Tiếng gió thổi vù vù hoà cùng tiếng chân ngựa “lộc cộc” không ngừng dồn dập. Hai con ngựa kueya đang phi nước đại hướng đến dãy Lập Sơn cách Kinh thành ngoài trăm dặm. Càng đến gần đó thì nhiệt độ càng giảm mạnh đến cực độ, ngay cả một nam nhân bao năm dãi nắng dầm sương ở sa trường như Dương Hựu mà cũng không chịu nổi, đôi lúc còn khẽ run lên.
Ở trong lớp áo choàng dày che kín cơ thể, Chỉ Ni sa sầm mặt, đôi môi nhợt nhạt lúc nào bây giờ còn tiếp tái hơn bội phần. Đôi mày thanh tú khẽ nhíu. Càng chịu dằn xóc trên lưng ngựa càng khiến cơ thể đau nhói như có hàng vạn kim châm. Nhưng Chỉ Ni vẫn không muốn bỏ cuộc. Dẫu sao thì bản thân cũng không thể trụ được bao lâu nữa, gọi được mọi người quay về thì đó chính là chuyện tốt mà cuối đời này nàng có thể làm.
Hai con ngựa dừng lại dưới chân dãy Lập Sơn. Trong lúc Chỉ Ni còn loay hoay chưa xuống đất thì Dương Hựu đã xuống ngựa rồi nhìn vòng quanh. Chợt một con ngựa kueya ở xa xa thu hút tầm mắt của hắn. Quay lại nhìn Chỉ Ni, Dương Hựu nói:
- Lệnh cô! Nhìn đằng kia kìa.
Chỉ Ni giương mắt nhìn theo hướng tay của hắn. Thấy con ngựa ở phía xa thì nàng đã vội xuống ngựa. Tuy nhiên một nữ nhân mang trọng bệnh phải chịu cái lạnh khắc nghiệt của trận gió tuyết, không những vậy mà còn cưỡi ngựa một đoạn xa trong quãng thời gian dài khiến cơ thể như sắp rã rời. Vừa chạm một chân xuống tuyết thì người đã không trụ vững, may rằng Dương Hựu đã nhanh nhẹn chạy đến đỡ lấy nàng.
Hắn giữ lấy đôi vai, lo lắng hỏi:
- Lệnh cô không sao chứ?
- Không… Không sao!
Chỉ Ni lắc đầu rồi bước đến phía trước, hướng về con ngựa kueya đang được cột ở thân cây.
Dương Hựu cũng theo sau. Hai người cùng đến xem con ngựa ấy là như thế nào. Còn chưa đến gần đã nhận ra đó là ngựa của Lê Dực Định, hắn thốt lên:
- Là ngựa của Đại vương.
- Ngài chắc chứ?
- Thần chắc chắn! Ở chỗ thuê ngựa chỉ có mỗi con này là có đốm nâu. Mấy ngày qua Đại vương vẫn luôn cưỡi nó nên thần không thể nào nhầm lẫn.
Chỉ Ni quay đầu nhìn về phía dãy núi sừng sững phủ đầy tuyết trắng. Từng cơn gió tuyết cứ thổi khiến vài sợi tóc phủ trước mặt nàng bay bay. Vô số bông hoa tuyết chậm rãi rơi lất phất mang theo hơi lạnh đến rợn người khẽ lướt qua đuôi mắt đã dần đỏ hoe. Ánh nhìn kiên định của nàng dán chặt vào dãy núi, hoàn toàn không có ý định quay đầu.
- Ta chia nhau ra tìm họ. Thấy được ai thì bảo họ mau hồi Cung, Hạ Tuyết Đàm không cần tìm nữa. Nhất là Dực Định, người Qui Nam không chịu lạnh được như người Thành Vu. Chàng ấy sẽ không chịu nổi.
Quả thực khí hậu giữa hai nước mang khác biệt quá lớn. Mặc dù Lê Dực Định từ nhỏ đã sống ở biên cương nhưng cái lạnh ở đó có đáng là gì so với nơi khắc nghiệt này. Nàng biết hắn là một nam nhân quật cường nhưng đã là con người thì đều có giới hạn của bản thân, với cái lạnh thấu xương thấu tủy này chắc chắn sẽ không chống chọi được.
Biết rằng chia nhau ra tìm sẽ nhanh hơn nhưng nàng là nữ nhân, lại mang sắc mặt nhợt nhạt kia nên Dương Hựu cảm thấy không an lòng. Hắn nhỏ giọng nói:
- Lệnh cô thực sự ổn sao?
- Ta ổn! Cứ chia nhau ra tìm đi. Ta sẽ đi hướng bên này.
- Tuân lệnh!
Hai người chia nhau ra đi tìm những người khác, Chỉ Ni đi hướng dãy núi đón ánh nắng mặt trời còn Dương Hựu thì đi hướng ngược lại. Dưới trận tuyết rơi dày đặc kèm với những cơn gió lạnh căm căm. Sự lạnh lẽo buốt da thấu tủy như có hàng vạn kim châm chi chít ở trên da thịt. Chỉ Ni biết không dễ dàng tìm được họ nhưng bản thân không muốn ngồi yên một chỗ. Nàng lo lắng cho những người đang bán mạng vô ích vì mình, và rất lo lắng cho nam nhân ấy. Cho dù hắn có tài ba đến đâu thì cũng không thể chống lại được cái lạnh khắc nghiệt này.
Từng bước nặng nề đặt lên lớp tuyết trắng lạnh giá dày đặc. Chỉ Ni vòng tay tự mình ôm lấy đôi vai rồi lững thững bước đi. Càng lúc sắc mặt càng trở nên trắng bệch, cơ thể cũng yếu đi thấy rõ. Nhưng ở phía trước còn quá nhiều người đang đối mặt với muôn vàn hiểm nguy, nàng không cho phép bản thân mình dừng lại.
Tiếng ù ù của cơn gió tuyết vang lên khắp lối. Bước lên thêm một bước thì cơn lạnh càng buốt hơn bội phần, sức gió mạnh khiến nàng bước đi không nổi, có đôi lần còn vấp ngã rồi vì mệt quá mà nằm bệch xuống lớp tuyết lạnh buốt. Đôi môi đang dần dà tím tái, hơi thở từng nhịp cùng trở nên nặng nề, đôi mắt của nàng vì mỏi mệt mà thoáng lim dim. Nhưng không vì thế mà bỏ đi quyết tâm trong lòng, Chỉ Ni cố gắng mở mắt nhìn dốc núi sừng sững ở trước mặt. Nhất định phải lên được cao hơn. Nhất định nàng sẽ tìm được bọn họ.
Chỉ Ni chống bàn tay đang dần gượng gạo đứng dậy. Tuyết rơi phủ đầy cả lớp áo choàng dày khoác ở bên ngoài. Từng bước chậm rãi dẫm lên lớp tuyết trắng xóa ở dưới chân. Dẫu thân thể tựa như suýt chút sẽ rã rời nhưng nàng biết mình đã không thể chậm trễ thêm được nữa.
Tiếng gió thổi vù vù cuốn bao nhiêu là bông tuyết. Lê Dực Định vẫn giữ nguyên tư thế của bản đầu, đôi tay vòng trước ngực, đầu cúi gằm mà đi hướng về phía trước. Hắn không muốn nhìn lại phía sau lưng hoặc nhìn lên phía trước mặt. Nếu nhìn lại phía sau, thấy mình chưa đi được bao nhiêu thì chỉ mang thêm thất vọng; nếu nhìn lên phía trước, thấy đoạn dốc vẫn còn quá xa sẽ khiến lí trí chẳng còn minh mẫn nữa. Hắn cứ cúi mặt mà đi, được đến đâu thì hay đến đó, đi đến khi bản thân không còn trụ được.
Bỗng nhiên dừng bước, hắn ngước mắt nhìn lên vách đá ở tít trên cao. Giữa khung trời trắng xóa chỉ toàn là những bông hoa tuyết đang rơi lất phất chợt có một màu đo đỏ nổi bật lên hẳn. Khẽ nhíu đôi mày rậm, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn vào vách đá, Lê Dực Định cả tin rằng đó có lẽ là Hạ Tuyết Đàm nên đã vội vàng bước đến thật nhanh.
Cơn gió vù vù khiến con dốc bị cản trở khá nhiều, vừa lên dốc lại vừa chịu sức gió nên thân thể càng thêm mất sức. Càng lên cao thì cái lạnh căm căm trên này càng buốt da thấu tủy. Nhưng hắn không hề quan tâm, thứ duy nhất tồn tại trong đầu bấy giờ chính là màu đo đỏ đó là thứ gì.
Bước lên từng phiến đá cheo leo để đến được vách đá ở phía trên. Càng đến gần thì càng thấy rõ những cánh hoa màu đỏ thắm đang đung đưa theo làn gió. Không biết màu sắc ra sao nhưng so về hình dáng thì thứ này chẳng khác gì bức hoạ Hạ Tuyết Đàm trong y thư cổ. Mà lúc này ở đây không chỉ có một bông mà còn có cả một khóm đang nở rộ. Bỗng có một lớp sương mù dày đặc bao phủ tứ bề, khiến tầm nhìn của hắn chợt bị cản trở. Lê Dực Định với tay lên cao hái đoá Hạ Tuyết Đàm vẫn không ngừng bay bay trong gió. Tuy nhiên, bàn tay của hắn vừa chạm đến thì đã bị vô vàn gai nhọn đâm phải. Theo quán tính lập tức rụt tay lại, đưa bàn tay lên nhìn, hắn thấy tay của mình đã ứa máu tươi theo từng chỗ bị đâm chi chít. Xé vạt y phục không một chút nghĩ suy. Lê Dực Định quấn quanh bàn tay rồi lại rướn người, nhón chân lên hái một lần nữa. Vừa nắm được khóm hoa vào trong tay thì cũng là lúc bị trượt chân do phiến đá đang ở nơi dốc, còn hắn lại cố nhón chân cao lên.
Lê Dực Định ngã người, ngực đập vào phiến đá rồi ngã lăn xuống lớp tuyết dày cộm. Nơi đây lại khá dốc nên hắn cứ lăn xuống bên dưới không một điểm dừng. Một tay cố tìm chỗ bám víu còn một tay cứ nắm chặt lấy khóm hoa, bằng mọi giá phải giữ được nó cho đến khi gặp lại nàng.
Lăn từ con dốc cao trên vách núi, trải qua muôn vạn phiến đá gồ ghề khiến cả người mang không ít vết thương, có những chỗ còn ứa cả máu. Nhưng Lê Dực Định không quan tâm cả người đang đau đớn ra sao, tay vẫn nắm thật chặt lấy Hạ Tuyết Đàm giữ lại. Cũng may ngọn núi này phủ dày một lớp tuyết trắng nên những phiến đá kia cũng đỡ chông gai hơn phần nào, thương tích của Lê Dực Định không quá nặng nhưng lần đầu tiên phải chịu cái lạnh thấu xương trong đời nên thể trạng đã bị suy nhược trầm trọng.
Lăn xuống hết con dốc đến một phiến đá to khác mới dừng lại. Lê Dực Định không đứng dậy nổi nữa mà hoàn toàn nằm trên lớp tuyết lạnh buốt với khóm Hạ Tuyết Đàm vẫn nắm chắc trong tay. Hơi thở của hắn dồn dập từng nhịp mạnh, cơn đau khắp thân thể khiến tứ chi dường như tê liệt đi, nhất là ở vùng ngực vì khi trượt chân đã bị đập vào phiến đá.
Mọi thứ trước mắt dần dần mờ hẳn. Ở không gian mịt mù vô vàn bông hoa tuyết đang rơi lất phất, hắn chỉ thấy được một người đang tiến về phía mình cùng tà áo choàng đang bay phấp phới.
Chỉ Ni khó khăn bước từng bước nặng nề để leo lên con dốc xa vạn dặm. Biết rằng bản thân sẽ không trụ được bao lâu nữa nhưng nàng vẫn cố lê lết tấm thân rã rời để tìm những người đang vì mình mà phải đối mặt với bao nhiêu là nguy hiểm.
- Đại Nguyên! Xích Ảnh! Các người có ở đây không?
Tiếng của nàng vang vọng cả một khoảng không rộng lớn nhưng chẳng nhận được đáp hồi. Chỉ Ni mím chặt môi, gắng gượng leo lên cao thêm một chút. Bất chợt nơi đầu gối đau nhói từng đợt buộc nàng phải ngã quỵ vì không chịu đựng nổi.
Cả cơ thể như mềm nhũn ra, cũng không thể tự mình đứng dậy được. Chỉ Ni bất lực nhìn đôi chân đang ngồi bệch trên tuyết mà ấm ức đến mức nước mắt tuôn thành dòng. Không cam tâm với những gì đang diễn ra trước mắt, nàng đấm liên tục vào chân, hai dòng lệ cứ đua nhau chực trào. Đây là do bản thân mình vô dụng. Còn chưa tìm được ai hết thì đã không thể đi nổi nữa rồi.
- Đại Nguyên! Xích Ảnh…
Nàng khóc nấc:
- Định! Mọi người ở đâu rồi?
Cả gương mặt lấm lem nước mắt, Chỉ Ni dáo dác nhìn xung quanh xem có thấy được ai không. Tìm Hạ Tuyết Đàm không dễ huống hồ chi còn phải chịu đựng trận tuyết khắc nghiệt này.
Bỗng nhiên trong một khung trời trắng xóa thấy có một thứ gì đó đang lăn xuống con dốc. Nàng bò đến trước thêm một đoạn thì nhìn thấy được đó là một người, tuy nhiên không rõ là nam hay nữ. Gắng gượng đứng dậy, dù đã chao đảo không ít lần nhưng Chỉ Ni vẫn cố đi đến đó trước khi đôi chân không còn cảm giác. Nếu ở đây có người thì chắc hẳn những người khác cũng sẽ ở gần đây.
Chỉ Ni cúi người, một tay giữ lấy áo choàng, một tay chống lên lớp tuyết để tìm điểm tựa mặc dù đã lạnh cóng. Ánh mắt nhìn thẳng ở phía trước, cứ nhắm đến người đó để mà đi. Chợt thấy họ đã dừng lại khi ngã xuống mặt phẳng của một phiến đá. Nàng thở từng nhịp nặng nề rồi nhanh chân chạy đến xem sao.
Nam nhân kia nằm bất động trên tuyết, vẫn nắm chặt lấy khóm hoa đỏ thắm ở trong tay. Chỉ Ni vội vàng đến gần, chẳng biết là ai nhưng thành ra bộ dạng này thật khiến người ta thương xót.
Quỳ xuống lớp tuyết, Chỉ Ni thoáng giật thót tim khi thấy dung mạo nhợt nhạt mang không ít vết thương. Vội vàng vuốt những sợi tóc rũ rượi ở trước mặt, vừa trông thấy gương mặt anh tú kia là đã không tự chủ mà tuôn nước mắt như mưa. Hai bàn tay lạnh buốt ôm lấy cả gương mặt trắng bệch, nàng cúi người áp sát mặt gần với hắn thêm một chút, giọng nói phát ra khó khăn, cứ như nghẹn ứ nơi cuống họng.
- Định… Sao lại là chàng chứ?
Chỉ Ni ngồi bệch xuống, nhấc đầu của Lê Dực Định gối lên đùi mình. Một tay đỡ ở phía sau đầu còn bàn tay kia vẫn áp vào gương mặt ấy. Càng nhìn cả thân thể đầy thương tích càng khiến tâm can như vỡ vụn. Nàng ôm chặt hắn, tiếng khóc nấc nghẹn lên từng hồi.
- Đừng mà… Hức! Hức! Chàng có nghe thiếp nói không?
Nàng cúi đầu áp tai vào ngực, nghe tim vẫn còn đập nên càng lay người mạnh hơn, mong rằng hắn có thể lấy lại ý thức.
- Định! Là thiếp đây. Chàng nhìn thiếp đi! Một chút thôi cũng được.
Ở trong lớp áo choàng dày che kín cơ thể, Chỉ Ni sa sầm mặt, đôi môi nhợt nhạt lúc nào bây giờ còn tiếp tái hơn bội phần. Đôi mày thanh tú khẽ nhíu. Càng chịu dằn xóc trên lưng ngựa càng khiến cơ thể đau nhói như có hàng vạn kim châm. Nhưng Chỉ Ni vẫn không muốn bỏ cuộc. Dẫu sao thì bản thân cũng không thể trụ được bao lâu nữa, gọi được mọi người quay về thì đó chính là chuyện tốt mà cuối đời này nàng có thể làm.
Hai con ngựa dừng lại dưới chân dãy Lập Sơn. Trong lúc Chỉ Ni còn loay hoay chưa xuống đất thì Dương Hựu đã xuống ngựa rồi nhìn vòng quanh. Chợt một con ngựa kueya ở xa xa thu hút tầm mắt của hắn. Quay lại nhìn Chỉ Ni, Dương Hựu nói:
- Lệnh cô! Nhìn đằng kia kìa.
Chỉ Ni giương mắt nhìn theo hướng tay của hắn. Thấy con ngựa ở phía xa thì nàng đã vội xuống ngựa. Tuy nhiên một nữ nhân mang trọng bệnh phải chịu cái lạnh khắc nghiệt của trận gió tuyết, không những vậy mà còn cưỡi ngựa một đoạn xa trong quãng thời gian dài khiến cơ thể như sắp rã rời. Vừa chạm một chân xuống tuyết thì người đã không trụ vững, may rằng Dương Hựu đã nhanh nhẹn chạy đến đỡ lấy nàng.
Hắn giữ lấy đôi vai, lo lắng hỏi:
- Lệnh cô không sao chứ?
- Không… Không sao!
Chỉ Ni lắc đầu rồi bước đến phía trước, hướng về con ngựa kueya đang được cột ở thân cây.
Dương Hựu cũng theo sau. Hai người cùng đến xem con ngựa ấy là như thế nào. Còn chưa đến gần đã nhận ra đó là ngựa của Lê Dực Định, hắn thốt lên:
- Là ngựa của Đại vương.
- Ngài chắc chứ?
- Thần chắc chắn! Ở chỗ thuê ngựa chỉ có mỗi con này là có đốm nâu. Mấy ngày qua Đại vương vẫn luôn cưỡi nó nên thần không thể nào nhầm lẫn.
Chỉ Ni quay đầu nhìn về phía dãy núi sừng sững phủ đầy tuyết trắng. Từng cơn gió tuyết cứ thổi khiến vài sợi tóc phủ trước mặt nàng bay bay. Vô số bông hoa tuyết chậm rãi rơi lất phất mang theo hơi lạnh đến rợn người khẽ lướt qua đuôi mắt đã dần đỏ hoe. Ánh nhìn kiên định của nàng dán chặt vào dãy núi, hoàn toàn không có ý định quay đầu.
- Ta chia nhau ra tìm họ. Thấy được ai thì bảo họ mau hồi Cung, Hạ Tuyết Đàm không cần tìm nữa. Nhất là Dực Định, người Qui Nam không chịu lạnh được như người Thành Vu. Chàng ấy sẽ không chịu nổi.
Quả thực khí hậu giữa hai nước mang khác biệt quá lớn. Mặc dù Lê Dực Định từ nhỏ đã sống ở biên cương nhưng cái lạnh ở đó có đáng là gì so với nơi khắc nghiệt này. Nàng biết hắn là một nam nhân quật cường nhưng đã là con người thì đều có giới hạn của bản thân, với cái lạnh thấu xương thấu tủy này chắc chắn sẽ không chống chọi được.
Biết rằng chia nhau ra tìm sẽ nhanh hơn nhưng nàng là nữ nhân, lại mang sắc mặt nhợt nhạt kia nên Dương Hựu cảm thấy không an lòng. Hắn nhỏ giọng nói:
- Lệnh cô thực sự ổn sao?
- Ta ổn! Cứ chia nhau ra tìm đi. Ta sẽ đi hướng bên này.
- Tuân lệnh!
Hai người chia nhau ra đi tìm những người khác, Chỉ Ni đi hướng dãy núi đón ánh nắng mặt trời còn Dương Hựu thì đi hướng ngược lại. Dưới trận tuyết rơi dày đặc kèm với những cơn gió lạnh căm căm. Sự lạnh lẽo buốt da thấu tủy như có hàng vạn kim châm chi chít ở trên da thịt. Chỉ Ni biết không dễ dàng tìm được họ nhưng bản thân không muốn ngồi yên một chỗ. Nàng lo lắng cho những người đang bán mạng vô ích vì mình, và rất lo lắng cho nam nhân ấy. Cho dù hắn có tài ba đến đâu thì cũng không thể chống lại được cái lạnh khắc nghiệt này.
Từng bước nặng nề đặt lên lớp tuyết trắng lạnh giá dày đặc. Chỉ Ni vòng tay tự mình ôm lấy đôi vai rồi lững thững bước đi. Càng lúc sắc mặt càng trở nên trắng bệch, cơ thể cũng yếu đi thấy rõ. Nhưng ở phía trước còn quá nhiều người đang đối mặt với muôn vàn hiểm nguy, nàng không cho phép bản thân mình dừng lại.
Tiếng ù ù của cơn gió tuyết vang lên khắp lối. Bước lên thêm một bước thì cơn lạnh càng buốt hơn bội phần, sức gió mạnh khiến nàng bước đi không nổi, có đôi lần còn vấp ngã rồi vì mệt quá mà nằm bệch xuống lớp tuyết lạnh buốt. Đôi môi đang dần dà tím tái, hơi thở từng nhịp cùng trở nên nặng nề, đôi mắt của nàng vì mỏi mệt mà thoáng lim dim. Nhưng không vì thế mà bỏ đi quyết tâm trong lòng, Chỉ Ni cố gắng mở mắt nhìn dốc núi sừng sững ở trước mặt. Nhất định phải lên được cao hơn. Nhất định nàng sẽ tìm được bọn họ.
Chỉ Ni chống bàn tay đang dần gượng gạo đứng dậy. Tuyết rơi phủ đầy cả lớp áo choàng dày khoác ở bên ngoài. Từng bước chậm rãi dẫm lên lớp tuyết trắng xóa ở dưới chân. Dẫu thân thể tựa như suýt chút sẽ rã rời nhưng nàng biết mình đã không thể chậm trễ thêm được nữa.
Tiếng gió thổi vù vù cuốn bao nhiêu là bông tuyết. Lê Dực Định vẫn giữ nguyên tư thế của bản đầu, đôi tay vòng trước ngực, đầu cúi gằm mà đi hướng về phía trước. Hắn không muốn nhìn lại phía sau lưng hoặc nhìn lên phía trước mặt. Nếu nhìn lại phía sau, thấy mình chưa đi được bao nhiêu thì chỉ mang thêm thất vọng; nếu nhìn lên phía trước, thấy đoạn dốc vẫn còn quá xa sẽ khiến lí trí chẳng còn minh mẫn nữa. Hắn cứ cúi mặt mà đi, được đến đâu thì hay đến đó, đi đến khi bản thân không còn trụ được.
Bỗng nhiên dừng bước, hắn ngước mắt nhìn lên vách đá ở tít trên cao. Giữa khung trời trắng xóa chỉ toàn là những bông hoa tuyết đang rơi lất phất chợt có một màu đo đỏ nổi bật lên hẳn. Khẽ nhíu đôi mày rậm, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn vào vách đá, Lê Dực Định cả tin rằng đó có lẽ là Hạ Tuyết Đàm nên đã vội vàng bước đến thật nhanh.
Cơn gió vù vù khiến con dốc bị cản trở khá nhiều, vừa lên dốc lại vừa chịu sức gió nên thân thể càng thêm mất sức. Càng lên cao thì cái lạnh căm căm trên này càng buốt da thấu tủy. Nhưng hắn không hề quan tâm, thứ duy nhất tồn tại trong đầu bấy giờ chính là màu đo đỏ đó là thứ gì.
Bước lên từng phiến đá cheo leo để đến được vách đá ở phía trên. Càng đến gần thì càng thấy rõ những cánh hoa màu đỏ thắm đang đung đưa theo làn gió. Không biết màu sắc ra sao nhưng so về hình dáng thì thứ này chẳng khác gì bức hoạ Hạ Tuyết Đàm trong y thư cổ. Mà lúc này ở đây không chỉ có một bông mà còn có cả một khóm đang nở rộ. Bỗng có một lớp sương mù dày đặc bao phủ tứ bề, khiến tầm nhìn của hắn chợt bị cản trở. Lê Dực Định với tay lên cao hái đoá Hạ Tuyết Đàm vẫn không ngừng bay bay trong gió. Tuy nhiên, bàn tay của hắn vừa chạm đến thì đã bị vô vàn gai nhọn đâm phải. Theo quán tính lập tức rụt tay lại, đưa bàn tay lên nhìn, hắn thấy tay của mình đã ứa máu tươi theo từng chỗ bị đâm chi chít. Xé vạt y phục không một chút nghĩ suy. Lê Dực Định quấn quanh bàn tay rồi lại rướn người, nhón chân lên hái một lần nữa. Vừa nắm được khóm hoa vào trong tay thì cũng là lúc bị trượt chân do phiến đá đang ở nơi dốc, còn hắn lại cố nhón chân cao lên.
Lê Dực Định ngã người, ngực đập vào phiến đá rồi ngã lăn xuống lớp tuyết dày cộm. Nơi đây lại khá dốc nên hắn cứ lăn xuống bên dưới không một điểm dừng. Một tay cố tìm chỗ bám víu còn một tay cứ nắm chặt lấy khóm hoa, bằng mọi giá phải giữ được nó cho đến khi gặp lại nàng.
Lăn từ con dốc cao trên vách núi, trải qua muôn vạn phiến đá gồ ghề khiến cả người mang không ít vết thương, có những chỗ còn ứa cả máu. Nhưng Lê Dực Định không quan tâm cả người đang đau đớn ra sao, tay vẫn nắm thật chặt lấy Hạ Tuyết Đàm giữ lại. Cũng may ngọn núi này phủ dày một lớp tuyết trắng nên những phiến đá kia cũng đỡ chông gai hơn phần nào, thương tích của Lê Dực Định không quá nặng nhưng lần đầu tiên phải chịu cái lạnh thấu xương trong đời nên thể trạng đã bị suy nhược trầm trọng.
Lăn xuống hết con dốc đến một phiến đá to khác mới dừng lại. Lê Dực Định không đứng dậy nổi nữa mà hoàn toàn nằm trên lớp tuyết lạnh buốt với khóm Hạ Tuyết Đàm vẫn nắm chắc trong tay. Hơi thở của hắn dồn dập từng nhịp mạnh, cơn đau khắp thân thể khiến tứ chi dường như tê liệt đi, nhất là ở vùng ngực vì khi trượt chân đã bị đập vào phiến đá.
Mọi thứ trước mắt dần dần mờ hẳn. Ở không gian mịt mù vô vàn bông hoa tuyết đang rơi lất phất, hắn chỉ thấy được một người đang tiến về phía mình cùng tà áo choàng đang bay phấp phới.
Chỉ Ni khó khăn bước từng bước nặng nề để leo lên con dốc xa vạn dặm. Biết rằng bản thân sẽ không trụ được bao lâu nữa nhưng nàng vẫn cố lê lết tấm thân rã rời để tìm những người đang vì mình mà phải đối mặt với bao nhiêu là nguy hiểm.
- Đại Nguyên! Xích Ảnh! Các người có ở đây không?
Tiếng của nàng vang vọng cả một khoảng không rộng lớn nhưng chẳng nhận được đáp hồi. Chỉ Ni mím chặt môi, gắng gượng leo lên cao thêm một chút. Bất chợt nơi đầu gối đau nhói từng đợt buộc nàng phải ngã quỵ vì không chịu đựng nổi.
Cả cơ thể như mềm nhũn ra, cũng không thể tự mình đứng dậy được. Chỉ Ni bất lực nhìn đôi chân đang ngồi bệch trên tuyết mà ấm ức đến mức nước mắt tuôn thành dòng. Không cam tâm với những gì đang diễn ra trước mắt, nàng đấm liên tục vào chân, hai dòng lệ cứ đua nhau chực trào. Đây là do bản thân mình vô dụng. Còn chưa tìm được ai hết thì đã không thể đi nổi nữa rồi.
- Đại Nguyên! Xích Ảnh…
Nàng khóc nấc:
- Định! Mọi người ở đâu rồi?
Cả gương mặt lấm lem nước mắt, Chỉ Ni dáo dác nhìn xung quanh xem có thấy được ai không. Tìm Hạ Tuyết Đàm không dễ huống hồ chi còn phải chịu đựng trận tuyết khắc nghiệt này.
Bỗng nhiên trong một khung trời trắng xóa thấy có một thứ gì đó đang lăn xuống con dốc. Nàng bò đến trước thêm một đoạn thì nhìn thấy được đó là một người, tuy nhiên không rõ là nam hay nữ. Gắng gượng đứng dậy, dù đã chao đảo không ít lần nhưng Chỉ Ni vẫn cố đi đến đó trước khi đôi chân không còn cảm giác. Nếu ở đây có người thì chắc hẳn những người khác cũng sẽ ở gần đây.
Chỉ Ni cúi người, một tay giữ lấy áo choàng, một tay chống lên lớp tuyết để tìm điểm tựa mặc dù đã lạnh cóng. Ánh mắt nhìn thẳng ở phía trước, cứ nhắm đến người đó để mà đi. Chợt thấy họ đã dừng lại khi ngã xuống mặt phẳng của một phiến đá. Nàng thở từng nhịp nặng nề rồi nhanh chân chạy đến xem sao.
Nam nhân kia nằm bất động trên tuyết, vẫn nắm chặt lấy khóm hoa đỏ thắm ở trong tay. Chỉ Ni vội vàng đến gần, chẳng biết là ai nhưng thành ra bộ dạng này thật khiến người ta thương xót.
Quỳ xuống lớp tuyết, Chỉ Ni thoáng giật thót tim khi thấy dung mạo nhợt nhạt mang không ít vết thương. Vội vàng vuốt những sợi tóc rũ rượi ở trước mặt, vừa trông thấy gương mặt anh tú kia là đã không tự chủ mà tuôn nước mắt như mưa. Hai bàn tay lạnh buốt ôm lấy cả gương mặt trắng bệch, nàng cúi người áp sát mặt gần với hắn thêm một chút, giọng nói phát ra khó khăn, cứ như nghẹn ứ nơi cuống họng.
- Định… Sao lại là chàng chứ?
Chỉ Ni ngồi bệch xuống, nhấc đầu của Lê Dực Định gối lên đùi mình. Một tay đỡ ở phía sau đầu còn bàn tay kia vẫn áp vào gương mặt ấy. Càng nhìn cả thân thể đầy thương tích càng khiến tâm can như vỡ vụn. Nàng ôm chặt hắn, tiếng khóc nấc nghẹn lên từng hồi.
- Đừng mà… Hức! Hức! Chàng có nghe thiếp nói không?
Nàng cúi đầu áp tai vào ngực, nghe tim vẫn còn đập nên càng lay người mạnh hơn, mong rằng hắn có thể lấy lại ý thức.
- Định! Là thiếp đây. Chàng nhìn thiếp đi! Một chút thôi cũng được.