• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mai Hân nhẹ cười nhưng trong lòng đang rất khó chịu. Nhớ ngày trước cô rất hay thường làm cơm đem đến sở cảnh sát cho Tuấn Phong, tiện tay lại làm thêm bánh cho các đồng nghiệp của anh. Các anh em ở đó thường hay gọi cô là " Em dâu" rồi lại " Chị dâu" không khí luôn rất sôi nổi mỗi khi cô đến. Cảm xúc hạnh phúc, vui vẻ của cô lúc đó đều chân thật, khác hoàn toàn với cảm xúc " công nghiệp" khi được đám đàn em của Long Đại gọi là " phu nhân". Trịnh trọng hơn, cao quý hơn thì sao chứ? Thứ đó cô căn bản không cần.

- Chào chị dâu.

Trong một lần đưa cơm trưa cho Tuấn Phong,cả phòng cảnh sát lúc đó đồng thời đứng dậy chào cô. Mai Hân lần đầu được gọi một cách thân thuộc như thế có phần ngơ ngác, mỉm cười ngượng ngùng rồi đem bánh chia cho mọi người.

- Anh bảo họ nói thế sao?

Đặt hộp cơm xuống trước mặt Tuấn Phong cô khẽ lườm anh một cái.

- Anh không có, là bọn họ tự gọi. Nhưng mà họ gọi cũng đúng mà.

Tuấn Phong cười cười cởi bỏ một lớp áo quân phục treo lên giá để đồ rồi ngồi xuống cạnh cô.

- Em xấu hổ sao?

Anh đưa một ngón tay xoẹt nhẹ qua chóp mũi cô trêu đùa.



- Anh...

Cô ngượng ngùng đến đỏ mặt, quay mặt lại úp vào ngực Tuấn Phong trốn tránh ánh mắt đang mong chờ gì đó của anh.

Tiếng cười chợt vang lên trên đỉnh đầu, Tuấn Phong đưa tay khẽ xoa đầu cô.

- Nhìn em thế này, rất đáng yêu.

Anh đỡ người trong lòng dậy, nâng mặt cô lên xoa xoa hai má đang đỏ bừng,cười nói.

Cô lúc này chỉ mới tròn 20 tuổi, vẫn là một thiếu nữ dễ ngượng ngùng, dễ vui vẻ lại dễ buồn lòng. Ở thời điểm đó được ở bên cạnh Tuấn Phong cô sống bằng tất cả tình yêu của mình, cô ngây thơ, hồn nhiên, yêu anh bằng tất cả những gì mình có, thuần túy nhất. Quả thật cô không hề yêu sai người, được yêu Tuấn Phong, trở thành vợ của anh chính là thành tựu đáng tự hào nhất của cuộc đời cô.

Khuôn mặt Tuấn Phong trong dòng hồi tưởng chợt biến mất thay vào đó là khuôn mặt của Long Đại. Anh vẫn đang ngồi ăn đồ ăn cô nấu một cách ngon lành, tuy chỉ là những món ăn bình thường nhưng anh lại ăn như một món sơn hào hải vị.

- Có thật là lần đầu tiên em làm không thế?

Cho đến khi đã ăn xong anh mới quay sang hỏi cô, vẻ mặt có chút khó tin.

- Mấy tuần ở nhà, rảnh rỗi em có học qua cách làm cơm kiểu này.

Cô vừa dọn dẹp lại hộp cơm trên bàn vừa nói. Cả cuộc đời cô, cô chỉ nghĩ những bữa cơm mình nấu chỉ dành riêng cho Tuấn Phong nhưng thật không ngờ ngày hôm nay vẫn là bữa ăn đó nhưng người được ăn không phải là anh nữa rồi.

- Nếu anh thấy ngon, từ nay em sẽ thường xuyên nấu cho anh ăn... Anh hình như gầy đi rồi.



Cô vừa nói vừa đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt Long Đại, ánh mắt hiện lên sự xót xa.

- Anh không sao, em đừng lo.

Nói đoạn anh ôm cô vào lòng cằm tự lên đầu cô. Anh hiểu rồi, thì ra cô lấy cớ để đến gặp anh. Anh cảm thấy bản thân mình thật chẳng ra làm sao, bỏ mặc bạn gái ở nhà, suốt ngày bận rộn với công việc.

- Cuối năm nay, kết thúc chuyến hàng cuối cùng, anh rửa tay gác kiếm, chúng ta tổ chức lễ cưới nhé!

Mãi một lúc sau anh lại lên tiếng, giọng nói mang theo sự chân thành và nghiêm túc. Anh thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi, anh nghĩ đã đến lúc mình nên dừng lại. Lời anh hứa với người đó đã thực hiện xong, anh muốn dùng quãng đời còn lại, sống trong sạch, đường đường chính chính mà ở bên cô.

Quả thật anh đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, nhiều lúc anh cảm thấy bản thân mình ghê tởm, dơ bẩn đến mức không đủ dũng khí để ở bên cô. Anh không muốn kéo cô xuống vũng bùn của mình, anh sự tự trèo lên khỏi vũng bùn đó mà đến bên cô. Anh không muốn cô ở bên cạnh mình bằng sự lo lắng, sợ hãi, anh không muốn cô sống cạnh anh khi xung quanh toàn là sự nguy hiểm của những kẻ thù nhắm vào anh.

Mặc dù cô chưa bao giờ nhắc đến công việc của anh, nhưng anh biết cô hiểu, chỉ là cô không nói đến. Anh thật sự rất sợ mỗi khi cô nói đến việc gì đó liên quan đến công việc của anh, anh sợ cô ghê tởm anh, xa lánh anh, sợ hãi anh, không muốn chạm vào anh.

Anh biết bản thân mình mang tội ác tày trời, ai ghét bỏ, ai căm thù, ai sợ hãi, ai né tránh anh cũng được nhưng anh không muốn đó là cô. Mỗi lần đứng trước cô, sự mặc cảm luôn xuật hiện khiến anh luôn mang nỗi sợ vô hình trong lòng. Anh muốn dừng lại mọi thứ trước khi cả hai chính thức kết hôn, anh muốn trên lễ đường đó anh là một người bình thường có thể tự tin khoác tay cô bước lên sân khấu.

Đáp lại Long Đại là phản ứng chậm chạm của Mai Hân, cô thoáng sững sờ, khuôn mặt hiện lên sự phức tạp, nụ cười cũng héo dần rồi biến mất, cô nhìn vào khoảng không suy nghĩ gì đó sau rất nhanh liền nở nụ cười rạng rỡ vì hạnh phúc mà gật đầu. Toàn bộ biểu cảm của cô Long Đại không thể nhìn thấy vì anh đang ôm cô, thứ anh cảm nhận được là cái gật đầu " nguyện ý" của cô.

- Tại sao anh lại muốn rửa tay gác kiếm?

Cô tựa đầu lên vai anh khẽ hỏi.

- Em chỉ cần biết, mọi thứ đều là vì em là được rồi.



Long Đại tay khẽ xoa đầu cô nhẹ giọng nói.

Nghe thế cô cũng im lặng, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ.


Một lúc sau vì giải quyết công việc gì đó nên Long Đại phải ra ngoài. Trước khi đi anh còn quyến luyến ôm lấy cô hôn liền mấy cái, mãi đến khi cô thúc giục lắm anh mới chịu đi.


Sau khi Long Đại rời khỏi khu vực biệt thự để đi giải quyết công việc, cô mới từ từ đi ra ngoài. Nhìn ngó một lúc xác định không có ai ở xung quanh đây Mai Hân mới chầm chậm tiến đến khu vực bãi đậu xe mà mình đã để ý trước đó. Trong bãi có 3 chiếc xe, cô quan sát một hồi liền nhận ra chiếc cô đang tìm kiếm, chiếc xe có gắn máy nghe lén. Quả thật chiếc xe được đậu ở ngay đây.


Cô cẩn thận lại gần chiếc xe quan sát xung quanh, giả vờ như đang tìm thứ gì đó. Khi đã đứng cạnh cánh cửa của ghế sau cô mới dừng lại. Tay khẽ ấn vào chìa khóa đang nằm trong tay, chiếc xe chợt kêu lên một tiếng. Mai Hân đưa mắt cẩn thần nhìn xung quanh cho chắc chắn, khi đã đảm bảo trong phạm vi này chỉ có mình cô, cô mới căng thẳng mở cửa xe.


Mọi hành động diễn ra một cách vô cùng tự nhiên lại quang minh chính đại chứ không hề có vẻ lén lút. Khi nhìn xung quanh cô cũng cố gắng đưa mắt lặng lẽ nhất bởi vì trong bãi đậu xe có camera.


Cánh cửa mở ra, cô không vội vàng tìm đến chiếc máy nghe lén mà từ từ cúi người, khi đầu đã hạ thấp tránh được một phần của camera cô mới vội vàng mò mẫm dưới sàn xe.Vừa tìm kiếm nhưng trên mặt lại không giấu nỗi sự lo sợ lẫn hồi hộp.Rất nhanh cô đã chạm được chiếc máy nghe lén, nó vẫn còn ở đó chưa bị ai phát hiện ra.


Nhanh chóng cầm nó lên, cô còn không dám quan sát hay nhìn nó lâu chỉ nhìn đủ nó là máy nghe lén cô đang tìm là được. Đưa lưng về phía camera cô vẫn cúi người thấp nhất có thể để bỏ nó vào chiếc túi nhỏ của chiếc áo khoác mỏng cô đang mặc.


- Phu nhân đang tìm gì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK