Nhận thấy điềm chẳng lành nhưng lệnh Vua khó cãi. Cát Hiền phi gật đầu rồi nhìn những cung nữ của mình ra lệnh:
- Bích Thụy đi theo ta, còn Lan Chi ở lại cung chăm sóc cho thập nhất điện hạ.
[Dạ!]
Cát Hiền phi theo chân Hạng Tài đi đến Trường Hưng Cung. Chỉ vừa bước đến Trường Hưng Môn, trông thấy vô số cung nữ, thái giám ở các cung đều đông đủ càng khiến Cát Hiền phi cảm thấy bất an trong lòng. Không hiểu là đã xảy ra chuyện gì mà bầu không khí lại chẳng mấy được thoải mái.
Qua khỏi Trường Hưng Môn, chợt Cát Hiền phi ngước nhìn vô vàn vì sao đang không ngừng lấp lánh trên bầu trời đêm đen huyền. Bỗng nhớ đến ngày đầu tiên gặp được Hoàng đế cũng là một đêm đầy sao như vậy. Đó là đêm Tết trung thu, yến hội được bày trí lộng lẫy cùng với vô vàng đèn lồng được giăng khắp lối. Khi ấy là lần đầu tiên Cát Hiền phi được nhìn thấy Hoàng đế sau bao ngày tiến Cung, dáng vẻ trầm tĩnh, đạo mạo thư sinh của người khiến Cát Hiền phi khắc cốt ghi tâm, tự nhủ rằng đời này sẽ không bao giờ quên được nam nhân ấy.
Bước vào tiền điện, trước mắt Cát Hiền phi là Hoàng đế với sắc mặt khó coi, hiện rõ vạn phần phiền não, bên cạnh là Hoàng hậu cũng không kém phần đau lòng. Ở hai bên, các hậu phi đều đã có mặt đủ đầy nhưng ai nấy đều im lặng như tờ, tạo nên một không gian vừa ngột ngạt, vừa căng thẳng.
Bước đến trước Hoàng đế, Cát Hiền phi quỳ xuống hành lễ:
- Thần thiếp vấn an Bệ hạ, Lệnh bà.
Hoàng đế cất chất giọng trầm trầm:
- Nàng ngồi xuống trước đi.
Cát Hiền phi ngồi xuống ghế của mình, bên cạnh nàng chính là Diệp Xuân Chiêu dung. Hai người nhìn nhau, từ trong đáy mắt của Diệp Xuân Chiêu dung ánh lên vô số tia buồn bã xen lẫn nhiều nỗi bất an.
Hoàng hậu đứng dậy hít một hơi sâu, vẻ mặt cố nén đau thương rồi mới cất lời:
- Bẩm Bệ hạ, thần thiếp đã cho người điều tra, từ ngày mang thai thì Chiêu nghi đã tẩm bổ và dùng thuốc an thai theo lời dặn của Ngự y sở. Hôm qua còn dùng Tỳ ma tử để chữa phù thũng ở chân, lẽ ra đây là thuốc rất tốt cho thai phụ nhưng từ lúc dùng xong thì đã bị nôn ói, đau bụng đi ngoài và dần mất nước dẫn đến suy nhược và sanh non.
Nói rồi quay đầu nhìn xuống:
- Chén thuốc Tỳ ma tử là do người ở An Diên Cung mang đến. Cát Hiền phi có chi muốn nói không?
Cát Hiền phi đáp:
- Hồi bẩm Lệnh bà, quả thực Chiêu nghi có tâm sự với thần thiếp rằng dạo này vì ở cuối thai kỳ nên tay chân phù nề, nhớ lúc còn ở phủ gia, thân mẫu của thần thiếp cũng từng dùng Tỳ ma tử để chữa nên thần thiếp mới giúp Chiêu nghi. Tỳ ma tử rất tốt cho thai phụ nên chuyện Chiêu nghi vì đó mà sanh non thực sự rất khó.
Ngồi ở ghế đầu tiên của hậu phi, Vân Âm Nguyên phi trông như vô tình mà nói:
- Tỳ ma tử tốt thì có tốt nhưng thuốc nào mà chẳng có kiêng có kỵ. Lệnh bà cần phải điều tra thêm nàng ta đã ăn chi, uống chi. Biết đâu sẽ có nhiều manh mối.
- Chuyện này cứ chờ Ngự y sở điều tra được chi đã. Bổn cung đã cho người lục soát Tây điện của Trường Hưng Cung, xem thử còn thứ gì khiến Chiêu nghi trúng độc.
Hoàng hậu vừa dứt lời thì bên ngoài đã có cung nữ đi vào, theo sau đó là hai vị Ngự y và một tên thái giám. Cả bốn người đều quỳ xuống hành lễ:
- Vấn an Bệ hạ, Lệnh Bà.
Cung nữ đứng dậy, cung kính nói:
- Nô tì đã lục soát vật dụng Tây điện nhưng không có chi khả nghi. Tuy nhiên trong thức ăn và thuốc đều có sự đáng ngờ.
Cung nữ lui ra sau để hai vị Ngự y bước lên trước. Một trong hai người họ cúi thấp người, tay vòng ra phía trước và tâu:
- Bẩm Bệ hạ, Lệnh bà, hạ thần đã kiểm nghiệm thức ăn và thuốc an thai của Chiêu nghi, tất cả đều có một ít nhựa lô hội. Lô hội rất tốt để dưỡng nhan, bồi bổ cơ thể nhưng tuyệt nhiên rất độc với thai phụ. Nếu mỗi ngày dùng một lượng nhỏ, lâu ngày sẽ khiến thai nhi suy yếu và dần trở thành quái thai. Nhưng theo hạ thần nhận thấy, lượng lô hội trong thức ăn và thuốc đều không đủ khiến cho Chiêu nghi phải sanh non. Thứ tác động duy nhất chính là chén thuốc Tỳ ma tử. Tỳ ma tử rất tốt cho thai phụ nhưng là đại kỵ với lô hội. Một khi dùng không đúng cách hoặc phạm vào kiêng kỵ thì mất mạng là điều hiển nhiên.
Các vị hậu phi đua nhau bàn tán. Tuệ Hoa Quý phi đưa tay che miệng thảng thốt một câu:
- Ôi! Cát Hiền phi thường dùng lô hội làm bóng tóc, cũng chỉ An Diên Cung mới có thứ đó mà thôi.
- Không thể nào!
Diệp Xuân Chiêu dung hoảng hốt đứng bật dậy:
- Bệ hạ! Chuyện ở An Diên Cung có lô hội ai cũng biết, nếu như dùng chiêu này thì chẳng phải Bà phi Hiền như tự kề dao vào cổ mình hay sao? Khắp cả Cung cấm ai cũng biết Bà phi Hiền là người thế nào, tuyệt đối Bà sẽ không ra tay với Chiêu nghi, một người luôn thân thiết với mình trong mấy năm qua như vậy. Vả lại, hại Chiêu nghi rồi thì Bà phi Hiền có lợi ích chi chứ?
Ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Cát Hiền phi, Hoàng đế rất trông chờ vào lời biện bạch của nàng. Kể từ khi gặp gỡ lần đầu vào Tết trung thu năm ấy, dù Hoàng đế vẫn chưa sủng hạnh Cát Hiền phi nhưng đã đem dung nhan như hoa như ngọc khắc ghi ở trong lòng. Nàng dịu dàng, nhan sắc lại diễm lệ, từng nói nói hành động đều am hiểu lễ nghi. Cho đến tận bây giờ vẫn như vậy, chưa khi nào Hoàng đế cảm thấy phiền lòng mà thay vào đó còn không ít lần tìm đến nơi nàng để mong cầu bình yên.
Cát Hiền phi chậm rãi đứng dậy, đôi chân run rẩy tựa như mất đi tất cả sức lực. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của mình, chưa bao giờ Cát Hiền phi nghĩ rằng bản thân sẽ bị kéo vào những âm mưu toan tính. Những tưởng ta không phạm người ắt người không phạm ta; nhưng không, chỉ cần có được chân tâm của Hoàng đế thì bất cứ giá nào cũng không hề được yên ổn.
Quỳ xuống trước Hoàng đế, Cát Hiền phi cúi người khấu đầu xuống đất, tiếng nói nghẹn ứ nơi cuống họng khó khăn phát ra:
- Thần thiếp không có chi chứng minh bản thân mình trong sạch, thần thiếp cũng chưa từng nghĩ sẽ hại bất kỳ ai. Ngay lúc này chỉ có thể nói là thần thiếp không có làm. Xin Bệ hạ minh giám!
Diệp Xuân Chiêu dung cùng Tu nghi đều quỳ xuống đất và đồng thanh:
- Xin Bệ hạ minh giám cho Bà phi Hiền.
Cung nữ lại bước ra và nói:
- Bẩm Bệ hạ, Lệnh bà, ở đây có một thái giám ở Ngự y viện, chuyên canh siêu thuốc của các vị hậu phi. Lúc nô tì theo lệnh Lệnh bà kiểm tra siêu thuốc thì thấy hắn đang thập thò ở cửa, khi bị bắt và soát trong người có một gói thuốc nhỏ chứa nhựa lô hội.
Đưa nó cho Hoàng hậu song cung nữ đó đã lui xuống.
Hoàng hậu mở gói thuốc rồi đưa đến trước mặt Hoàng đế. Nhìn thấy nhựa lô hội ở bên trong, Hoàng đế đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn tên thái giám, cất chất giọng trầm trầm:
- Ngươi lấy nó từ đâu?
- Bệ hạ…
Tên thái giám run rẩy như cầy sấy, vội vã quỳ rạp xuống rất dập đầu liên tục đến mức tuôn máu tươi không ngừng:
- Xin Bệ hạ khai ân, nô tài chỉ là bị Bà phi Hiền ép buộc. Do nô tài cùng nguyên quán với Bà phi Hiền nên Bà đã doạ nếu không làm theo sẽ giết hết cả nhà của nô tài.
Chẳng tin vào tai mình, tim giật thót lên vài nhịp, Cát Hiền phi mở to mắt kinh ngạc khi lời hắn nói như cứ như lấy cả một tảng đá to giáng vào đầu. Đưa ánh mắt thất thần, rươm rướm đôi dòng lệ nhìn hắn, Cát Hiền phi ấp úng không ngừng:
- Ngươi… Ngươi… Nói cái chi?
Rõ là Cát Hiền phi còn chưa từng gặp hắn thì tại sao lại biết được nguyên quán là ở đâu cơ chứ?
- Nô tài không dám khai gian nửa lời. Nếu nô tài đổ oan cho Bà phi Hiền thì sẽ bị trời tru đất diệt. Gói thuốc chứa nhựa lô hội đó chính là do Bích Thụy, cung nữ thân cận của Bà phi Hiền đã đưa cho nô tài, mỗi lần đều có liều lượng nhất định, lần nào cũng căn dặn kỹ lưỡng, phải cho đủ vào các siêu thuốc trong ngày.
Cát Hiền phi quay đầu nhìn Bích Thụy, không biết đôi mắt đã phủ một màng sương mỏng từ lúc nào. Mặc dù sau khi nhập cung mới gặp nhau, quãng thời gian không dài nhưng có chỗ nào bị đối xử tệ bạc đâu chứ? Khi Cát Hiền phi chưa được sủng ái, chịu bao nhiêu là ức hiếp và thiệt thòi, chính Bích Thụy vẫn luôn bên cạnh an ủi, dẫu có chết cũng không rời đi kia mà.
Cát Hiền phi cất chất giọng run run:
- Bích Thụy, hắn vu cáo cho ngươi… Đúng không?
Bích Thụy cắn chặt môi, vội vã quỳ xuống đất, liên tục dập đầu xin tha:
- Khẩn xin bệ hạ tha mạng… Nô tì chỉ làm theo những điều Bà phi Hiền căn dặn. Là người ở An Diên Cung, nô tì không thể không nghe theo lời cung chủ. Xin bệ hạ tha mạng! Xin bệ hạ tha mạng!
- Bích Thụy đi theo ta, còn Lan Chi ở lại cung chăm sóc cho thập nhất điện hạ.
[Dạ!]
Cát Hiền phi theo chân Hạng Tài đi đến Trường Hưng Cung. Chỉ vừa bước đến Trường Hưng Môn, trông thấy vô số cung nữ, thái giám ở các cung đều đông đủ càng khiến Cát Hiền phi cảm thấy bất an trong lòng. Không hiểu là đã xảy ra chuyện gì mà bầu không khí lại chẳng mấy được thoải mái.
Qua khỏi Trường Hưng Môn, chợt Cát Hiền phi ngước nhìn vô vàn vì sao đang không ngừng lấp lánh trên bầu trời đêm đen huyền. Bỗng nhớ đến ngày đầu tiên gặp được Hoàng đế cũng là một đêm đầy sao như vậy. Đó là đêm Tết trung thu, yến hội được bày trí lộng lẫy cùng với vô vàng đèn lồng được giăng khắp lối. Khi ấy là lần đầu tiên Cát Hiền phi được nhìn thấy Hoàng đế sau bao ngày tiến Cung, dáng vẻ trầm tĩnh, đạo mạo thư sinh của người khiến Cát Hiền phi khắc cốt ghi tâm, tự nhủ rằng đời này sẽ không bao giờ quên được nam nhân ấy.
Bước vào tiền điện, trước mắt Cát Hiền phi là Hoàng đế với sắc mặt khó coi, hiện rõ vạn phần phiền não, bên cạnh là Hoàng hậu cũng không kém phần đau lòng. Ở hai bên, các hậu phi đều đã có mặt đủ đầy nhưng ai nấy đều im lặng như tờ, tạo nên một không gian vừa ngột ngạt, vừa căng thẳng.
Bước đến trước Hoàng đế, Cát Hiền phi quỳ xuống hành lễ:
- Thần thiếp vấn an Bệ hạ, Lệnh bà.
Hoàng đế cất chất giọng trầm trầm:
- Nàng ngồi xuống trước đi.
Cát Hiền phi ngồi xuống ghế của mình, bên cạnh nàng chính là Diệp Xuân Chiêu dung. Hai người nhìn nhau, từ trong đáy mắt của Diệp Xuân Chiêu dung ánh lên vô số tia buồn bã xen lẫn nhiều nỗi bất an.
Hoàng hậu đứng dậy hít một hơi sâu, vẻ mặt cố nén đau thương rồi mới cất lời:
- Bẩm Bệ hạ, thần thiếp đã cho người điều tra, từ ngày mang thai thì Chiêu nghi đã tẩm bổ và dùng thuốc an thai theo lời dặn của Ngự y sở. Hôm qua còn dùng Tỳ ma tử để chữa phù thũng ở chân, lẽ ra đây là thuốc rất tốt cho thai phụ nhưng từ lúc dùng xong thì đã bị nôn ói, đau bụng đi ngoài và dần mất nước dẫn đến suy nhược và sanh non.
Nói rồi quay đầu nhìn xuống:
- Chén thuốc Tỳ ma tử là do người ở An Diên Cung mang đến. Cát Hiền phi có chi muốn nói không?
Cát Hiền phi đáp:
- Hồi bẩm Lệnh bà, quả thực Chiêu nghi có tâm sự với thần thiếp rằng dạo này vì ở cuối thai kỳ nên tay chân phù nề, nhớ lúc còn ở phủ gia, thân mẫu của thần thiếp cũng từng dùng Tỳ ma tử để chữa nên thần thiếp mới giúp Chiêu nghi. Tỳ ma tử rất tốt cho thai phụ nên chuyện Chiêu nghi vì đó mà sanh non thực sự rất khó.
Ngồi ở ghế đầu tiên của hậu phi, Vân Âm Nguyên phi trông như vô tình mà nói:
- Tỳ ma tử tốt thì có tốt nhưng thuốc nào mà chẳng có kiêng có kỵ. Lệnh bà cần phải điều tra thêm nàng ta đã ăn chi, uống chi. Biết đâu sẽ có nhiều manh mối.
- Chuyện này cứ chờ Ngự y sở điều tra được chi đã. Bổn cung đã cho người lục soát Tây điện của Trường Hưng Cung, xem thử còn thứ gì khiến Chiêu nghi trúng độc.
Hoàng hậu vừa dứt lời thì bên ngoài đã có cung nữ đi vào, theo sau đó là hai vị Ngự y và một tên thái giám. Cả bốn người đều quỳ xuống hành lễ:
- Vấn an Bệ hạ, Lệnh Bà.
Cung nữ đứng dậy, cung kính nói:
- Nô tì đã lục soát vật dụng Tây điện nhưng không có chi khả nghi. Tuy nhiên trong thức ăn và thuốc đều có sự đáng ngờ.
Cung nữ lui ra sau để hai vị Ngự y bước lên trước. Một trong hai người họ cúi thấp người, tay vòng ra phía trước và tâu:
- Bẩm Bệ hạ, Lệnh bà, hạ thần đã kiểm nghiệm thức ăn và thuốc an thai của Chiêu nghi, tất cả đều có một ít nhựa lô hội. Lô hội rất tốt để dưỡng nhan, bồi bổ cơ thể nhưng tuyệt nhiên rất độc với thai phụ. Nếu mỗi ngày dùng một lượng nhỏ, lâu ngày sẽ khiến thai nhi suy yếu và dần trở thành quái thai. Nhưng theo hạ thần nhận thấy, lượng lô hội trong thức ăn và thuốc đều không đủ khiến cho Chiêu nghi phải sanh non. Thứ tác động duy nhất chính là chén thuốc Tỳ ma tử. Tỳ ma tử rất tốt cho thai phụ nhưng là đại kỵ với lô hội. Một khi dùng không đúng cách hoặc phạm vào kiêng kỵ thì mất mạng là điều hiển nhiên.
Các vị hậu phi đua nhau bàn tán. Tuệ Hoa Quý phi đưa tay che miệng thảng thốt một câu:
- Ôi! Cát Hiền phi thường dùng lô hội làm bóng tóc, cũng chỉ An Diên Cung mới có thứ đó mà thôi.
- Không thể nào!
Diệp Xuân Chiêu dung hoảng hốt đứng bật dậy:
- Bệ hạ! Chuyện ở An Diên Cung có lô hội ai cũng biết, nếu như dùng chiêu này thì chẳng phải Bà phi Hiền như tự kề dao vào cổ mình hay sao? Khắp cả Cung cấm ai cũng biết Bà phi Hiền là người thế nào, tuyệt đối Bà sẽ không ra tay với Chiêu nghi, một người luôn thân thiết với mình trong mấy năm qua như vậy. Vả lại, hại Chiêu nghi rồi thì Bà phi Hiền có lợi ích chi chứ?
Ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Cát Hiền phi, Hoàng đế rất trông chờ vào lời biện bạch của nàng. Kể từ khi gặp gỡ lần đầu vào Tết trung thu năm ấy, dù Hoàng đế vẫn chưa sủng hạnh Cát Hiền phi nhưng đã đem dung nhan như hoa như ngọc khắc ghi ở trong lòng. Nàng dịu dàng, nhan sắc lại diễm lệ, từng nói nói hành động đều am hiểu lễ nghi. Cho đến tận bây giờ vẫn như vậy, chưa khi nào Hoàng đế cảm thấy phiền lòng mà thay vào đó còn không ít lần tìm đến nơi nàng để mong cầu bình yên.
Cát Hiền phi chậm rãi đứng dậy, đôi chân run rẩy tựa như mất đi tất cả sức lực. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của mình, chưa bao giờ Cát Hiền phi nghĩ rằng bản thân sẽ bị kéo vào những âm mưu toan tính. Những tưởng ta không phạm người ắt người không phạm ta; nhưng không, chỉ cần có được chân tâm của Hoàng đế thì bất cứ giá nào cũng không hề được yên ổn.
Quỳ xuống trước Hoàng đế, Cát Hiền phi cúi người khấu đầu xuống đất, tiếng nói nghẹn ứ nơi cuống họng khó khăn phát ra:
- Thần thiếp không có chi chứng minh bản thân mình trong sạch, thần thiếp cũng chưa từng nghĩ sẽ hại bất kỳ ai. Ngay lúc này chỉ có thể nói là thần thiếp không có làm. Xin Bệ hạ minh giám!
Diệp Xuân Chiêu dung cùng Tu nghi đều quỳ xuống đất và đồng thanh:
- Xin Bệ hạ minh giám cho Bà phi Hiền.
Cung nữ lại bước ra và nói:
- Bẩm Bệ hạ, Lệnh bà, ở đây có một thái giám ở Ngự y viện, chuyên canh siêu thuốc của các vị hậu phi. Lúc nô tì theo lệnh Lệnh bà kiểm tra siêu thuốc thì thấy hắn đang thập thò ở cửa, khi bị bắt và soát trong người có một gói thuốc nhỏ chứa nhựa lô hội.
Đưa nó cho Hoàng hậu song cung nữ đó đã lui xuống.
Hoàng hậu mở gói thuốc rồi đưa đến trước mặt Hoàng đế. Nhìn thấy nhựa lô hội ở bên trong, Hoàng đế đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn tên thái giám, cất chất giọng trầm trầm:
- Ngươi lấy nó từ đâu?
- Bệ hạ…
Tên thái giám run rẩy như cầy sấy, vội vã quỳ rạp xuống rất dập đầu liên tục đến mức tuôn máu tươi không ngừng:
- Xin Bệ hạ khai ân, nô tài chỉ là bị Bà phi Hiền ép buộc. Do nô tài cùng nguyên quán với Bà phi Hiền nên Bà đã doạ nếu không làm theo sẽ giết hết cả nhà của nô tài.
Chẳng tin vào tai mình, tim giật thót lên vài nhịp, Cát Hiền phi mở to mắt kinh ngạc khi lời hắn nói như cứ như lấy cả một tảng đá to giáng vào đầu. Đưa ánh mắt thất thần, rươm rướm đôi dòng lệ nhìn hắn, Cát Hiền phi ấp úng không ngừng:
- Ngươi… Ngươi… Nói cái chi?
Rõ là Cát Hiền phi còn chưa từng gặp hắn thì tại sao lại biết được nguyên quán là ở đâu cơ chứ?
- Nô tài không dám khai gian nửa lời. Nếu nô tài đổ oan cho Bà phi Hiền thì sẽ bị trời tru đất diệt. Gói thuốc chứa nhựa lô hội đó chính là do Bích Thụy, cung nữ thân cận của Bà phi Hiền đã đưa cho nô tài, mỗi lần đều có liều lượng nhất định, lần nào cũng căn dặn kỹ lưỡng, phải cho đủ vào các siêu thuốc trong ngày.
Cát Hiền phi quay đầu nhìn Bích Thụy, không biết đôi mắt đã phủ một màng sương mỏng từ lúc nào. Mặc dù sau khi nhập cung mới gặp nhau, quãng thời gian không dài nhưng có chỗ nào bị đối xử tệ bạc đâu chứ? Khi Cát Hiền phi chưa được sủng ái, chịu bao nhiêu là ức hiếp và thiệt thòi, chính Bích Thụy vẫn luôn bên cạnh an ủi, dẫu có chết cũng không rời đi kia mà.
Cát Hiền phi cất chất giọng run run:
- Bích Thụy, hắn vu cáo cho ngươi… Đúng không?
Bích Thụy cắn chặt môi, vội vã quỳ xuống đất, liên tục dập đầu xin tha:
- Khẩn xin bệ hạ tha mạng… Nô tì chỉ làm theo những điều Bà phi Hiền căn dặn. Là người ở An Diên Cung, nô tì không thể không nghe theo lời cung chủ. Xin bệ hạ tha mạng! Xin bệ hạ tha mạng!