Vừa trông thấy nàng, hắn ngạc nhiên:
- Là nàng… Là nàng thật sao?
Nhìn theo hướng của Xích Ảnh song hắn nhìn nàng, hỏi:
- Mấy ngày qua nàng đã đi đâu?
Chỉ Ni ái ngại mím đôi môi hồng rồi lại cười hì.
- Ta bị bắt về, còn bị phụ thân mắng một trận nhưng không sao, không sứt mẻ một tí nào.
Nhìn Chỉ Ni cứ vô tư khác hẳn lúc còn ở Qui Nam khiến lòng hắn càng thêm đau nhói như ai xé ai cào. Là vì đã dùng Vu linh tà cổ nên mới thay đổi nhiều như vậy sao? Thứ đó cuối cùng lợi hại như thế nào? Hắn thật sự muốn tìm loại thảo dược đó và giải loại tà cổ độc hại này để nàng không phải chịu bất kỳ giày vò nào nữa cả.
Đột nhiên không gian xung quanh chùng xuống, Chỉ Ni thấy rõ đôi mắt thâm tình kia đã dần dần trở nên ửng đỏ. Sắc thái của hắn thay đổi đột ngột như vậy nhất thời khiến nàng trở nên lúng túng, không biết phải làm sao.
Chỉ Ni ấp úng:
- Ngươi… Ngươi không sao chứ?
Hắn nghiến răng, cố nở một nụ cười gượng, bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt rồi nghẹn ngào:
- Nàng vẫn bình an là tốt rồi.
Hoàn toàn không hiểu lời của Lê Dực Định, cũng không biết chắc cả hai có mối quan hệ gì không nhưng mỗi lần gặp mặt thì dường như hắn đã gặp nàng từ trước.
Quay đầu nhìn thì thấy Xích Ảnh đã quay lại. Chỉ Ni vội vàng nắm lấy cổ tay kéo hắn chạy đi. Hiếm hoi lắm mới được ra ngoài nên nàng không muốn bị người khô khan như hắn ta kèm cặp nữa.
Tay trong tay cùng chạy trên con đường mòn. Hắn lúc này như là người đã hoàn toàn mất đi nhận thức, chỉ biết hướng mắt dõi theo nàng còn chân thì bước theo sau. Đến giây phút này hắn mới hoàn toàn nhận ra rằng bao nhiêu vinh hoa vẫn không đáng là gì, chỉ có đôi tay mãi đan chặt mới theo hắn đến cùng trời cuối đất.
Dừng chân ở con đường khác. Chỉ Ni đưa tay ôm ngực thở từng nhịp hỗn hển. May mà cắt đuôi được chứ không thôi cả hai đều toi mạng rồi.
Hắn hỏi:
- Sao nàng lại chạy như vậy?
Nàng thở một hơi mạnh rồi đáp:
- Xích Ảnh đi theo canh chừng ta. Phù! Mà nói ra thì ngươi cũng không biết anh ấy đâu.
Xích Ảnh? Lê Dực Định nhíu mày. Là nam nhân năm ấy theo Chỉ Ni đến Kinh thành ư? Thì ra từ đầu hắn đã đoán không sai. Họ đều có hành tung mờ ám.
Hắn lại hỏi:
- Hắn ta có làm hại nàng không?
Tung tăng đi trước, Chỉ Ni lắc đầu:
- Không có! Xích Ảnh luôn bảo vệ ta rất tốt, phụ thân rất tín nhiệm anh ấy đó.
Nếu thực sự là vậy thì hắn an tâm rồi. Ít ra thời gian qua nàng đã không bị bạc đãi.
Cùng nhau bước đi trên con đường dài đầy nắng ấm. Bên trái lồng ngực dường như đã ấm áp hơn vì có nụ cười tươi tắn của nàng. Cuối cùng thì ông trời vẫn còn lương tâm đối đãi với Lê Dực Định, vẫn không cướp đi tất cả của ai đó bao giờ. Hoá ra tình cảm mấy năm qua không hề vơi bớt đi một chút nào. Chỉ là không còn nhìn thấy nàng ở bên cạnh thì nó cứ êm đềm như mặt nước đang tĩnh lặng. Còn bấy giờ đây, khi ở bên cạnh nhau rồi thì hắn mới nhận ra từng cơn sóng dữ đang không ngừng nhen nhóm, gợn lên từ tận đáy lòng mình.
Xoè quạt phẩy cho cả hai, hắn ôn tồn hỏi:
- Lần này vì sao nàng lại ra ngoài nữa vậy? Không sợ bị mắng nữa sao?
Nàng tinh nghịch đáp:
- Lần trước là do ta trốn ra thôi, còn lần này là quang minh chính đại mà.
Nói đến đây thì nhớ lại đếm hôm đó đã bỏ đi đột ngột nên bản thân cũng có chút ái ngại.
- À… Hôm đó không từ biệt mà đã rời đi. Là ta thất lễ rồi.
- Không sao! Ta đã nói rồi, nàng vẫn bình an là được.
Chỉ Ni đưa mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Lê Dực Định song lập tức thu ngay lại, đôi má cũng chợt đỏ ửng lên như hai quả đào. Nam nhân này không nhớ rõ đã từng gặp hay chưa nhưng sao trong lòng lại có chút khác lạ, gặp gỡ rồi lại chẳng muốn rời xa.
Từ trước đến nay gặp mặt biết bao vương công tôn thất, ngay cả Xích Ảnh với dung mạo khiến bao thiếu nữ say mê nhưng đối với Chỉ Ni lại quá tầm thường, không một ai có thể để vào mắt. Vậy mà với một nam nhân ngoại quốc gặp nhau mới vài lần đã khiến trong lòng nàng tồn tại đôi chút vấn vương.
Thấy nàng cứ nhìn mình ngại ngùng, Lê Dực Định phì cười, hỏi:
- Nàng làm sao vậy?
Chỉ Ni đỏ bừng hai tai, vội lắc đầu:
- Không có chi! Chỉ là ta đang nghĩ quà để tặng cho mẫu thân thôi. Vài ngày nữa đã là thọ thần của người rồi.
- Nàng muốn tặng chi?
Nàng thở dài:
- Ta đã may xong y phục rồi nhưng vẫn thấy thiếu thiếu. Cũng không biết trang sức nào sẽ hợp đây.
Âm thầm nghĩ ngợi một lúc, hắn lấy từ chiếc túi vải nhỏ đeo ở đai lưng ra rồi đưa cho nàng.
Mỉm cười nhẹ, hắn nói:
- Nàng xem thứ này có được không?
Chỉ Ni nhận lấy chiếc túi rồi mở ra xem. Bên trong là một bông hoa xuyến chi được đúc bằng vàng và chạm khắc tinh xảo. Đây là thứ mà lần đầu tiên nàng được thấy trong đời và ở Thành Vu cũng không bề có.
Thích thú đến mức hai mắt đều long lanh cả lên. Chỉ Ni mỉm cười tươi tắn trông hào hứng vô cùng:
- Thứ này đẹp quá đi!
Hắn nhẹ phẩy quạt, ôn tồn nói:
- Ta tặng cho nàng đó.
Bất chợt khựng người trong đôi chút. Chỉ Ni không biết mình có nên nhận thứ này hay không. Nàng nhẹ mím đôi môi mềm, ngại ngùng đáp:
- Ngươi đã tặng ta sợi dây tuyến rồi, bây chừ còn tặng thứ này nữa. Còn ta vẫn chưa có chi tặng cho ngươi.
Nhìn dáng vẻ của nàng khiến lòng hắn như đang có trăm hoa đua nở. Thật sự rất muốn giang tay để ôm thân ảnh nhỏ bé ấy vào lòng.
- Không cần tặng ta đâu. Chẳng phải nàng đã hứa đưa ta đi chơi rồi à? Bây chừ tìm chỗ nào thật ngon để ta biết ẩm thực của Thành Vu ra sao là được.
- Được! Vậy ta sẽ dắt ngươi đi. Còn món quà này thì đa tạ ngươi rất nhiều.
Chỉ Ni vui vẻ tung tăng đi phía trước khiến Lê Dực Định ở sau cũng phải vô thức bật cười theo. Cho dù có thay đổi bao nhiêu thì cũng không là vấn đề gì cả. Hắn vẫn yêu thích nàng như ngày đầu. Chỉ cần đó vẫn là nàng, vẫn luôn bình an là được.
Cả hai đi dạo quanh Kinh thành ăn biết bao nhiêu là món ngon. Còn đến một nhánh sông ngồi thuyền xem cá lội. Một quãng thời gian không ngắn cũng không dài, họ cứ ở bên nhau như thể được sống lại những năm tháng ấy. Hoàng hôn đang dần buông xuống từng mái ngói đã hằn lên bao nhiêu dấu vết cũ kỹ của năm tháng, ánh chiều tà đo đỏ hòa lẫn cùng mặt nước đang không ngừng gợn từng cơn sóng nhỏ lăn tăn. Ở bên bờ sông, mặt nước ánh lên hình ảnh hai bóng người một cao một thấp.
Đứng trước Lê Dực Định, Chỉ Ni ngượng ngùng đan hai tay vào nhau. Thực sự lúc này không nỡ nhưng nàng phải hồi Cung trước khi cửa Cung đóng lại. Không biết bao giờ mới gặp lại nhau một lần nữa. Vài tháng, vài năm, cũng có thể là cả đời sẽ không còn tái ngộ. Nàng thực sự không muốn mọi thứ trôi qua một cách quá dễ dàng, cũng không muốn đời này không thể gặp lại nam nhân này nữa. Tiếc nuối, dằn vặt,… Từng cảm xúc khác lạ cứ mãi không ngừng len lỏi ở trong tim.
Ngước đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn, nàng mỉm cười:
- Ta phải về nhà rồi, không biết ngươi còn ở đây bao lâu nữa nhưng có thể rất lâu sau này ta mới được ra ngoài. Vậy nên đây sẽ là lời chào cuối, chúc ngươi thượng lộ bình an, vạn điều suôn sẻ.
Hắn gật đầu, môi nở một nụ cười gượng gạo:
- Chỉ Ni, chúng ta có còn gặp lại không?
Nàng ngẩn đầu, chợt ngớ người trong phút chốc. Nhưng rồi lại tít mắt mỉm cười thật tươi:
- Có duyên sẽ gặp lại. Tạm biệt!
Vẫy tay chào hắn, nàng quay người và nâng chân váy chạy đi. Chạy được một đoạn còn quay đầu nhìn lại.
Hắn bước đến trước một bước nhưng rồi lại đứng im bất động. Ánh mắt đỏ hoe chỉ còn mỗi thân ảnh mảnh mai mỗi lúc một nhỏ dần, bao nhiêu cay đắng và tiếc nuối cứ mãi sục sôi trong lòng ngực, dấy lên biết bao nhiêu là dằn vặt. Hắn cong nhẹ khoé môi mỉm cười mãn nguyện, môi khẽ mấp máy:
- Chắc chắn sẽ có duyên. Chắc chắn sẽ gặp lại.
Lê Dực Định bất lực đấm nắm đấm vào thân cây, mắt vẫn không ngừng dõi theo dẫu là một khắc. Đương nhiên là hắn muốn níu giữ nữ nhân ấy, giữ lấy nàng thật chặt mãi mãi cũng không buông. Nhưng rõ ràng không thể làm như vậy được và hắn cũng biết chuyện này sẽ không hề đơn giản. Dẫu cho sau này có gian khổ đến đâu thì chỉ cần đó là nàng thì hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Từng bước, từng bước. Hắn phải bước từng bước thật vững chắc để mãi mãi được ở bên cạnh nàng.
Đi được một đoạn lại quay đầu nhìn lại một lần, Chỉ Ni cắn môi dưới, trong lòng không thôi những cảm xúc ngổn ngang. Rốt cục thì bản thân đối với nam nhân ấy là gì? Tại sao trong lòng lại không ngừng đau nhói?
Đưa chiếc túi vải nhỏ nhắn lên ngắm nhìn. Chỉ Ni mím chặt đôi môi cố kềm lại bao nhiêu cảm xúc đang không ngừng trào dâng ở nơi tận cùng của tâm can. Có lẽ đây đã lần cuối cùng cả hai gặp mặt và từ nay về sau mỗi người sẽ đi một hướng. Không ngờ những ngày gần đây rời Cung lại có thể kết giao với hắn, một người bằng hữu mà nàng sẽ nhớ đến suốt cuộc đời.
Xích Ảnh đã đi tìm rất lâu vẫn không có tung tích của nàng nên đã đứng ở cầu Láng The chờ đợi. Thấy Chỉ Ni đang thất thần đi đến thì hắn đã gọi ngay:
- Trưởng công chúa!?
Chỉ Ni dừng bước, ánh mắt buồn bã nhìn Xích Ảnh rồi giấu chiếc túi vải kia đi.
Cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, khi dừng chân trước mặt hắn thì nàng đã nở một nụ cười tươi tắn.
- Anh đã đi đâu vậy? Ta tìm anh cả một buổi vẫn không thấy đâu.
Xích Ảnh nheo đôi mắt:
- Câu này thần phải hỏi Lệnh cô mới phải.
Nàng đảo mắt nhìn sang hướng khác:
- Ừm… Ta vẫn chờ đó thôi, chắc là bị lạc do đám đông quá đông đúc.
Nhận ra có chút kỳ lạ nhưng Xích Ảnh tự biết giới hạn của mình đến đâu nên đã không hỏi thêm điều gì. Cứ như vậy cùng nàng dời bước hồi Cung.
[Công chúa đã mua được chi vậy? Chẳng lẽ cả một ngày lại không mua được thứ nào.]
[Đương nhiên là ta mua rồi, nhưng là bí mật. Ta sẽ tặng cho Hoàng mẫu vào ngày thọ thần của người.]
[Người càng ngày càng bí ẩn, thần không đoán ra nữa rồi.]
[Ta có làm sao chứ? Nhưng chuyện hôm nay ngươi không được nói với phụ hoàng đâu.]
[Phải tâu chứ! Bổn phận của thần kia mà.]
[Ngươi quá đáng! Bổn công chúa không thèm nói chuyện với ngươi nữa đâu.]
[Công chúa! Công chúa! Thần sai rồi! Người đừng giận. Công chúa!]
[…]
- Là nàng… Là nàng thật sao?
Nhìn theo hướng của Xích Ảnh song hắn nhìn nàng, hỏi:
- Mấy ngày qua nàng đã đi đâu?
Chỉ Ni ái ngại mím đôi môi hồng rồi lại cười hì.
- Ta bị bắt về, còn bị phụ thân mắng một trận nhưng không sao, không sứt mẻ một tí nào.
Nhìn Chỉ Ni cứ vô tư khác hẳn lúc còn ở Qui Nam khiến lòng hắn càng thêm đau nhói như ai xé ai cào. Là vì đã dùng Vu linh tà cổ nên mới thay đổi nhiều như vậy sao? Thứ đó cuối cùng lợi hại như thế nào? Hắn thật sự muốn tìm loại thảo dược đó và giải loại tà cổ độc hại này để nàng không phải chịu bất kỳ giày vò nào nữa cả.
Đột nhiên không gian xung quanh chùng xuống, Chỉ Ni thấy rõ đôi mắt thâm tình kia đã dần dần trở nên ửng đỏ. Sắc thái của hắn thay đổi đột ngột như vậy nhất thời khiến nàng trở nên lúng túng, không biết phải làm sao.
Chỉ Ni ấp úng:
- Ngươi… Ngươi không sao chứ?
Hắn nghiến răng, cố nở một nụ cười gượng, bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt rồi nghẹn ngào:
- Nàng vẫn bình an là tốt rồi.
Hoàn toàn không hiểu lời của Lê Dực Định, cũng không biết chắc cả hai có mối quan hệ gì không nhưng mỗi lần gặp mặt thì dường như hắn đã gặp nàng từ trước.
Quay đầu nhìn thì thấy Xích Ảnh đã quay lại. Chỉ Ni vội vàng nắm lấy cổ tay kéo hắn chạy đi. Hiếm hoi lắm mới được ra ngoài nên nàng không muốn bị người khô khan như hắn ta kèm cặp nữa.
Tay trong tay cùng chạy trên con đường mòn. Hắn lúc này như là người đã hoàn toàn mất đi nhận thức, chỉ biết hướng mắt dõi theo nàng còn chân thì bước theo sau. Đến giây phút này hắn mới hoàn toàn nhận ra rằng bao nhiêu vinh hoa vẫn không đáng là gì, chỉ có đôi tay mãi đan chặt mới theo hắn đến cùng trời cuối đất.
Dừng chân ở con đường khác. Chỉ Ni đưa tay ôm ngực thở từng nhịp hỗn hển. May mà cắt đuôi được chứ không thôi cả hai đều toi mạng rồi.
Hắn hỏi:
- Sao nàng lại chạy như vậy?
Nàng thở một hơi mạnh rồi đáp:
- Xích Ảnh đi theo canh chừng ta. Phù! Mà nói ra thì ngươi cũng không biết anh ấy đâu.
Xích Ảnh? Lê Dực Định nhíu mày. Là nam nhân năm ấy theo Chỉ Ni đến Kinh thành ư? Thì ra từ đầu hắn đã đoán không sai. Họ đều có hành tung mờ ám.
Hắn lại hỏi:
- Hắn ta có làm hại nàng không?
Tung tăng đi trước, Chỉ Ni lắc đầu:
- Không có! Xích Ảnh luôn bảo vệ ta rất tốt, phụ thân rất tín nhiệm anh ấy đó.
Nếu thực sự là vậy thì hắn an tâm rồi. Ít ra thời gian qua nàng đã không bị bạc đãi.
Cùng nhau bước đi trên con đường dài đầy nắng ấm. Bên trái lồng ngực dường như đã ấm áp hơn vì có nụ cười tươi tắn của nàng. Cuối cùng thì ông trời vẫn còn lương tâm đối đãi với Lê Dực Định, vẫn không cướp đi tất cả của ai đó bao giờ. Hoá ra tình cảm mấy năm qua không hề vơi bớt đi một chút nào. Chỉ là không còn nhìn thấy nàng ở bên cạnh thì nó cứ êm đềm như mặt nước đang tĩnh lặng. Còn bấy giờ đây, khi ở bên cạnh nhau rồi thì hắn mới nhận ra từng cơn sóng dữ đang không ngừng nhen nhóm, gợn lên từ tận đáy lòng mình.
Xoè quạt phẩy cho cả hai, hắn ôn tồn hỏi:
- Lần này vì sao nàng lại ra ngoài nữa vậy? Không sợ bị mắng nữa sao?
Nàng tinh nghịch đáp:
- Lần trước là do ta trốn ra thôi, còn lần này là quang minh chính đại mà.
Nói đến đây thì nhớ lại đếm hôm đó đã bỏ đi đột ngột nên bản thân cũng có chút ái ngại.
- À… Hôm đó không từ biệt mà đã rời đi. Là ta thất lễ rồi.
- Không sao! Ta đã nói rồi, nàng vẫn bình an là được.
Chỉ Ni đưa mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Lê Dực Định song lập tức thu ngay lại, đôi má cũng chợt đỏ ửng lên như hai quả đào. Nam nhân này không nhớ rõ đã từng gặp hay chưa nhưng sao trong lòng lại có chút khác lạ, gặp gỡ rồi lại chẳng muốn rời xa.
Từ trước đến nay gặp mặt biết bao vương công tôn thất, ngay cả Xích Ảnh với dung mạo khiến bao thiếu nữ say mê nhưng đối với Chỉ Ni lại quá tầm thường, không một ai có thể để vào mắt. Vậy mà với một nam nhân ngoại quốc gặp nhau mới vài lần đã khiến trong lòng nàng tồn tại đôi chút vấn vương.
Thấy nàng cứ nhìn mình ngại ngùng, Lê Dực Định phì cười, hỏi:
- Nàng làm sao vậy?
Chỉ Ni đỏ bừng hai tai, vội lắc đầu:
- Không có chi! Chỉ là ta đang nghĩ quà để tặng cho mẫu thân thôi. Vài ngày nữa đã là thọ thần của người rồi.
- Nàng muốn tặng chi?
Nàng thở dài:
- Ta đã may xong y phục rồi nhưng vẫn thấy thiếu thiếu. Cũng không biết trang sức nào sẽ hợp đây.
Âm thầm nghĩ ngợi một lúc, hắn lấy từ chiếc túi vải nhỏ đeo ở đai lưng ra rồi đưa cho nàng.
Mỉm cười nhẹ, hắn nói:
- Nàng xem thứ này có được không?
Chỉ Ni nhận lấy chiếc túi rồi mở ra xem. Bên trong là một bông hoa xuyến chi được đúc bằng vàng và chạm khắc tinh xảo. Đây là thứ mà lần đầu tiên nàng được thấy trong đời và ở Thành Vu cũng không bề có.
Thích thú đến mức hai mắt đều long lanh cả lên. Chỉ Ni mỉm cười tươi tắn trông hào hứng vô cùng:
- Thứ này đẹp quá đi!
Hắn nhẹ phẩy quạt, ôn tồn nói:
- Ta tặng cho nàng đó.
Bất chợt khựng người trong đôi chút. Chỉ Ni không biết mình có nên nhận thứ này hay không. Nàng nhẹ mím đôi môi mềm, ngại ngùng đáp:
- Ngươi đã tặng ta sợi dây tuyến rồi, bây chừ còn tặng thứ này nữa. Còn ta vẫn chưa có chi tặng cho ngươi.
Nhìn dáng vẻ của nàng khiến lòng hắn như đang có trăm hoa đua nở. Thật sự rất muốn giang tay để ôm thân ảnh nhỏ bé ấy vào lòng.
- Không cần tặng ta đâu. Chẳng phải nàng đã hứa đưa ta đi chơi rồi à? Bây chừ tìm chỗ nào thật ngon để ta biết ẩm thực của Thành Vu ra sao là được.
- Được! Vậy ta sẽ dắt ngươi đi. Còn món quà này thì đa tạ ngươi rất nhiều.
Chỉ Ni vui vẻ tung tăng đi phía trước khiến Lê Dực Định ở sau cũng phải vô thức bật cười theo. Cho dù có thay đổi bao nhiêu thì cũng không là vấn đề gì cả. Hắn vẫn yêu thích nàng như ngày đầu. Chỉ cần đó vẫn là nàng, vẫn luôn bình an là được.
Cả hai đi dạo quanh Kinh thành ăn biết bao nhiêu là món ngon. Còn đến một nhánh sông ngồi thuyền xem cá lội. Một quãng thời gian không ngắn cũng không dài, họ cứ ở bên nhau như thể được sống lại những năm tháng ấy. Hoàng hôn đang dần buông xuống từng mái ngói đã hằn lên bao nhiêu dấu vết cũ kỹ của năm tháng, ánh chiều tà đo đỏ hòa lẫn cùng mặt nước đang không ngừng gợn từng cơn sóng nhỏ lăn tăn. Ở bên bờ sông, mặt nước ánh lên hình ảnh hai bóng người một cao một thấp.
Đứng trước Lê Dực Định, Chỉ Ni ngượng ngùng đan hai tay vào nhau. Thực sự lúc này không nỡ nhưng nàng phải hồi Cung trước khi cửa Cung đóng lại. Không biết bao giờ mới gặp lại nhau một lần nữa. Vài tháng, vài năm, cũng có thể là cả đời sẽ không còn tái ngộ. Nàng thực sự không muốn mọi thứ trôi qua một cách quá dễ dàng, cũng không muốn đời này không thể gặp lại nam nhân này nữa. Tiếc nuối, dằn vặt,… Từng cảm xúc khác lạ cứ mãi không ngừng len lỏi ở trong tim.
Ngước đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn, nàng mỉm cười:
- Ta phải về nhà rồi, không biết ngươi còn ở đây bao lâu nữa nhưng có thể rất lâu sau này ta mới được ra ngoài. Vậy nên đây sẽ là lời chào cuối, chúc ngươi thượng lộ bình an, vạn điều suôn sẻ.
Hắn gật đầu, môi nở một nụ cười gượng gạo:
- Chỉ Ni, chúng ta có còn gặp lại không?
Nàng ngẩn đầu, chợt ngớ người trong phút chốc. Nhưng rồi lại tít mắt mỉm cười thật tươi:
- Có duyên sẽ gặp lại. Tạm biệt!
Vẫy tay chào hắn, nàng quay người và nâng chân váy chạy đi. Chạy được một đoạn còn quay đầu nhìn lại.
Hắn bước đến trước một bước nhưng rồi lại đứng im bất động. Ánh mắt đỏ hoe chỉ còn mỗi thân ảnh mảnh mai mỗi lúc một nhỏ dần, bao nhiêu cay đắng và tiếc nuối cứ mãi sục sôi trong lòng ngực, dấy lên biết bao nhiêu là dằn vặt. Hắn cong nhẹ khoé môi mỉm cười mãn nguyện, môi khẽ mấp máy:
- Chắc chắn sẽ có duyên. Chắc chắn sẽ gặp lại.
Lê Dực Định bất lực đấm nắm đấm vào thân cây, mắt vẫn không ngừng dõi theo dẫu là một khắc. Đương nhiên là hắn muốn níu giữ nữ nhân ấy, giữ lấy nàng thật chặt mãi mãi cũng không buông. Nhưng rõ ràng không thể làm như vậy được và hắn cũng biết chuyện này sẽ không hề đơn giản. Dẫu cho sau này có gian khổ đến đâu thì chỉ cần đó là nàng thì hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Từng bước, từng bước. Hắn phải bước từng bước thật vững chắc để mãi mãi được ở bên cạnh nàng.
Đi được một đoạn lại quay đầu nhìn lại một lần, Chỉ Ni cắn môi dưới, trong lòng không thôi những cảm xúc ngổn ngang. Rốt cục thì bản thân đối với nam nhân ấy là gì? Tại sao trong lòng lại không ngừng đau nhói?
Đưa chiếc túi vải nhỏ nhắn lên ngắm nhìn. Chỉ Ni mím chặt đôi môi cố kềm lại bao nhiêu cảm xúc đang không ngừng trào dâng ở nơi tận cùng của tâm can. Có lẽ đây đã lần cuối cùng cả hai gặp mặt và từ nay về sau mỗi người sẽ đi một hướng. Không ngờ những ngày gần đây rời Cung lại có thể kết giao với hắn, một người bằng hữu mà nàng sẽ nhớ đến suốt cuộc đời.
Xích Ảnh đã đi tìm rất lâu vẫn không có tung tích của nàng nên đã đứng ở cầu Láng The chờ đợi. Thấy Chỉ Ni đang thất thần đi đến thì hắn đã gọi ngay:
- Trưởng công chúa!?
Chỉ Ni dừng bước, ánh mắt buồn bã nhìn Xích Ảnh rồi giấu chiếc túi vải kia đi.
Cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, khi dừng chân trước mặt hắn thì nàng đã nở một nụ cười tươi tắn.
- Anh đã đi đâu vậy? Ta tìm anh cả một buổi vẫn không thấy đâu.
Xích Ảnh nheo đôi mắt:
- Câu này thần phải hỏi Lệnh cô mới phải.
Nàng đảo mắt nhìn sang hướng khác:
- Ừm… Ta vẫn chờ đó thôi, chắc là bị lạc do đám đông quá đông đúc.
Nhận ra có chút kỳ lạ nhưng Xích Ảnh tự biết giới hạn của mình đến đâu nên đã không hỏi thêm điều gì. Cứ như vậy cùng nàng dời bước hồi Cung.
[Công chúa đã mua được chi vậy? Chẳng lẽ cả một ngày lại không mua được thứ nào.]
[Đương nhiên là ta mua rồi, nhưng là bí mật. Ta sẽ tặng cho Hoàng mẫu vào ngày thọ thần của người.]
[Người càng ngày càng bí ẩn, thần không đoán ra nữa rồi.]
[Ta có làm sao chứ? Nhưng chuyện hôm nay ngươi không được nói với phụ hoàng đâu.]
[Phải tâu chứ! Bổn phận của thần kia mà.]
[Ngươi quá đáng! Bổn công chúa không thèm nói chuyện với ngươi nữa đâu.]
[Công chúa! Công chúa! Thần sai rồi! Người đừng giận. Công chúa!]
[…]