Tuy trong lòng anh đang rất vui và hạnh phúc khi biết cô mang thai nhưng ít nhiều những điều Mã phi nói cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của anh khiến anh thỉnh thoảng lại mất tập trung, đầu óc lại chuyển hướng sang nghĩ đến việc đó.
Anh vẫn không có ý định để Mã Phi điều tra rõ việc này, căn bản là anh sợ, anh sợ sự thật, anh sợ phải nhận một đáp án kinh khủng nào đó, sự mơ hồ cứ dâng lên trong lòng bởi anh vẫn không dám tin cô lừa dối mình, nhớ lại dáng vẻ hạnh phúc của cô khi thông báo việc có thai cho anh, anh lại càng không tin cô gái thuần khiết, yêu thuông anh như thế lại lừa anh điều gì được.
Hiện tại mọi thứ chẳng phải vẫn tốt đẹp sao, anh sắp làm cha, cuối năm nay cũng sẽ kết hôn với người mình yêu, vậy cần biết sự thật để làm gì nữa.
Long Đại liên tục lừa dối lòng mình, lẽ ra người nên che đậy sự thật phải là cô mới đúng nhưng anh lại thay cô làm việc đó lúc nào chẳng hay. Long Đại sẽ hối hận hay không khi biết mình đã bỏ qua cơ hội sớm nhất để biết được mọi thứ, nhận ra được sự thật về con ngườai cô để rồi nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống hạnh phúc dối lừa suốt bao nhiêu lâu, cũng như thoát khỏi kết cục đau khổ mà cô sẽ dành riêng cho anh.
Anh khẽ đưa tay day trán, nhẹ lắc đầu xua tan mớ suy nghĩ hỗn động để tập trung lên mạng tìm kiếm thông tin về phụ nữ mang thai mà nấu đồ ăn cho cô.
Tối hôm đó cô nằm trong vòng tay Long Đại như mọi khi nhưng không khí giữa cả hai rất lạ lùng, cô và anh đều trầm mặc không nói gì mặc dù ngày thường mỗi đêm cả hai đều trò chuyện rất lâu, cô rất hay nói những chuyện trên trời dưới đất cho anh nghe. Không khí giữa hai ngươi vẫn luôn rất ôn hòa, dễ chịu lại tràn ngập hạnh phúc giống như những cặp đôi yêu nhau khác.
Như cảm nhận không khí này quá mức khó thở, cô đang xoay lưng lại với anh liền quay người lại vòng tay qua ôm lấy anh.
- Anh sao thế? Sau bữa ăn đến giờ anh đều không nói gì cả.
Tuy không biết được Long Đại đã biết những gì về cô nhưng cô biết Long Đại sẽ không trực tiếp hỏi cô vào lúc này thế nên nhân lúc mọi thứ vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng cô vẫn sẽ tiếp tục xem như không biết gì cả, vẫn đóng vai một cô vợ nhỏ của anh.
- Em sẽ không lừa dối anh...đúng chứ?
Bàn tay đặt trên eo cô chợt siết nhẹ sau đó lại di chuyển đến bụng cô khẽ xoa xoa, anh cúi đầu nhìn vào gương mặt đang ngẩng lên của cô trầm gọng hỏi.
Câu hỏi như đánh thẳng vào đầu óc cô một cái mạnh, tuy không nằm ngoài khả năng ứng biến của cô nhưng vẫn khiến cô có chút cả kinh.
- Sẽ không.
Gương mặt không hề biến sắc,cô vô cùng bình tĩnh, không có biểu cảm gì lạ, không khựng lại cũng không suy nghĩ liền trực tiếp nói.
Nghe cô đáp, Long Đại chợt im lặng nhìn thật lâu vào đôi mắt cô lúc hiện lên hình bóng anh, lúc lại biến mất. Câu trả lời của cô không hiểu sao vẫn không khiến anh an tâm ngược lại còn có chút sợ hãi, vòng tay ôm cô khẽ siết chặt thêm chút để cảm nhận rõ hơn sự tồn tại của cô.
- Mai Hân...đừng rời bỏ anh có được không?
Chợt Long Đại nghiêm túc đến bất thường gọi tên cô, ánh mắt anh nhìn cô có chút khổ sở, dường như là đang khát khao cái gật đầu từ cô, thanh âm trầm thấp có chút nhỏ, hơi thở anh nặng nề trên đỉnh đầu cô.
- Anh...làm sao thế? Sao lại nói đến mấy chuyện này, chẳng phải em đang ở đây sao? Cả con của chúng ta nữa, đều ở đây.
Mai Hân bị Long Đại làm cho chấn động thêm lần nữa, suy đoán của cô về việc anh đã biết sự thật về cô có vẻ đã đúng. Cô lúc này khi nhìn vào mắt anh liền thấy được sự khổ sở, khổ sở khi phải chối bỏ sự thật.
- Anh muốn nghe em nói...nói rằng sẽ không rời xa anh.
Long đại phớt lờ câu hỏi của cô, vẫn nghiêm túc nhìn cô.
- Vâng, em sẽ không rời xa anh.
Cô nhỏ giọng đáp, tay khẽ đưa lên vuốt ve gương mặt anh như đang cho anh cảm giác anh toàn nhưng thật ra là để gia tăng sự tin tưởng trong lời nói.
Đương nhiên cô sẽ không rời xa anh rồi, ngày nào Long Đại còn chưa vào tù, sao cô có thể " rời xa anh" cho được chứ. Nhưng sẽ nhanh thôi...cô cũng muốn ngày đó tới nhanh lắm rồi.
Nhận được câu trả lời mà anh cho là " thật lòng", Long Đại chợt mỉm cười nắm lấy bàn tay cô đang vuốt ve mặt mình khẽ hôn lên đó.
- Anh lúc này rất muốn kể với em câu chuyện của anh, kể cho em nghe nghe những năm tháng anh đã trải qua khi bỏ đi khỏi gia đình người đã nhận nuôi, kể cho em nghe lý do tại sao anh lại trở thành người đứng đầu ở đây, nhưng... ở đây còn có...bé con...nếu bé con nghe thấy chắc chắn sẽ ghét bỏ anh, sẽ cảm thấy thật xui xẻo khi có người cha như anh. Thế nên đợi bé con ra đời, nếu em muốn biết anh sẽ bí mật kể cho em.
Nói tơi đây anh vẫn cười, nụ cười có chút đau đớn, anh không nhìn cô mà nhìn lên trần nhà, tay dịu dàng xoa lấy cái bụng phẳng lì của cô.
- Được.
Cô khẽ đáp, nhẹ vùi đầu vào vòm ngực rộng lớn để che khuất gương mặt. Không hiểu sao lúc này lồng ngực cô có chút nhói, là thương xót sao?
Mai Hân im lặng nhắm mắt loại bỏ cái suy nghĩ vừa rồi, cô gắng đi vào giấc ngủ để không phải trả lời thêm câu hỏi nào từ anh nữa.
Cả đêm đó Long Đại vẫn lặng lẽ xoa xoa chiếc bụng của cô, lâu lâu lại nhìn cô một hồi thật lâu, không hề muốn nhắm mắt đi ngủ. Trong không gian tĩnh lặng, cả hai đều chạy theo suy nghĩ riêng của mình.
____
Ngày hôm sau Long Đại muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, biết không thể trốn tránh cô vẫn tỏ ra bình thường mà đi cùng anh đến bệnh viện.
Đến nơi, cô mới cảm thấy sự nguy hiểm hình như đang tới gần, không kìm được, bàn tay trong túi áo vô thức nắm chặt lại.Đêm qua cô đã nghĩ cho mình cách để đối phó trường hợp này nhưng cô vẫn không dám chắc sẽ thành công bởi mọi thứ còn phải phụ thuộc vào vị bác sĩ sẽ khám cho cô nữa.
Cô và anh ngồi trên ghế để chờ gọi tên, xung quanh đó rất nhiều phụ nữ đang mang thai liên tục đi đi lại lạ với chiếc bụng lớn, nhỏ khác nhau. Có người sau khi đi ra từ phòng khám gương mặt hiện lên vẻ u sầu, buồn bã, lại có người rơi cả nước mắt. Có người đi cùng chồng, cùng bạn trai, trên gương mặt những ngưòi phụ nữ đó, ai ai cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Chợt cô quay đầu sang nhìn Long đại nãy giờ vẫn im lặng liền thấy anh đang nhìn chằm chằm vào một cặp vợ chồng nọ. Người phụ nữ đó hình như đã sắp sinh, chiếc bụng đã to vượt mặt, cạnh cô là người chồng, anh ta luôn nắm chặt tay vợ mình, thi thoảng lại hỏi cô ấy có mệt không? Sau cô gái liền nhẹ lắc đầu rồi cả hai lại nhìn nhau cười vui vẻ.
Trong lúc cô đang nhìn theo hướng anh nhìn, Long đại liền quay sang nhìn cô.
- Sau này, chúng ta sẽ giống như thế đúng không?
Bàn tay nãy giờ vẫn luôn nắm tay cô lại càng thêm nắm chặt, anh khẽ mỉm cười có chút ngây ngốc hỏi cô.
Ngay lúc cô định trả lời đại một câu cho qua chuyện thì tiếng gọi tên mình vang lên. Cô theo quán tính đứng lên, nhẹ buông bàn tay đang nắm tay mình ra, khẽ mỉm cười nhìn anh.
- Em đi đây, anh đợi em một lát.
Cô làm như không để ý đến sự mất mát trong mắt Long Đại, có chút vội vàng không rõ rời khỏi đó để đi vào phòng khám.