Trên hành lang dài, cũng không ngoài dự đón của mọi người, chuyện cô thắng được Nguyễn Ngọc hay Dương Tiểu Tam thì cô biết chắc mình sẽ không thể rời khỏi võ quán này toàn vẹn được.
Lúc này khắp võ quán đều bị đám người của đàn ông tầm ngũ tuần ra lệnh bao vây.
Đơn nhiên Vương Thừa Quân cũng không kém cạnh,anh biết chắc rằng chuyện thách đấu em gái mình sẽ không đơn giản như thế nên anh cũng đã đề phòng mà cho đàn em Tuyết Ưng hội bao vây trong ngoài cả vỏ quán.
Lão ta hiên ngang đi đến trong sự bảo vệ của mấy tên vệ sĩ bé nhỏ của mình, lớn giọng nói: " Trong số mấy người, là Vương Tuyết Băng? "
Đám người các anh nhìn nhau, lại đưa mắt nhìn về phía cục bông được Ác Ma nào đó bao bọc thật kỹ lưỡng mà thở dài.
Xem ra tối nay sẽ có những bao cát tự động dân đến cho mấy người các anh rồi.
Vương Thừa Quân nhìn lão ta, nhíu mày, rất nhanh Tiểu Bạch ở bên cạnh anh nhận ra đều khác thường, đi đến trước mặt của lão, lạnh giọng hỏi: " Thế nào? Lão Dương, con gái ông đã chọc phải người không nên chọc, giờ đến phiên ông cũng muốn bắt người của hội chủ? "
Dù anh lạnh giọng hỏi, nhưng cũng chỉ có lão nghe thấy được những thông tin quan trọng.
Lão ta tên được gọi là Dương Tử, chủ của công ty Ánh Dương và cũng đã họp tác với tập đoàn Quân Tuyết về mảng xây dựng và đá quý.
Lão ta cũng là một người tham lam, thấy tiền là sáng mắt, nhưng cũng đã dựa vào gia thế mà chèn ép không biết bao nhiêu gia đình khác. Đặc biệt là những người mà con gái của gã không thuận mắt đều bị đưa đến các nhà hát để phục vụ....
Lão Dương sợ đến xanh mặt, ngước mắt nhìn Tiểu Bạch, giọng nói có chút run rẩy nhưng rất tôn kín: " Nào có, cậu Lam nói quá rồi, tôi nào dám. Chỉ tại con... à không là cô Vương Tuyết Băng kia hiếp người quá đáng. Đánh con gái tôi bầm dập, không biết sống chết thế nào. Nên tôi mới muốn mời cô ấy đến làm khách thôi. "
…
Tiểu Bạch tên thật là Lam Bạch, trẻ mồ côi, cậu ta thường đi làm việc kiếm sống ở các khu chợ đen, trong một lần vô tình, trời mưa, cậu ta đã chứng kiến có người đặt bom dưới gầm xe của Vương Thừa Quân.
Khi đó Vương Thừa Quân vẫn còn ở bến cảng để kiểm tra các lô vũ khí, đạn dược, cùng với Vương Tuyết Băng.
Sau khi kiểm tra xong, cả hai anh em đều rời khỏi bến cảng để quay trở lại xe thì đã phát hiện ra có người đứng gần đó với vẻ mặt tái nhợt.
Vương Tuyết Băng thấy vậy, cô nhìn anh trai mình gật đầu, đi đến bên cạnh xe xem thử, phát hiện ra Tiểu Bạch đang cố gắng tìm cách lấy quả bom được đặt dưới gầm xe.
Dù ngay lúc đó cô có thể nghi ngờ cậu ta nhưng khi đó cô không làm vậy, cô lựa chọn tin tưởng mới lên tiếng: " Cậu đang làm gì dưới gầm xe của chúng tôi vậy? "
Tiểu Bạch nghe thấy tiếng nói liền giật mình, có chút sợ sệt trả lời: " Tôi.... tôi không làm gì cả? Chỉ là khi nãy tôi đến đây lượm ve chai mà vô tình thấy có người đặt cái gì đó dưới gầm xe của cô. Nên tôi mới cúi xuống lấy chúng. "
Cô nghe thấy vậy liền gật đầu, bảo biết rồi: " Cậu đứng lên trước đi. "
Nghe cô nói vậy, Tiểu Bạch cũng đã đứng dậy, cô liền liếc về phía Ken, cậu ta hiểu ý liền đi đến cuối xuống liền nhìn thấy là quả bom được cài sau mười phút nữa sẽ nỗ.
Dù là vậy nhưng nếu cứ lấy ra thì e rằng sẽ không đủ thời gian, cậu nhanh chóng hô lớn: " Cửu tỷ, không ổn rồi, quả bom sắp nổ rồi. Chúng ta mau rời khỏi đây. "
Nghe thấy vậy, cô cùng anh tư và mọi người chạy nhanh ra khỏi bán kính vụ nổ.
Đến khi thoát khỏi vụ nổ, Vương Thừa Quân và cô đều an toàn, cô nhìn anh: " Anh,e rằng việc này không đơn giản như thế? "
" Ừ, anh sẽ cho người đều tra. " Vương Thừa Quân gật đầu, đồng tình với ý kiến của cô.
Cả hai đồng loạt nhìn về phía tiểu Bạch, như có cùng quan điểm, nếu cậu ta đã thấy có người đặt bom và nói với họ,e rằng người đó sẽ không để yên cho cậu rồi.
Vương Tuyết Băng lên tiếng: " Cậu có muốn gia nhập vào tổ chức của chúng tôi không? "
Tiểu Bạch đơn nhiên không hiểu nhưng vẫn gật đầu. Cũng kể từ lúc đó, Tiểu Bạch đã đi theo cô và cô cũng đã chỉ dạy hết các loại. Đến cuối cùng cô lại đưa Tiểu Bạch đến bên cạnh anh trai mình, và cậu ta chính là cánh tay đắt lực của anh.
…
Tiểu Bạch làm sao mà tin được ông ta chứ, người như ông muốn người khác đến làm khách chỉ là một cái cớ mà thôi: " Ông nghỉ tôi là đứa trẻ ba tuổi rất dễ gạt sau? "
" Tôi.... tôi nào dám gạt cậu. " Lão Dương sợ sệt lau mồ hôi trên trán, con mắt đảo tới đảo lui.
Lão Dương lại nghĩ đến việc của con gái mà lên tiếng: " Nhưng chuyện của con gái nhà tôi đã bị con khốn... à là cô Vương Tuyết Băng đánh thì giải quyết thế nào? "
Tiểu Bạch nhìn ông ta, nhếch môi nói: " Vậy con gái ông đánh người của hội chủ bị thương thì ông tính dùng cái gì để bù đắp đây? "
Ông ta tái mặt, ông không nghĩ đến chuyện này vì lúc đó ông không biết con gái mình đã đắc tội với người của Tuyết Ưng hội.
Khi đó ông ta chỉ nghỉ bản thân có cho người bắt Vương Tuyết Băng lại để tiếp tục hành hạ, nhưng trời lại không cho ông ta thoát tội.
" Tôi... tôi quay về sẽ bắt con gái đến trước mặt ông trùm để xin lỗi. " Lão Dương Tử sợ sệt nói.
Tiểu Bạch cũng lười nói thêm: " Ông nên quay về mà chuẩn bị tinh thần đi. "
Lời nói vô tình tình, người nghe hữu ý. Chuẩn bị tinh thần gì?
Sẽ có chuyện mà ông ta không thể nào dám nghỉ đến là ba ông lớn của hai nước tịch thu tài sản dồn vào con đường cùng, từ đó ông ta đã sống ở trong bóng tối vào thời gian còn lại của cuộc đời mình.