“ Dương Gia đấy! ” Vương Tuyết Băng lại nắm lấy áo sơ mi của anh, như thể sợ anh từ chối vậy.
Triệu Hàn Dương nhìn cô gái nhỏ trong lòng, nhàn nhạt nói: " Không thích cách gọi đó. Em đổi cách gọi khác đi. "
Nghe anh nói vậy, cô lại bắt đầu ngưng hành động nắm lấy áo sơ mi của anh, bắt đầu gọi ra những cái tên khác: " Vậy thì Hàn Dương "
Vẫn thấy anh không vui.
Cô lại tiếp tục: " Dương Dương. "
" Anh tiểu Hàn. "
" Honey "
" Chồng... "
Cho đến khi cô kêu thành: " Ông xã ơi. " thì người nào đó mới hài lòng.
Nhìn ánh mắt thấp thỏm và dè dặt của cô vì đã nghỉ hết mọi cách để gọi tên anh, trái tim Triệu Hàn Dương vừa đau vừa xót, đồng thời như bị tan ra, kiên nhẫn cất giọng ấm áp: “ Ừ, em vui là được.”
Quả nhiên, Vương Tuyết Băng liền lập tức vui vẻ, sau đó toàn hỏi mấy vấn đề tạp nham, ví dụ như tại sao anh là chồng của cô, tại sao cô bị mất trí nhớ, tại sao lúc vừa mới tỉnh lại, có nhiều người gọi cô là bà chủ như vậy, tại sao những người này cứ muốn cho cô uống thuốc…
Triệu Hàn Dương kiên nhẫn trả lời cô từng vấn đề một, mãi đến khi Vương Tuyết Băng cứ thế thiếp đi trong vòng tay thì anh mới nhìn sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt của cô gái đang say ngủ, bế cô lên giường rồi khẽ đặt cô xuống để tránh đánh thức cô.
Tay anh đỡ sau gáy cô, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cuối cùng rút tay ra, cụp mắt yên lặng nhìn cô đang ngủ say.
Khi Triệu Hàn Dương ra khỏi phòng ngủ chính, chị Đinh lại bê cơm vào lần nữa.
Dù Vương Tuyết Băng đã hất đổ rất nhiều thứ sau khi tỉnh lại, nhưng vẫn phải cho cô ăn chút gì đó.
Kết quả, vừa trông thấy biểu cảm của ông Triệu khi bước ra, rõ ràng bây giờ Nam Kinh đã sắp vào Đông, tuy trong nhà rất ấm, nhưng chị Đinh vẫn không kìm được mà hơi run rẩy.
Rốt cuộc là ai đã hại bà chủ ra nông nỗi này? Chị có dự cảm, dù đối phương đã chết thì có lẽ tro cốt cũng sẽ bị đào lên lần nữa để đốt thêm mấy trăm lần…
***
Ban đêm, Vương Tuyết Băng đang ngủ thì choàng tỉnh.
Triệu Hàn Dương đang ngồi bên mép giường xem hồ sơ công ty nhận ra sự khác thường của cô, lập tức ném hồ sơ lên tủ đầu giường, sau đó ôm lấy cô gái nhỏ của mìnhvừa mới thức giấc mà bỗng ngồi bật dậy vào lòng.
“ Sao thế? ” Giọng nói trầm thấp mang theo sự vỗ về của anh vang lên bên tai cô.
Vương Tuyết Băng không kiểm soát được ngón tay và bả vai đang không ngừng run rẩy của mình, đầu óc trống rỗng.
“ Máu...” Đôi mắt Vương Tuyết Băng trống rỗng, như thể không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cứ nhìn chăm chăm vào điểm nào đó trong phòng.
Nhưng khi nhìn kỹ cô, Triệu Hàn Dương thấy trong mắt cô hoàn toàn không có tiêu cự, cứ như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh mộng, nhưng đã bị rơi vào trạng thái hoảng sợ.
“ Em nhìn thấy rất nhiều máu... Có người... câm sũng chĩa vào người em...”
Dù thế nào đi chăng nữa, Vương Tuyết Băng cũng là cô gái yếu đuối, quá khứ của cô có ra sau, nhưng đối với anh, cô của bây giờ quả thật cần được che chở và bảo vệ, mặc dù hành vi đỡ đạn chỉ làm trong tiềm thức, nhưng cũng không có nghĩa cô không sợ hãi.
Ngay cả những người được đào tạo quanh năm trong tổ chức, một khi đối mặt với sống chết thể kia, sau khi sống sót trở về cũng sẽ có cảm giác sợ hãi. Đó là bản năng vốn có của con người.
“ Không sao, tẩt cả đã qua rồi. Bây giờ chỉ là mơ thôi, là mơ, ngoan, đừng sợ. ” Triệu Hàn Dương vỗ nhẹ lưng cô an ủi.
Biết ràng cô vẫn trong cơn mơ, không tính là tỉnh táo, nhưng anh vẫn nói rất khẽ, tránh để cô thật sự tỉnh lại sẽ càng sợ hơn.
Vương Tuyết Băng tựa đàu vào vai anh, gân như ngừng thở, khản giọng nói: “ Rất nhiều máu...”
Nào chỉ là rất nhiều máu.
Những vểt máu đó đều là máu của cô.
Triệu Hàn Dương ôm cô, áp môi vào tai cô không ngừng vỗ về, cho đến khi cô nhắm mắt lại lần nữa, từ từ thở đều.
***
Tình trạng như thế kéo dài suốt một tuần liền thì Vương Tuyết Băng mới từ từ thoát khỏi những cơn ác mộng.
Lúc ngủ cô sẽ không bất chợt thức giấc bởi những cơn ác mộng kia nữa.
Có lẽ mỗi lần mơ thấy chuyện đáng sợ thì bên tại lại văng vẳng giọng nói trấn an của Triệu Hàn Dương, thế nên cô quen thói càng ngày càng ỷ vào anh.
Thậm chí trong mấy tiếng khi Triệu Hàn Dương tạm thời đến công ty để họp vào ban ngày, Vương Tuyết Băng sẽ ngồi co ro trong chăn không cho ai chạm vào, hoặc là đứng ngẩn người trước cửa sổ, vừa cố chấp vừa ngẩn ngơ chờ anh về.
Chỉ cần Triệu Hàn Dương về là Vương Tuyết Băng sẽ tươi cười nhào vào lòng anh, luôn miệng gọi " ông xã ơi, ông xã à ",leo lên lưng anh không chịu buông ra.
Mỗi lần trông thấy hành động nhào vào lòng Triệu Hàn Dương không màng đến ánh mắt người ngoài của Vương Tuyết Băng, chị Đinh và Vàng Ưng đều sẽ che mắt quay người rời khỏi.
Ôi, dẫu sao Vương Thừa Duật cũng đã nói là bệnh của bà chủ không lâu sau sẽ có thể trị khỏi.
Bây giờ cô ấy chính là gánh nặng ngọt ngào của ông Triệu.
Hình như kể từ sau khi vụ hai người mỗi người một nước qua đi, chủ mẫu của họ chưa từng bám lão đại như thế này.
Ai nói chủ mẫu đã hết yêu lão đại từ lâu rồi chứ?
Loại trạng thái muốn gần gũi trong tiềm thức, thậm chí hoàn toàn tin tưởng và ỷ vào anh này, rõ ràng cho thấy trong ý thức chủ quan của chủ mẫu, cô ấy hoàn toàn không thể rời xa lão đại: “ Lão đại, vừa rồi lúc ông đến công ty họp, buổi trưa chủ mẫu nhất định không chịu ăn cơm. Cơm này đã được người làm vừa mới hâm nóng lại.” Vàng Ưng xuống nhà bê cơm trưa lên.
Nhưng họ sợ, nếu một ngày nào đó, cô nhớ lại tất cả, không biết lão đại họ sẽ ra sau đây? Thật đáng mong chờ, họ sẽ thấy được cảnh chật vật của lão đại khi bị cô lạnh nhạt nha.
Mấy ngày nay, phần lớn thời gian toàn là Triệu Hàn Dương tự tay đút Vương Tuyết Băng ăn, hoặc là ngồi bên cạnh nhìn cô ăn.
Chỉ cần Triệu Hàn Dương không có ở đây, đừng nói ăn cơm, ngay cả uống một hớp nước Vương Tuyết Băng cũng không hề uống lấy một ngụm nữa là đằng khác.