Long Đại ôm cô trong lòng, nhẹ vuốt mái tóc cô.
- Sao anh không để Mã Phi đi? Anh là ông chủ cơ mà.
Mai Hân đang ngồi trong lòng anh chăm chú đọc sách, nghe anh nói cô mới dời mắt khỏi trang sách ngẩng đầu nhìn sang.
- Hơn nửa tháng anh ở nhà rồi, công việc đã chất thành núi, mà việc này Mã Phi không giải quyết được. Nhưng mà lần này đi anh không đi lâu như những lần trước, chỉ một ngày thôi hoặc có thể là sớm hơn. Dù sao thì anh cũng muốn nhanh nhanh về nhà với em.
Long Đại nghe cô nói khẽ cười, khẽ đưa tay xoẹt nhẹ qua chóp mũi cô.
- Nhưng mà... nếu em không muốn anh đi, anh liền không đi nữa, dù sao em vẫn trọng hơn.
- Em đùa thôi, công việc thì anh cứ đi, em ở nhà cũng chỉ có ăn với ngủ, thế nên không cần lo cho em.
Cô cười đưa tay khẽ xoa xoa mặt anh.
- Không lo cho em làm sao được, em đó cứ rảnh rỗi là ra vườn tưới cây, đi lên đi xuống cầu thang rất nguy hiểm.
- Em biết rồi, ngày hôm nay anh cứ nhắc chuyện em tưới cây hơn 10 lần rồi đó.Anh mà còn nhắc nữa thì anh ra ngoài kia ngủ đi.
Cô khẽ lườm anh, quay mặt đi tiếp tục đọc sách.
- Em muốn đuổi anh cũng được nhưng bé con chắc chắn sẽ không muốn anh đi đâu.
Long Đại đắc ý nhìn cô, sau lại đưa tay sờ bụng cô.
- Sau này, em sẽ đuổi cả hai bố con anh ra khỏi phòng luôn.
Sau khi đã nói xong cô bỗng giật mình, cô bị lời nói của mình khiến cho sững người, nụ cười bên môi liền đông cứng lại, cô vừa mới nhắc đến hai chữ " sau này " sao? Cô không biết tại sao mình lại nói như thế, đó không phải là lời thoại cô chuẩn bị trước, trong lúc vô thức, những lời đó lại vô tình thoát khỏi miệng cô. Chắc có lẽ đã diễn quá lâu, cô gần như nhập vai quá sâu vào nhân vật này rồi.
Biểu cảm kì lạ của cô vừa rồi may mắn Long Đại không nhìn thấy vì anh đang chăm chú nhìn vào cái bụng của cô mà tự nói chuyện.
- Bé con, ngày mai bố phải đi công tác, khi về nhất định sẽ mua quà cho cả con và mẹ.
- Đừng làm mẹ ốm nghén nhiều nhé, nếu không sau này khi con được sinh ra, mẹ sẽ đuổi hai bố con ta ra khỏi phòng.
- Thật là không muốn đi, chỉ muốn ở nhà với con và mẹ con.
- Bé con ở trong đó phải khỏe mạnh đấy, mau lớn lại ra đây gặp bố mẹ.
- Bố yêu con, nhưng...yêu mẹ con nhiều hơn một chút.
Nói đến đây anh khẽ hôn lên bụng cô sau đó liền ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười hạnh phúc. Nụ cười có phần ngốc nghếch này chỉ xuất hiện khi anh ở bên cạnh cô, đặc biệt là từ lúc cô mang thai, anh lại càng cười như thế nhiều hơn, mỗi lần nhìn anh nói chuyện với đứa bé trong bụng cô, cô đều sẽ bắt gặp nụ cưòi đó.
Một màn vừa rồi cô đều nghe thấy cũng điều nhìn thấy, cô nhìn anh chằm chằm không hiểu sao tâm trạng lại trở nên nặng nề, cô cảm giác việc hít thở lúc này có chút khó khăn, cho đến khi anh ngước lên nhìn cô, chạm phỉa ánh mắt ôn nhu sáng lên lấp lánh của anh cô mới khẽ gật mình, cố nặn ra một nụ cười sao cho tự nhiên nhất để đáp lại.
- Anh nói thế không sợ con buồn sao?
- Đương nhiên là sợ, nhưng anh phải nói cho nó biết anh yêu mẹ nó như thế nào để nó không quậy em nữa.
Cô nghe thế lại một lần nữa nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đang sững lại với cảm xúc không rõ ràng chỉ vài giây sau liền tối lại. Phản ứng có chút chậm chạp cô vội bật cười để kiếm cớ dời tầm mắt đi.
Giây phút hạnh phúc chỉ vừa xảy ra đây thôi thế nhưng lại phải kết thúc một cách nhanh chóng đến không ngờ. Đêm đó trôi qua một cách nhẹ nhàng với những tiếng cười đùa, với từng lời yêu thương. Khung cảnh đẹp đẽ đó đã xuất hiện bao lần trong giấc mơ của Long Đại cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Anh chờ đợi bao lâu, cuối cùng cũng có một gia đình nhỏ của riêng mình.
Cái gọi là " hạnh phúc " lúc này khiến anh quên mất đi thân phận của mình vẫn là một tội phạm, anh làm nhiều chuyện sai trái như thế thì ông trời có cho anh cái gọi là hạnh phúc lâu dài không? Thứ hạnh phúc trước mắt đó có phải là sự thật không? Cô sẽ thật sự để cho con của mình gọi một kẻ tội phạm như anh là cha sao? Một nhà ba người mà anh tưởng tượng sẽ che lấp thân phận tồi tệ của anh mãi mãi sao? Anh căn bản không nghĩ tới.
Đêm nay lại trôi qua như bao đêm khác khiến anh vẫn nghĩ thời gian còn dài, hôm sau, hôm sau nữa hay cả quãng đời về sau nữa anh vẫn sẽ có rất nhiều đêm như thế này, được ôm cô vào lòng, được hôn cô, được trải qua sự chăm sóc, cử chỉ thân mật của cô.
Thế nhưng anh không biết, chỉ qua đêm nay thôi mọi thứ sẽ hoàn toàn thay đổi, thứ " hạnh phúc " anh đang có cũng sẽ biến mất. Bởi cô đã không còn muốn diễn nữa rồi, cô đã tính toán xong mọi thứ để kết thúc vai diễn của mình, duy chỉ còn anh lại chẳng hề hay biết mà đắm chìm ngày càng sâu vào bộ phim "hạnh phúc" vốn chưa từng có thật này. Liệu anh có hối hận không? Hối hận không khi biết tất cả sự thật?
Sáng hôm đó Long Đại vẫn đi như dự kiến. Trươc khi bước lên xe rời khỏi khu biệt thự, không hiểu sao lòng anh lại xuất hiện thứ cảm xúc rất kì lạ. Anh không rõ nó kì lạ ở điểm nào nhưng trái tim anh bất giác nhói lên, cảm giác chia lìa không hiểu sao lại ập đến khiến anh cảm thấy có chút ngờ vực mặc dù ngày mai anh sẽ trở về, cô thì vẫn ở đây.
Anh nhìn cô đứng gần đó tiễn mình mà không nhịn được liền đi lại phía cô ôm trọn cô vào lòng như sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa.
- Anh sao thế? Vừa mới ôm đây mà.
- Không biết nữa, chỉ là muốn ôm em thêm chút nữa.
Mai Hân nghe thế khẽ cười nhẹ nép mình vào lồng ngực anh thêm chút nữa.
Cuối cùng cũng thỏa mãn, Long Đại nhẹ buông cô ra không quên đặt lên trán cô một nụ hôn.
- Ngoan, đợi anh về nhé!
- Bé con cũng đợi bố về nhé!
Long Đại cười trìu mến nhìn xuống bụng cô sau đó liền nhìn cô thêm một chút rồi mới lưu luyến rời đi.
Bóng dáng chiếc xe xa dần rồi mất hút, trước khi hình ảnh cô nhỏ dần rồi biến mất, qua gương chiếu hậu, Long Đại vẫn thấy bóng dáng cô vẫn lặng im đứng đó nhìn theo chiếc xe anh.
- Alo, chị Anh Thư, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi sao?
- Vâng,chậm nhất là sáng mai Long đại sẽ về.
Cuộc gọi rất nhanh đã kết thúc, cô vẫn đứng đó thêm một hồi lâu.
- Phi Long, tạm biệt.
Cô khẽ lẩm bẩm vài tiếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng chiếc xe đã đi từ lâu. Có cơn gió nhẹ vừa thổi qua khiến vài cọng tóc trước mặt nhẹ bay bay, cô phóng tầm mắt nhìn xa xăm. Mùa thu đã qua được một nửa rồi.
______
- Alo, Mã Phi không biết anh bây giờ có thời gian không?
Cô ngồi trước bàn trang điểm trong phòng tại căn hộ của mình trong thành phố, đang gọi điện thoại cho Mã Phi.
- Tôi có, phu nhân có chuyện gì sao?
Chất giọng trầm thấp phía bên kia đầu giây nhẹ phát ra.
- Thật ra tôi đang chuẩn bị một món quà đặc biệt tặng cho Long Đại, ý tưởng tôi đã lên rồi nhưng mà tôi vẫn cần anh giúp một chút, dù sao anh ở cạnh Long Đại cũng rất lâu, đương nhiên sẽ hiểu sở thích của anh ấy hơn tôi.
Gương mặt cô lạnh băng nhìn vào tấm gương trước mặt, thế nhưng chất giọng vẫn không có gì khác lạ, ngược lại còn mang chút hào hứng.
- Vậy...phu nhân cần tôi giúp gì?
Mã Phi vẫn nhàn nhạt đáp lại.
- Tầm chiều tối, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, anh đến đó cùng tôi chọn một số thứ mà anh nghĩ Long đại sẽ thích. Tôi chuẩn bị rất nhiều món nên khá phân vân.
- Được, thưa phu nhân.
- À tôi đang lựa cho anh ấy vài cái áo sơ mi, bình thường tôi vẫn mua màu trắng nhưng ở cửa hàng có vài mẫu màu đen rất đẹp, anh nghĩ Long đại sẽ thích màu nào hơn?
Cô vờ như phân vân giống hệt như bản thân đang lựa đồ thật sự, nhưng thực chất cô vẫn đang ngồi trước bàn trang điểm.
- Thật ra...chỉ cần là phu nhân mua Long Đại đều sẽ thích.
Mã Phi im lặng một lát, sau liền đáp.
- Vậy...vậy tôi không làm phiền anh nữa, dù sao cũng cảm ơn anh trước.
Cô làm ra vẻ ấp úng, khiến đối phương dù không nhìn thấy cô cũng sẽ hình dung được bộ dạng ngại ngùng của mình.
Kết thúc cuộc gọi, biểu cảm đặc sắc trên gương mặt cô liền thu lại. Mai Hân nhìn vào gương mặt mình trong gương, ánh mắt đột nhiên lại trở nên thê lương.
Cô run rẩy đưa bàn tay đặt lên ngực mình, ở vị trí nơi có hình xăm viên đạn ấy.
- Phong, đừng trách em.