• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của anh vừa dứt, Vương Tuyết Băng liếc mắt nhìn anh, không thèm lên tiếng trả lời.

Triệu Hàn Dương đơn nhiên nhìn thấy hành động nhỏ của cô gái mình, anh chỉ cười khẽ, thuận tay đút cho cô thêm miếng thịt bò, nhìn người đàn ông trước mắt nói: " Cậu chuẩn bị đi, sau hai tiếng nữa sẽ khởi hành về Nam Kinh. "

Vương Thừa Quân gật đầu, nhìn em gái nhỏ của anh, lên tiếng: " Nhóc con, em có chuẩn bị để gặp hai lão nhân gia chưa? "

Vương Tuyết Băng gật đầu, cô cố gắng nhai kỹ lưỡng thức ăn trong miệng mình, đến khi nuốt xuống mới lên tiếng: " Anh, có những chuyện ba Vương mẹ Tô có thể vừa nhìn đã biết không cần lên tiếng giải thích đâu. "

Cứ thế cả ba người rất nhanh đã dùng xong bữa sáng, Triệu Hàn Dương vẫn như cũ ôm chặt Vương Tuyết Băng không buông, dù cô đã nói mình vẫn có thể tự mình đi được mà, không đến mức anh phải ôm đi khắp nơi như thế.

Anh cứ vậy, bỏ qua những lời nói của cô gái nhỏ, anh cứ thích là ôm, không thích cũng ôm như thể cô là chú gấu bông dễ thương, đã ôm rồi thì sẽ không muốn buông tay.

Vương Tuyết Băng cũng mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cô không thèm nói chuyện với anh nữa, dù có nói anh cũng đâu chịu buông cô xuống đâu.

Lúc này, Hắc Ưng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Triệu Hàn Dương ngồi trên ghế sofa trên tay vẫn ôm chủ mẫu vẫn vô lo ngủ trong vòng tay của lão đại thì tự khắc hiểu ra, nhỏ giọng nói: " Lão đại, mọi thứ đã được sắp xếp xong rồi ạ. "

" Được, thông báo Thừa Quân xuất phát. "

Triệu Hàn Dương ôm Vương Tuyết Băng vẫn đang ngủ say rời khỏi khách sạn, lên thẳng sân thượng, bước lên máy bay chuyên dụng, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ bên trong đặc cô nằm xuống.

Làm xong mọi chuyện, anh cũng rời khỏi phòng ngủ đến quầy rượu ở phía sau dãy ghế, vừa đi đến đã nhìn thấy Vương Thừa Quân ngồi ở đó từ lúc nào.

" Con bé vẫn còn ngủ sao? " Vương Thừa Quân một tay cho đá vào ly, rót rượu, lại đưa mắt nhìn dãy phòng phía sau.

Triệu Hàn Dương liếc mắt nhìn anh, không lên trả lời câu hỏi, anh đưa tay lấy chai rượu, rót cho mình một ly, nhấp vài ngụm rượu, lên tiếng: " Cậu không cần phải vòng vo như vậy, có gì cứ nói thẳng đi. "

Vương Thừa Quân cười nhạt, lên tiếng: " Đúng là không thể qua khỏi mắt cậu. Người em trai kia của cậu đã hành động rồi đó, rất nhanh thôi sẽ đến kiếm chuyện với cậu, tốt nhất thời gian này cậu nên cẩn thận một chút. Nếu được cả cậu và em gái tôi đừng nên ra ngoài một mình. "

" Dựa vào nó sao? " Triệu Hàn Dương cười lạnh, sắc mặt u ám, ly rượu trong tay cũng bị anh bóp nát bét, lên tiếng: " Nó không xứng. "

Đúng, Triệu Hàn Lâm không là cái thá gì để anh quan tâm.

Nếu nó dám động đến cô, anh sẽ cho biết thế nào là lễ độ.

Ở một góc, đáy mắt của Vương Tuyết Băng trở nên lạnh lẽo, xem ra hắn không biết chừng mực vậy đừng trách cô vô tình.

Dù những chuyện quá khứ cô đã không chấp nhức, nhưng không có nghĩa Triệu Hàn Lâm đụng đến người đàn ông của cô, cô sẽ để cho hắn ta yên ổn.

Không nghỉ thêm, cô mở điện thoại ra kết nối với mạng của máy bay, trong chốc lát cô đã bấm số gọi cho người nào đó, lên tiếng: " Sáu Hà, anh giúp em để lộ vài thông tin về nhà họ ra ngoài giúp em. "

Sáu Hà tên thật là Hà Huỳnh, hai mươi tám tuổi, là một trong cửu long sát đứng hàng thứ sáu chuyên về vấn đề mạng an ninh - trật tự - quốc phòng, và là lập trình viên về máy tính. Anh cũng là nhà báo xuất sắc của giới giải trí, không ai không biết đến anh.

" Chuyện đó không vấn đề, nhưng anh muốn biết lý do tại sao? " Hà Huỳnh lên tiếng, nhưng anh vẫn không thể hiểu nhóc con này họ Vương sau lại để ý đến mọi chuyện của Triệu gia vậy.

Vương Tuyết Băng dựa người bên bệ đỡ, đưa mắt nhìn bầu trời xanh trước mặt, lên tiếng: " Anh còn nhớ lúc gặp em ở rừng nguyên sinh không? "

" Đơn nhiên anh vẫn nhớ. " Hà Huỳnh ( Lục lão đại) đáp.

****

Quá khứ.

Khi đó anh cũng vì muốn viết một bài báo về chiến tranh chân thực nhất, nên anh đã cất công, vắt óc suy nghĩ rồi tự mình đi đến Itali nơi mà có nhiều chiến tranh nhất.

Bỗng một ngày, không biết anh đã bị một nhóm sát thủ truy sát, và anh đã chạy đến rừng nguyên sinh rồi gặp được cô.

Vương Tuyết Băng khi đó mặt dù không nói không rằng, cô chỉ dùng một phần sức lực để đánh gục nhóm sát thủ kia.

Khi cô quay lại đã bắt gặp ánh mắt có chút sợ hãi của anh, nhàn nhạt lên tiếng: " Anh là người nước ngoài? Sau lại trêu chọc đám người Chó đen kia vậy? "

Hà Huỳnh ( Lục lão đại) khi đó không thể dấu nổi sự hoảng sợ, lắp bắp lên tiếng: " Tôi không biết mình đã trêu chọc đám người đó từ lúc nào. Nhưng tôi chỉ biết bản thân đã không làm gì sai khi tố cáo tội ác của chúng. "



Sau khi nghe xong những lời đó, cô chỉ nhíu mày, không lên tiếng hỏi thêm gì cả, như nghỉ đến gì đó, cô mới lên tiếng nói: " Nếu muốn có tư liệu chân thật nhất về chiến tranh, tôi có thể cho anh. Nhưng có một số việc sau khi trở về tổ chức tôi sẽ nói cụ thể. "

Từ lúc đó, Hà Huỳnh ( Lục lão đại) đã được lão đại tổ một công nhận và cho gia nhập tổ chức.

***

Trở về thực tại, Hà Huỳnh ( Lục lão đại) mới biết được nguyên nhân sâu xa ấy của cô.

" Đúng, Triệu Hàn Lâm khi đó đã làm đủ mọi cách để cho anh ấy đi quyền thừa kế, cũng như bị gạch tên khỏi gia phả. Cũng ngay trong đêm đã bỏ đi. Giờ anh đã quay trở lại, có một thân phận lớn, địa vị cao nhất, được người người tôn kính. Nên giờ đây Triệu Hàn Lâm mới tìm mọi cách phá hại anh ấy. " Vương Tuyết Băng sắc mặt u ám, nặng nề đáp.

Hà Huỳnh ( Lục lão đại) gật gù, đáp lại: " Nhóc con em cứ làm việc mà bản thân muốn đi, mọi chuyện như tin tức cứ giao cho anh là được. "

Cả hai trò chuyện đôi câu cũng kết thúc cuộc gọi, cô biết tương lai của cô và anh sẽ có chắc trở, nhưng cô không sợ.

Bởi vì phía sau lưng cô có không ít người thân, bạn bè luôn ủng hộ tinh thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK