• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Hàn Dương nghe thấy tiếng cô chạy thì không nhịn mà được nhíu mày, nói với ra ngoài: “ Bé con em chạy chậm một chút, coi chừng ngã đấy. ”

Vương Tử Tâm đã từng nói anh của hiện tại anh ở bên cạnh Vương Tuyết Băng càng lúc càng giống người cha già suốt ngày lo này lo nọ.

Vào lúc này, Triệu Hàn Dương mới thật sự cảm nhận được sâu sắc hàm nghĩa của ba chữ người cha già.

Đúng là anh chẳng thể nào rời mắt khỏi cô được, dù chỉ một phút cũng không yên tâm.

Vương Tuyết Băng chạy ra ngoài, tìm một vòng trong phòng nhưng chẳng tìm được cái ghế nào, cuối cùng cô chạy thẳng vào phòng sách chuyển cái ghế đến đây.

Ghế rất to và nặng, cô phải dồn hết sức, khó khăn lắm mới dời được nó đến phòng bếp.

Lúc này Triệu Hàn Dương đang bật bếp gas, nên không thể buông tay và tạm thời không tiện đến giúp cô.

Anh dời mắt nhìn cô gái nhỏ mệt nhọc tới đỏ mặt thở gấp, mỉm cười: “ Bé con đặt ở đó được rồi, em ngồi đấy xem đi. ”

“ Vâng ạ. ” Vương Tuyết Băng cực kỳ nghe lời buông ghế ra, ngoan ngoãn ngồi đó giống như học sinh tiểu học, hai tay đặt nghiêm chỉnh trên chân mình, sau đó cứ dán mắt nhìn anh chằm chằm.

Nhìn thấy ánh mắt cô, Triệu Hàn Dương cười khẽ: “ Có phải tỉnh lại thì cảm thấy đói bụng không? ”



Vương Tuyết Băng ngoan ngoan gật đầu: “ Vâng.”

“ Khách sạn trên đảo không giống như trong nước, bọn họ lấy hải sản làm món chính. Mặc dù nguyên liệu thịt rau củ tươi mới nhưng không giống với trong nước, có thể hương vị sẽ không giống lắm, em tạm thời ăn đỡ nhé? ”

“ Ngửi thôi cũng đã thấy thơm rồi, ông xã đây là lần đầu anh nấu cơm, em nhất định sẽ ăn thật nhiều! ”

Triệu Hàn Dương nhướng mày, nhìn cô một lúc lâu như muốn nhìn sâu trong lòng cô đang nghỉ gì đó, cười nói: “ Bé con, giờ anh mới phát hiện ra một điều, dù em đang bệnh, nhưng anh phát hiện cái miệng nhỏ của em lại ngọt lên không ít nhỉ.”

Vương Tuyết Băng hơi giật mình nhìn về phía anh, tưởng đâu anh phát hiện bí mật của mình, đôi mắt hiện ý cười: “ Ông xã trước đây lúc em chưa bị bệnh, có phải trước đây anh có nấu ăn cho em không? Hay là anh có giấu bí mật gì với em không? ”

“ Ăn rồi. ”

Dừng một lúc, anh hơi nhíu mày nhìn cô, như muốn hỏi rốt cuộc cô muốn nói đến bí mật gì? Hoặc là cô đã nhớ lại rồi chăng!

“ Lẽ nào em không khen đồ ăn ngon sao? ”

Triệu Hàn Dương nhướng mày, nhìn cô.

Đúng là khi đó cô chưa từng nói.

Ngoài miệng cô không thừa nhận là ngon, nhưng mỗi một lần đều ăn sạch sẽ, sau khi ăn uống no say thì lại tiếp tục diễn vai vong ân bội nghĩa.

Nhất là từ sau khi anh rời khỏi cô năm đó, đến khi quay lại, dù không gặp mặt thường xuyên nhưng mỗi lần cô xuất hiện ở nhà hàng thì anh luôn bảo họ đừng để món ăn kèm.

Khi ấy dù không ai nói ra, nhưng một người nhạy cảm như cô ắc hẳn sẽ biết được là ai.

Cùng năm đó, khi hôn lễ giữa hay nhà Vương Triệu được tiến hành, anh cũng đã nhận được tin từ Vương Tử Tâm nên anh mới quay lại.

Là lúc đó anh lại nhìn cô gái anh yêu thương khoác trên người bộ sari cưới vào lễ đường với em trai mình.

Nhưng bây giờ thì anh sẽ cho cô một hôn lễ hoành tráng, để cho mọi người biết cô là vợ của anh.



“ Không, trước đây em cũng rất thích ăn, chỉ là anh không có nhiều thời gian ở cùng em, nên số lần em được ăn rất ít. ” Anh dứt lời, liền bày đồ ăn đã nấu xong ra đĩa.

Vương Tuyết Băng ngửi mùi, thấy một mâm đồ ăn đủ sắc hương vị, nhịn không được mà nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm không chớp mắt, hỏi: “ Trông có vẻ rất ngon, giờ em ăn được chưa? ”

Cô biết anh đang nghĩ đến cái gì, nhưng cô vẫn chưa muốn ngã bài ra, có một số việc cô cần phải làm sáng tỏ của hôn ước và mối quan hệ giữa anh người nhà họ Triệu.

Triệu Hàn Dương nhìn cơm vừa chín bên cạnh: “ Đợi một lát hãy uống canh, nó còn hơi nóng.”

Vương Tuyết Băng vâng một tiếng, lại tiếp tục kiên nhẫn ngồi đợi.

Đợi đến lúc có thể ăn thì Vương Tuyết Băng hào hứng nhào tới, lại nhịn không được mà ôm hôn lên má Triệu Hàn Dương.

Suốt đoạn đường bê đồ ăn ra ngoài, Triệu Hàn Dương đều bị cô gái nhỏ của mình ôm cứng ngắc, treo trên người giống như gấu bông.

Anh đặt đồ ăn vào phòng ăn, rồi lại trở tay ôm lấy cô gái đang treo trên người mình, cúi đâu thương tiếc hôn lên trán cô một cái: “ Được rồi, em rửa tay ăn cơm đi. ”

Vương Tuyết Băng ngửa dẫu hôn mạnh một cái lên cằm anh, rồi lại xoay người đi rửa tay.

Bỗng nhiên cô khựng lại, đảo mắt nhìn vê phía anh: “ Ông xã, sao cơ thể anh lại nóng nhỉ? ”

Triệu Hàn Dương xoa đầu tóc cô: “ Có thể là do anh ở trong bếp bận rộn nãy giờ nên hơi nóng mà thôi, em đi rửa tay đi.”

Vương Tuyết Băng hơi do dự một chút, cô chắc chắn là anh không thể nào ở trong bếp quá lâu mà bị nóng, chỉ là không muốn cho anh nhìn ra manh mối, tiếp đó xoay người chạy vào phòng tắm.

Lúc ăn cơm, Vương Tuyết Băng đòi Triệu Hàn Dương ăn cùng với cô.

Cô ngồi sát bên cạnh anh, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn đưa đến miệng Triệu Hàn Dương, nhất quyết phải đút anh ăn vài miếng mới chịu.

Cũng may mẩy món Triệu Hàn Dương nấu tối nay đều khá thanh đạm, phù hợp với cả hai người.



Suốt hai ngày trên đảo, gẫn như bữa nào cũng toàn hải sản, cuối cùng hai người cũng được ăn một bữa cơm bình thường.

Cộng thêm Vương Tuyết Băng rất yêu thích tài nấu nướng của anh, dù cô không nhớ nhưng vẫn ăn rất ngon miệng.

Cuối cùng cô ăn đến bụng căng phồng, một bên kêu gào không thể ăn không thể ăn, một bên lại tiếp tục gắp vài miếng cho vào miệng, cuối cùng không thể chịu nổi nữa mà úp sấp lên sofa nằm ngay đơ.


Triệu Hàn Dương lấy một tấm chăn khá dày qua đưa cho cô, xong rồi xoay người bước vào phòng sách làm việc.


Đêm dần khuya, Vương Tuyết Băng bật tivi để sẵn đó, tay kia cầm điện thoại gọi đến số của Vương Thừa Quân, bước đến gần cửa sổ sát đất nhàn nhạt nói: " Anh, chuyện mười mấy năm trước của anh ấy và nhà họ Triệu đã xảy ra chuyện gì? "


" Bé con, chuyện đó anh cũng không rõ lắm, cho anh thời gian để đều tra đã. " Vương Thừa Quân không bất ngờ mấy khi thấy cô gọi, bèn đáp.


Vương Tuyết Băng gật đầu, trò chuyện với Vương Thừa Quân thêm một lúc rồi cúp máy.


Đơn nhiên có một số việc cô có thể làm lơ, nhưng việc của anh cô sẽ không thể để yên như thế.


Đến khi quay lại, bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng ho khan trầm thấp của Triệu Hàn Dương truyền ra từ phòng sách.


Cô cho rằng mình nghe lầm, lại dựng lỗ tai lên nghe một lát, nhưng không thấy động tĩnh gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK