Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức cô loáng thoáng nghe thấy sự hỗn loạn,cả tiếng gọi "Mai Hân" của ai đó,tiếng gọi có phần hoảng hốt,đau đớn,run rẩy.
Ngay giây phút cô ôm mình xoay lại để đỡ viên đạn thay anh.Hai mắt Long Đại mở to khi nhìn thấy vật thể sắc lạnh ấy bắn thẳng vào lưng cô.Toàn bộ thân cô vô lực ngã xuống,anh run rẩy đỡ cô,máu đỏ tuôn ra không ngừng.
- Mai Hân,em...em tỉnh lại.Tại sao lại đỡ cho tôi,em...
Cả đám người trên thuyền như chết lặng,họ chưa bao giờ nhìn thấy Long Đại mất bình tĩnh như thế,bả vai còn run lên không ngừng.
Gân xanh nổi lên như đạt đến cảnh giới cuối cùng,anh ôm chặt lấy cô, hốc mắt đỏ ửng hiện lên tơ máu. Tay cướp lấy súng trên tay Trương Bình,dứt khoát bắn thẳng hai phát súng về Kim Đài,ông ta chết ngay tại chỗ.
- Đưa thuyền về bờ.
Anh quát lớn,tay càng siết chặt cô hơn nữa.
- Mai Hân,không được ngủ,mau mở mắt ra nhìn anh.
Anh lay vai cô thế nhưng cô đã hoàn toàn mê mang chẳng nghe thấy gì,hốc mắt anh đã đỏ ửng,nỗi sợ hãi hiện rõ, sự tức giận và sợ hãi cứ đan xen nhau. Toàn thân anh như tỏa ra khí lạnh đến cực độ,ngay lúc này trông anh đáng sợ đến mức chẳng ai dám lại gần,đến cả Trương Bình chỉ biết đứng đó trầm ngâm nhìn qua.
Thuyền được đưa về bờ,anh mặc kệ những người ở đó,mọi sự tập trung chỉ dành cho cô.Mai Hân trên tay anh đã nhắm nghiền mắt,anh liên tục đưa tay lên mũi như sợ hơi thở sẽ biến mất.Chiếc xe lao nhanh trên đường,Mã Phi là người cầm lái,Long Đại ôm lấy cô không ngừng nói điều gì đó,anh hôn lên tóc cô,hai bàn tay run rẩy đã dính đầy máu ngập ngừng không dám động quá mạnh tay.
Đến bệnh viện,Mai Hân được đưa vào phòng phẫu thuật.Trước khi chiếc xe được đẩy vào,anh vẫn nắm chặt tay cô không rời.
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại,đèn đỏ bật lên.Bên ngoài chỉ còn lại Mã Phi và Long Đại. Anh bàng hoàng quỳ thụp xuống đất. Giây phút đó anh không có tâm thế cảm ơn cô vì đã cứu mình,nếu được anh muốn là người hưởng trọn viên đạn đó. Bao nhiêu năm lăn lộn trong thế giới ngầm này,đâu phải chưa từng bị trúng đạn. Anh hiểu cảm giác đau đớn đó những anh chưa bao giờ sợ hãi nhưng ngày hôm nay cô lại đỡ anh viên đạn đó.Lúc nhìn cô trong tay mình từ từ trượt xuống, anh đã sợ hãi đến cùng cực,trái tim như có thứ gì đó đâm vào đầy đau đớn,cổ họng đau rát đến nghẹn đắng. Nhìn hai bàn tay mình đang dính máu của cô,chúng đang run lên không ngừng,không hiểu trong anh bây giờ là cảm giác gì,một cảm giác suốt ba mươi mấy năm qua anh mới trải qua.
Căn phòng cấp cứu vẫn sáng đèn,Long Đại vẫn quỳ trên đất như ban đầu.Mã Phi cũng cúi đầu lẳng lặng đứng đó.Lần đầu tiên Mã Phi nhìn thấy Long Đại lo lắng đến sợ hãi như vậy,bộ dạng điềm tĩnh đến lạnh lùng của Long Đại luôn hằn lên trong tâm trí anh kể từ ngày đi theo Long Đại. Ấy thế mà hôm nay lại chứng kiến sự sợ hãi đến cùng cực của Long Đại như thế, Mã Phi chẳng biết phải thích ứng thế nào. Lúc cô bị bắn, Mã Phi chỉ có thể đứng nhìn, anh lúc đó sợ hãi không kém gì Long Đại nhưng lại không có tư cách để bước đến chỗ cô.
Một lát sau đèn cấp cứu vẫn chưa tắt,Long Đại vẫn quỳ đươi đất,bộ dàng rất tàn tạ. Trương Bình từ xa chạy tới,đi theo còn có Anh Thư.
- Anh Trương.
Mã Phi thấy Trương Bình tới liền cúi chào.
- Vẫn còn trong đó sao?
Trương Bình thấy Long Đại quỳ trên đất chẳng có phản ứng gì chỉ đành hỏi Mã Phi.
Trương Bình và Anh Thư vừa ngồi xuống ghế,Đèn phóng cấp cứu cũng vụt tắt.Cánh cửa từ từ mở ra,một vị bác sĩ bước ra.
Long Đại lúc này mới có phản ứng loạng choạng đứng dậy đi tới,Trương Binh cùng Anh Thư cũng đứng dậy tiến tới.
- Bác sĩ,cô ấy sao rồi.
Long Đại lo lắng hỏi.
- Cũng may viên đạn bắn không trúng chỗ nguy hiểm đến tính mạng,tạm thời đã qua cơn nguy kịch,chỉ có điều là bệnh nhân mất máu quá nhiều,hiện đang truyền máu,tạm thời sẽ hôn mê.
Nói xong vị bác sĩ đó cũng rời đi, Long Đại cảm ơn một tiếng,hàng chân mày theo đó mà giãn ra.
Mai Hân được đẩy ra ngoài sau cơn phẩu thuật để đến phòng hồi sức.Cô nằm trên băng ca,mặt mũi bơ phờ,môi tái nhợt chẳng có tí thần sắc.Long Đại thấy cô như thế,trái tim như có ai bóp lấy,đau đớn không thôi.Suốt cả đêm anh ở lại trong phòng bệnh để canh chừng cô,bộ quần áo dính máu đã được thay ra.Anh ngồi đó,hai tay nắm chặt lấy tay cô,liên tục hôn lên đó,lâu lâu lại nói câu xin lỗi mà chẳng có ai nghe.
Mã Phi,Anh Thư và Trương Bình không đi vào chỉ đứng bên ngoài nhìn vào.
- Long Đại có vẻ nghiêm túc với cô gái đó.
Trương Bình chợt nói.
Gương mặt Anh Thư chợt tối lại,ánh mắt phức tạp nhìn cả hai thông qua ô kính.
- Lần đầu tiên,em thấy anh ta mất kiểm soát như thế.
Anh Thư chợt đáp.
- Anh cũng lần đầu nhìn thấy,cũng may là Mai Ngọc Hân không sao,nếu không anh không biết Long Đại sẽ làm ra những chuyện gì đâu.
Trương Bình gật đầu nói.
- Kim Đài chết rồi sao?
Anh Thư vẫn nhìn vào cánh cửa phòng bệnh hỏi.
- Ừm,chết ngay tại chỗ.Mà tên bắn súng đó là ai nhỉ?
- Là người mà Kim Đài sắp xếp để dự phòng,nếu không giết được Long Đại trên thuyền thì tên đó sẽ ra tay.
Anh Thư có vẻ nghiêm trọng nói.
- Sao em biết? Chẳng phải lúc nãy em đã về trước bằng thuyền nhỏ rồi sao?
Trương Bình thắc mắc hỏi lại.
- Đúng là em đã về đến bờ nhưng lúc đó em vô tình phát hiện điểm bất thường khu vực xung quanh du thuyền nên đã ở lại trên bờ, quả thật chỉ vài phút sau đã có chuyện.
Cảm nhận được bản thân đã nói quá nhiều điều,Anh Thư liền chột dạ nhưng vẫn tỏ ra bình thường nói.
- May là em không quay lại du thuyền.
Trương Bình nắm tay Anh Thư,sự lo lắng cũng theo đó biến mất.
Nhìn vào đôi mắt tràn tình ý chỉ dành cho mình,Anh Thư cảm thấy lồng ngực quá mức khó thở. Cô không thể tiết lộ bản thân là người đã bắn tên đó được.Cô đã âm thầm quay lại khu vực quanh du thuyền bằng con thuyền khác thì phát hiện một con thuyền rất khả nghi, Anh Thư đã bơi trong nước để lên con thuyền đó thì phát hiện trên đó chỉ có một người.
Cô im lặng lẩn trốn trên chiếc thuyền và cũng chứng kiến tên đó bắn súng về phía Long Đại,cô cũng tận mắt thấy Mai Hân đỡ đạn cho Long Đại thế nên để ngăn chặn tên này cô đã bắn phát súng tiếp theo lên giết chết hắn đồng thời bơi về thuyền của mình ngay sau đó.Sự hỗn loạn và chú ý của mọi người đều dồn lên Mai Hân nên không ai phát hiện ra cô.
Anh Thư quả thật không tin được Mai Hân lại đặt cược mạng sống của mình như thế.Cô không biết đây là một kế hoạch nảy ra trong thời điểm nguy cấp hay là thứ cảm xúc nào trổi dậy để Mai Hân cứu Long Đại. Thế nhưng nếu Mai Hân xảy ra chuyện gì,cô thật không biết phải ăn nói thế nào trước bia mộ Tuấn Phong.