhỏ thì anh ta sẽ không trực tiếp tham gia. Chị cũng không làm gì được.
Anh Thư lại tiếp tục kể, chuyện suốt 9 năm quả thật nhiều đến không thể nào kể hết,thế nên Anh Thư chỉ có thể gói gọn nhất để kể cho Mai Hân. Sau phi vụ giao dịch lớn tạ cảng biển năm đó,đến nay Long Đại không thực hiện phi vụ lớn như thế lần nào.Có lẽ sợ cảnh sát sẽ để ý đến,năm đó nhóm người của anh ta chạy thoát cũng nhiều nhưng bị bắt cũng nhiều. Nhưng những người bị bắt tuyệt nhiên trung thành, trong lời khai nửa chữ cũng không liên quan đến Long Đại. Anh Thư cũng chi biết ẩn thân mà chờ đợi thời cơ.
Đã có lúc Anh Thư thật sự chán nản và mệt mỏi,cô ở bên cạnh Trương Bình cũng chẳng dễ dàng gì.Kiểm soát trái tim,có lẽ là thử thách lớn nhất của Anh Thư và cô đang phải đối diện.Thế nhưng ngày gặp Mai Hân cho đến thời điểm hiện tại, Anh Thư dần cảm thấy sự nỗ lực của mình mấy năm qua không uổn phí. Trong khoảnh khắc nào đó, cô cảm thấy mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.
- Chị có muốn hợp tác với em không?
Mai Hân thở nhẹ một hơi rồi nói. Anh Thư liền nhìn cô,hai ánh mắt giao nhau,tia kiên định hiện lên quá rõ ràng.
- Anh Thư,anh về rồi đây.
Lúc Trương Bình và Long Đại trở về,Anh Thư đang gọt trái cây cho cô,nụ cười vui vẻ trên môi cả hai cũng chưa kịp thu lại,hệt như những cuộc trò chuyện bình thường của phái nữ.
Trương Bình vào trước,tay xách rất nhiều đồ ăn.Long Đại theo sau,vừa vào phòng đã tiến đến chỗ cô.
- Em thấy sao rồi?
Anh nhẹ giọng hỏi.
- Không sao cả, em vẫn ổn.
Long Đại nghe thế liền mỉm cười,đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô.
- Thôi thôi,hai người vừa phải thôi,càng ngày càng sến,sắp qua cả tôi rồi đấy.Mau ăn trưa thôi.
Trương Bình ngán ngẫm nhìn qua Anh Thư rồi lại nhìn qua phía cô và Long Đại.
- Anh thấy Long Đại không? Người ta lạnh lùng bao năm cuối cùng vẫn là ôn nhu như thế với bạn gái còn anh...
Anh Thư tay bày đồ ăn,miệng liền trêu đùa Trương Bình.
- Nói về ôn nhu dịu dàng gì đấy,anh có thừa, cậu ta chỉ được cái mặt lạnh còn anh được cả tính cách lẫn khuôn mặt vui vẻ lại còn đẹp trai nữa.Em nói xem, em quá hạnh phúc rồi.
Anh Thư nghe thế liền bật cười không buồn nói lại.Ở bên này Long Đại cũng lấy soup để đút cô ăn. Truyện Cổ Đại
- Em tự ăn được.
Cô vôi ngăn lại khi thấy Long Đại định đút cho mình.
- Em chưa khỏe đâu,ngoan,ngồi im há miệng ra.
Long Đại chẳng chút xấu hổ,mặc kệ Trương Bình và Anh Thư ngồi đó mà dỗ dành cô ăn.
Mai Hân khẽ cười,ngoan ngoãn há miệng để Long Đại đút. Bữa ăn vui vẻ liên tục có những tiếng cười đùa rôm rả.