Trên sàn nhà đầy bánh với bơ, Mộc Lục Trà đứng không vững nên bị trượt chân, vừa mới dịnh cạnh bàn đứng dậy, chưa kịp đứng vững liền nằm sõng soài trong đống bơ dưới đất.
Cô ta vừa lóp ngóp đứng dậy thì nhân viên cửa tiệm cứ bám lấy không buông vì thấy thẻ cô ta bị đóng băng không thể bồi thường tiền đống bánh bơ này được.
Trong đáy mắt Vương Tuyết Băng lóe lên tia vui vẻ, nhưng cô biết, vừa rồi Triệu Hàn Dương đã hạ sát lệnh làm cho một cửa tiệm biến mất chỉ trong một thời gian ngắn, và cũng trong thời gian đó khiến cho những người ức hiếp bắt nạt cô bị thê thảm đến mức độ này thì đúng thật là quá giỏi.
Dương gia nhà cô đỉnh quá.
Triệu Hàn Dương đi dạo với Vương Tuyết Băng trên con phố nhỏ một hồi lâu.
Trước đây, lúc Vương Tuyết Băng đi dạo thường thích mua đủ thứ đồ chơi linh tinh nho nhỏ, bây giờ dù cô nhớ lại mọi thứ cũng không ngoại lệ.
Ngay cả hiện tại sở thích ấy của cô vẫn giống hệt như trước kia.
Hai người mua rất nhiều đồ, đến khi về tới khách sạn, Vương Tuyết Băng đã mệt đến mức chẳng thèm bơi lội, ngã xuống giường là chui tọt vào chăn ngủ luôn.
Tốc độ ngủ cực nhanh của Vương Tuyết Băng hiện nay chẳng khác gì đứa trẻ lớn xác vô tư lự, nói ngủ là ngủ ngay.
Triệu Hàn Dương mỉm cười nhìn một lát, sau đó bước tới kéo chăn mền lên giúp cô, vén sợi tóc vương trên gò má ra sau rồi xoa đầu cô một cái.
Sau khi xác định cô đã ngủ, anh mới xoay người bước đến sofa trong phòng khách.
Vừa tới phòng khách, giám đốc quản lý khu du lịch ở Bali của Tập đoàn Dương Hoàng đã gọi điện thoại đến, thấp thỏm hỏi: “ Dương gia, anh thật sự muôn chấm dứt dự án liên kết hợp tác du lịch của Bali và công ty người Hoa ư? ”
“ Đúng vậy.”
"... Mới vừa rồi tôi vừa nhận được tin của Lục Ưng đại nhân mà cứ tưởng mình đã nghe nhầm. Họ nói ngài muốn hủy bỏ tư cách tham gia dự án của Bali.”
“ Ông nghe không lẫm đâu, cứ làm đi. ”
“ Vâng, tôi hiểu rồi.”
***
Vương Tuyết Băng ngủ một mạch đến khi tỉnh lại thì đã hơn chín giờ tối.
Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ tiếp được.
Thấy phòng khách vẫn còn sáng đèn, cô lập tức vén chăn ngồi dậy xuống giường, lặng lẽ mở cửa ra ngoài, nhưng lại không nhìn thấy Triệu Hàn Dương ở đó.
Phòng của khách sạn có phòng bếp, Vương Tuyết Băng úp tai lên cửa nghe ngóng cẩn thận một hồi, hình như có tiếng máy hút khói trong phòng bếp, cho nên cô rón rén đi về phía đó.
Cô vừa đẩy nhẹ cửa kính phòng bếp ra thì đã thấy người đàn ông đang đứng trước kệ tủ bếp thái đồ ăn.
Thấy Triệu Hàn Dương vẫn mặc áo sơ mi quần dài như cũ, dáng vẻ đứng thái đồ ăn lại rất chăm chú cũng rất đẹp trai, Vương Tuyết Băng ngơ ngác nhìn anh một cách say mê hồi lâu.
Đợi đến khi cô sực nhận ra anh đang chuẩn bị nấu cơm thì lập tức mỉm cười.
Quả thật lâu lắm rồi cô mới có cơ hội nhìn anh vào bếp nấu bữa tối rồi đó.
Cô cho rằng anh sẽ không nghe thấy, rón ra rón rén bước từ đằng sau tới, vươn cánh tay ôm thật chặt thắt lưng anh.
Từ lúc cô xuất hiện bên ngoài cửa phòng bếp là Triệu Hàn Dương đã biết cô tỉnh rồi, nhưng anh vẫn phải dừng dao trong tay lại bởi vì hành động bất chợt này của cô.
Anh nghiêng mắt nhìn cô gái nhỏ đang dán mặt lên lưng ôm anh: “ Bé con, ngủ ngon không? ”
“ Ngon ạ, ban ngày đi dạo phố mệt quá, có phải em ngủ lâu lắm rồi không? ”
Anh lơ đãng nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ: “ Vừa đủ, không lâu lắm. ”
Thật ra Vương Tuyết Băng đã ngủ đủ năm tiếng đồng hồ.
Anh biết cô sắp tỉnh, nên không gọi nhân viên khách sạn đưa thức ăn tới mà chỉ bảo người mang một ít nguyên liệu nấu ăn và thịt.
Anh nấu xong là vừa đúng lúc Vương Tuyết Băng tỉnh lại có thể ăn ngay.
Vương Tuyết Băng dụi mặt vào lưng anh, hít vào mùi hương trên quần áo: “ Ông xã, người anh thơm quá.”
Triệu Hàn Dương cười khẽ, vừa để mặc cô ôm, vừa thái đồ ăn một cách ngay ngắn gọn gàng, đáp: “ Sao vậy, mới ngủ một giấc tỉnh lại mà đã đói để đến mức háo sắc như vậy rồi à. Bé con, em đây định " ăn " cả anh sao? ”
Đúng vậy đó, cô đây rất muốn nói cho anh biết mình đã nhớ để được hung hăng mà nuốt trọn anh được không?
Vương Tuyết Băng vừa nghe, lập tức nghịch ngợm há miệng cắn lên cánh tay anh một cái, lại còn cắn rất mạnh.
Nhưng người đàn ông chẳng cau mày lấy một cái, đôi mắt sâu thẳm chớp nhoáng hiện lên ánh lửa rất nhanh đã được anh che giấu, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua cô: “ Em định ăn anh thật hả? ”
Vương Tuyết Băng chớp mắt giả ngây ngô nhìn anh: “Em nói người anh thơm, nhưng là kiểu mùi khác… Ây da, em cũng không biết phải miêu tả mùi thơm thế nào, nói chung là rất dễ chịu…”
Triệu Hàn Dương cong môi cười, anh hiểu lời nói của cô có ý gì, khẽ thở dài, bởi vì ngón tay dính đồ ăn nên anh dùng mu bàn tay đẩy cái đầu nhỏ của cô ra: “ Đi đi, về phòng khách ngồi, trên bàn trà có trái cây gọt sẵn, em tự xem tivi hoặc iPad. Anh nấu cơm xong thì gọi em ăn, đừng đứng sau lưng anh giống như quỷ chết đói vậy. ”
Vương Tuyết Băng lập tức dẩu môi, phùng má bạo gan chui vào trong ngực anh, hôn lên môi anh rất nhanh nói: “ Em muốn ở chung với anh cơ.”
Môi Triệu Hàn Dương lại càng cong hơn, tay cầm dao bỏng siếc chặt, trầm giọng nói: “ Vậy em tự mang cái ghế đến đây đặt bên cạnh, ngoan ngoãn ngồi đó mà nhìn.”
“ Vâng! ” Vương Tuyết Băng vừa nghe đã lập tức buông thắt lưng anh ra, mừng rỡ xoay người chạy ra ngoài.