• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi cô vừa vừa rời khỏi phòng tắm, điện thoại trên bàn lại reo lên rất đúng lúc, nhìn thấy vậy, cô đi đến cầm lấy liền nhìn thấy người gọi liền mỉm cười, bắt máy.

Không đợi cô lên tiếng, đầu dây bên kia đã phát ra giọng nói trầm ấm của người đàn ông: " Bé con, em đã tỉnh rồi? "

" Vâng, em vừa mới thức. " Vương Tuyết Băng nhanh chóng đáp lại.

Triệu Hàn Dương anh lúc này đang ở nhà hàng, bên cạnh còn có Lục Ưng và Bạch Ưng đang đứng ở phía sau làm nền, trước mắt anh là người đàn ông có vài nét giống với anh là Triệu Hàn Lâm đã đến đảo cách đây vài ngày trước, mục đích chắc chắn là muốn đều tra anh và theo dõi cô, nên anh đã không thể đợi được nên đêm qua anh đã bộc phát mà " ăn " cô đến mảnh xương cũng không còn.

" Ừ, nếu trong người vẫn khó chịu thì em bảo Vàng Ưng xuống nhà hàng mua gì đó cho em ăn nhẹ đi. " Triệu Hàn Dương quan tâm đến cô gái nhỏ nên nhắc nhở.

" Em biết rồi mà, đúng rồi, anh đã đi đâu vậy? " Vương Tuyết Băng vừa ngủ dậy đã không thấy anh nên khá lo lắng.

Triệu Hàn Dương biết cô quan tâm, nên nhỏ giọng nói: " Ngoan,anh ra ngoài có chút việc. Nếu em thấy buồn chán thì tìm cậu ấy đi, anh một chút trở về liền đi tìm em ngay. "

Vương Tuyết Băng đáp được ạ, sau đó cả hai trò chuyện thêm đôi câu rồi cúp máy, cô cũng không nói gì chỉ đưa mắt tìm kiếm tên nào đó gọi điện.

Không bao lâu đầu dây bên kia cũng đã bắt máy, không để người đó lên tiếng, cô lạnh giọng cảnh cáo: " Triệu Hàn Lâm nếu anh dám làm gì anh ấy,em sẽ không nể tình cảm trước đây mà tha cho anh đâu. ". Đam Mỹ Hiện Đại

Triệu Hàn Lâm bất giác cau mày, anh liếc mắt nhìn người ngồi trước mặt, lạnh mặt nói: " Tiểu Tuyết, có một số chuyện anh và anh ta đã không thể nào đúng cùng một chỗ với nhau, với lại ý của em là anh không được làm gì với anh ta hả? "

" Triệu Hàn Lâm, anh đừng tưởng những việc anh làm trước đây tôi đều không biết? " Vương Tuyết Băng tức giận nghiến răng nói từng chữ một.

Những chuyện trước đây? Rốt cuộc cô đã biết bao nhiêu? Cô đã biết được chuyện gì rồi?

" Tiểu Tuyết, em nói chuyện gì vậy? Sau anh không hiểu? " Triệu Hàn Lâm tỏa vẻ bình tĩnh, nắm chặt lòng bàn tay lên tiếng.

Cô nghe vậy chỉ hừ lạnh, được nếu đã không thừa nhận thì cô và anh ta đã không còn gì để nói tiếp, trước khi cúp máy cô để lại một câu: " Triệu Hàn Lâm tôi chỉ nói lần cuối, nếu anh dám làm bất cứ chuyện gì hay gây thương tổn đến Hàn Dương thì đừng trách Vương Tuyết Băng tôi vô tình. "

Không để Triệu Hàn Lâm lên tiếng, đầu dây bên kia đã cúp máy, anh cũng đặc điện thoại xuống bàn, ngước mắt nhìn người đàn ông cao quý trước mắt anh, nghiến răng nói: " Triệu Hàn Dương tôi không biết anh đã nói cái gì,dùng cách nào để cô ấy có cái nhìn không tốt về tôi. "

" Cậu xứng để tôi nhắc đến? " Triệu Hàn Dương nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm đen láy ngước nhìn anh ta, nhã ra sáu từ trong rất ưu nhã.

Triệu Hàn Lâm nhìn anh, vẫn không thể cười nổi, lớn giọng nói: " Tôi không cần thiết để biết anh có nhắc đến tôi hay không, rồi sẽ có một ngày tôi lại cướp cô ấy khỏi tay anh một lần nữa. "

" Cậu có thể thử. Nhưng trước mắt cậu nên tìm cách để lấy lại thiện cảm đi. " Triệu Hàn Dương cũng không thèm để ý đến anh ta, ưu nhã đứng dậy, bước chân vững chắc rời khỏi phòng bao.

Bạch Ưng ở phía sau anh lúc này cũng đi đến, không lạnh không nhạt lên tiếng: " Triệu nhị thiếu gia, có những việc trước mắt anh có thể bàn, như việc hợp tác với Dương Hoàng, nhưng có lẽ ông chủ của tôi đã nói đúng, người như anh không đủ trình độ để bàn chuyện hợp tác với chúng tôi. Còn nữa, anh cũng nên nhớ một điều, người mà cho rằng thấp kém ấy lại là người anh không bao giờ với tới đâu. "

Dứt lời, Bạch Ưng cũng rời khỏi ngay.

Trên xe, lúc này Triệu Hàn Dương cũng đã nhắm mắt nghỉ ngơi, Lục Ưng và Bạch Ưng đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều hiểu được, người có thể khiến tâm trạng của lão đại nhà họ tốt chỉ có một người và duy nhất một người thôi.

Nghỉ vậy, Lục Ưng liền đánh lái, nhanh chóng trở về khách sạn nagy sau đó.

Ở khách sạn, Vương Tuyết Băng cũng đã ngồi trong phòng của anh trai,theo sau cô vẫn không ai xa lạ đó là Vàng Ưng.

Vàng Ưng tay đưa nước ép, ân cần chăm sóc cho chủ mẫu: " Cô Vương, đây là đồ ăn lão đại đã căn dặn trước khi rời khỏi khách sạn đó ạ. "

" Cô để đó đi, đúng rồi Vàng Ưng, cô giúp tôi đi đều tra những chuyện trước đây Triệu Hàn Lâm đã làm với anh ấy giúp tôi. " Vương Tuyết Băng gật gù lên tiếng, có những chuyện cô muốn đều tra nhưng vẫn không có kết quả, vậy chi bằng nhờ Vàng Ưng vậy.

" Dạ được cô Vương, tôi sẽ tự mình sắp xếp mọi chuyện. " Vàng Ưng gật đầu nhanh chóng rời khỏi phòng mà đi sắp xếp mọi thứ.

Vương Thừa Quân nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, anh biết đã không thể ngăn cản, mặc dù rất không vui nhưng anh vẫn phải chấp nhận,ai biểu trong nhà chỉ có một cô em gái thôi chứ.

" Nhóc con,em đã suy nghĩ kỹ rồi? " Vương Thừa Quân lên tiếng hỏi.

Vương Tuyết Băng nhìn anh, cười nhẹ, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ lên tiếng: " Anh, có những chuyện đã được sắp xếp từ trước, cũng có những chuyện thuận theo tự nhiên. Em biết anh lo lắng cho em, nhưng có lẽ sau này không còn ai có thể làm cho em run động nữa đâu. Chỉ có ở bên anh ấy em mới có cảm giác an toàn, cho nên em đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng nên mới đưa ra quyết định. "

" Nhóc con, em đã nói như thế anh cũng không ngăn cản, nhưng những chuyện mâu thuẫn của Triệu gia anh chắc chắn sâu không thấy đáy. Nếu em đã quyết định anh và lão tam sẽ ủng hộ, em nên nhớ trên em vẫn còn có bốn người anh trai đấy. " Vương Thừa Quân xoa đầu cô, giọng nói đầy cưng chiều bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK