Quãng thời gian này ở Qui Nam phải nói là mặt nước tĩnh lặng nhưng bên dưới đang ngấm ngầm gợn sóng. Các quan viên tiền triều mỗi lúc càng lộ rõ tâm ý của mình khi đã chia ra thành mọi phe phái. Và người đang được lòng số đông lúc bấy giờ chính là Chiêu Nhiêu vương và Liệt Vũ vương. Hoàng đế lúc này như ngọn đèn sắp cạn dầu, chỉ cần nhắm mắt buông xuôi thì tiền triều sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Lê Dực Định đi vào Trường Thọ Cung. Từ lúc về Qui Nam là đến Thiên Minh Điện hầu sự nên chưa có thời gian đến vấn an Hoàng thái hậu. Không ngờ chỉ mới vài ngày là người đã gấp gáp triệu gọi hắn đến đây. Không cần nói thì cũng biết đang toan tính chuyện gì.
Bên trong Trường Thọ Cung bấy giờ mang nhiều nét ảm đạm do Hoàng thái hậu đau lòng vì Hoàng đế mà sinh ra không ít u uất. Lê Dực Định biết Hoàng thái hậu không những lo cho Hoàng đế mà còn lo cho tương lai của Qui Nam nên thể trạng đã bị ảnh hưởng ít nhiều. Nhưng dẫu sao đi nữa thì hắn vẫn quyết tâm không kế thừa Hoàng vị, chỉ có như thế mới đạt được hạnh phúc duy nhất của đời mình.
Đỗ Thị Sen đã đợi ở bên ngoài từ lâu, hắn chỉ vừa đến đã lập tức đưa vào bên trong chính điện. Vào bên trong, thấy Hoàng thái hậu đang ngồi trên sập gỗ, còn có cung nữ đang xoa bóp tay chân thì hắn đã quỳ xuống hành lễ.
- Tôn nhi xin vấn an hoàng tổ mẫu.
Hoàng thái hậu lúc này mới mở đôi mắt đang nhắm nghiền, bàn tay cũng đưa lên ra hiệu cho các cung nữ lui xuống cả. Nhìn cháu trai đang quỳ dưới đất mà thở dài một hơi, đi một chuyến đến Thành Vu thôi mà trông hắn đã gầy đi thấy rõ.
- Miễn lễ! Đến đây ngồi với lão thân.
- Đa tạ hoàng tổ mẫu.
Lê Dực Định đứng dậy rồi đi đến sập gỗ ngồi cùng với Hoàng thái hậu. Đưa tay giúp người xoa bóp, hắn nói:
- Dạo gần đây dường như hoàng tổ mẫu đã lao lực không ít.
Hoàng thái hậu thở hắt một hơi, đáp:
- Chẳng phải đều do tính toán hậu vận cho con sao?
Nói đến đây thì sắc mặt của Hoàng thái hậu lại kém đi thấy rõ. Vốn dĩ không hài lòng nhưng tiền triều không thể để một nữ nhân chốn thâm cung quyết định. Hoàng đế không chỉ hôn thì Hoàng thái hậu có làm gì thì cũng chỉ là vô nghĩa.
- Bấy chừ những vương thất có thể kế thừa Hoàng vị không nhiều. Con cũng là một trong những thế lực mạnh có thể uy hiếp những người kia. Nhưng điểm yếu duy nhất chính là chưa thành gia lập thất, không con không cái thì sao được ủng hộ nối ngôi. Mà thôi, chẳng sao cả. Nếu thực sự lên ngôi thành công thì cử hành đại hôn cũng không muộn. Lão thân đã chọn được vài khuê nữ của quan quyến quyền cao chức trọng, sau này càng dễ dàng hậu thuẫn cho con hơn.
Lê Dực Định đưa mắt nhìn Hoàng thái hậu rồi lại đảo mắt vài vòng suy nghĩ. Nói ra đến như vậy thì chắc chắn người sẽ phản đối chuyện đại sự của hắn sau này. Nhưng Lê Dực Định đã quyết định hậu vận của mình ra sao và cũng muốn bẩm với Hoàng thái hậu một lời để không phụ công ơn dưỡng dục của người bấy nhiêu năm qua. Hắn dừng tay, bước ra giữa điện và quỳ xuống khấu đầu. ngôn tình ngược
- Tôn nhi đã có người mình thích, khẩn mong hoàng tổ mẫu thành toàn.
Có chút ngạc nhiên nơi đáy mắt nhưng rồi Hoàng thái hậu lại mỉm cười đôn hậu. Trước giờ hắn chưa từng thích ai nên những lời nói này khiến người cảm thấy hiếu kỳ không ít. Hoàng thái hậu điềm đạm hỏi:
- Là khuê nữ nhà nào? Nếu có thế gia hiển hách thì chẳng có chi khó khăn cả.
Hắn kiên quyết đáp:
- Dạ bẩm hoàng tổ mẫu, nàng ấy vốn là trưởng công chúa của Thành Vu.
[Bộp!]
- Hàm hồ!
Vừa nghe được câu trả lời thì Hoàng thái hậu đã phẫn nộ dằn tay xuống sập gỗ. Chắc chắn Lê Dực Định biết rõ cưới nàng ắt sẽ ảnh hưởng rất lớn với cơ nghiệp sau này. Chưa kể còn các đại thần khác sẽ kịch liệt phản đối. Với ngữ điệu này ắt hẳn rằng hắn sẽ lập thành chính thất, vả lại với thân phận trưởng công chúa của Thành Vu thì sao bước vào môn phủ với thân phận phủ thiếp được.
Đôi mày thanh tú nhíu chặt, Hoàng thái hậu gắt lên:
- Con có biết mình đang nói chi không?
Hắn cúi gằm mặt, đáp:
- Dạ bẩm, tôn nhi biết.
Nhìn cháu trai ở trước mắt mà trong lòng dâng lên thêm biết bao nhiêu là phiền muộn. Người gằn từng chữ:
- Nếu như cưới nàng ta với thân phận trắc phi hoặc phủ thiếp thì lão thân có thể suy nghĩ lại.
Lúc này hắn vẫn không ngẩn mặt lên, thái độ nom rất cương quyết.
- Tôn nhi chưa bao chừ nghĩ sẽ thành thân với ai khác ngoài nàng ấy, cả đời này cũng chỉ có mỗi nàng là thê tử, cùng nhau bách niên hảo hợp.
Càng nghe hắn nói thì trong lòng càng dâng lên muôn phần tức giận. Hoàng thái hậu siết chặt tay thành nắm đấm, đôi mày thanh tú cũng nhíu chặt như sắp chạm vào nhau. Người nghiến răng, nói:
- Con có biết trọng trách và bổn phận sắp tới của mình là chi không? Một Hoàng đế không thể lập hoàng nữ của một nước khác làm Hoàng hậu. Nếu như con lập nàng ta thành Đại vương phi thì sau này khi lên ngôi đương nhiên sẽ đường đường chính chính sách lập ngôi vị Hoàng hậu. Trưởng công chúa Thành Vu trở thành Hoàng hậu của Qui Nam thì chẳng phải một nửa Qui Nam đã vào tay Thành Vu rồi hay sao? Chắc chắn các đại thần đều phản đối nên con tốt nhất là đừng có trông mong.
- Hoàng tổ mẫu, ắt hẳn người rất rõ mẫu phi của tôn nhi muốn điều chi.
Đối với thái độ kiên quyết của cháu trai, Hoàng thái hậu biết bản thân không thể gay gắt thêm nữa, trong lúc dầu sôi lửa bỏng này nên tránh rạn nứt thì hơn. Nhưng người sẽ nghĩ cách để hắn không thể tơ tưởng đến những điều xa vời nữa. Với những thứ mà bản thân đã tự mình sắp đặt, Hoàng thái hậu không tin mình không thể một tay đưa hắn lên ngôi.
Thở từng nhịp nặng nề, người quay mặt nhìn sang hướng khác.
- Lui đi! Lúc này lão thân không muốn nhìn thấy ngươi.
Lê Dực Định nhắm mắt khấu đầu, đôi mày rậm khẽ nhíu lại.
- Tôn nhi xin cáo lui!
Nếu như không thành ở nơi Hoàng thái hậu cũng không sao. Hắn tự mình có cách để phò tá Tân đế kế vị. Chỉ cần còn một hơi thở thì cũng phải chạm được đến những mục tiêu lớn nhất mà bản thân mình đặt ra. Không quan tâm sử sách, không quan tâm miệng lưỡi của người đời. Cuộc đời này là của hắn nên tự bản thân sẽ định đoạt tất cả dẫu sau này có trải qua khổ ải ra sao.
Đã trôi qua mấy ngày nhưng ở tiền triều vẫn như mặt hồ tĩnh lặng, không hề một động tĩnh nào. Tuy nhiên, những lúc bình lặng như thế mới là lúc đáng sợ nhất. Không động thủ sẽ không nhìn thấu được tâm can của họ ra sao. Để bố trí mưu kế càng khó hơn gấp bội lần.
Bước vào bên trong tửu lâu. Lê Dực Định quét mắt nhìn một lượt rồi dừng mắt tại tầng lầu vắng vẻ ở phía trên. Tuy có người mặc thường phục canh chừng nhưng nhìn sắc mặt và ánh mắt của họ khiến hắn lập tức nhận ra ngay đây là binh sĩ. Chân bước lên bậc thang đi lên trên, bàn tay nhẹ nhàng phẩy quạt. Mặc dù bản thân chưa bình phục đã về đây, lại còn đi một quãng đường khá xa nên thể trạng vẫn còn suy nhược, nhưng Lê Dực Định không muốn bản thân nghỉ ngơi một chút nào cả. Đã sống ở thời này, lại còn mang dòng máu Hoàng tộc thì hậu vận ra sao đều do bản thân của mình tự tính toán.
Ở trên tầng lầu chỉ có vài bàn là có khách, nhưng nhìn thoạt qua cũng biết là người có đã được sắp xếp sẵn. Lê Dực Định ngồi xuống đối diện một nam nhân tuấn tú, sức vóc và những phục sức bên ngoài đều thể hiện rõ địa vị trong xã hội. Vừa thấy hắn ngồi xuống thì nam nhân kia đã chủ động rót cho một chung rượu, sắc mặt trông thư thả vô cùng.
- Tiền triều bấy chừ như một trò cười vậy. Ở điện Thiên Minh có rục rịch là ai nấy nều nháo nhào cả lên.
Nghe Lê Đông Hoạt nói, Lê Dực Định khẽ nhếch khoé môi rồi tu một hơi cạn sạch chung rượu. Xem ra thời gian không ở đây thì mọi thứ xoay chuyển đã suýt ngoài tầm tay với. Hắn cất giọng:
- Chú hẹn ta đến đây, ắt cũng tự có tính toán.
Lê Đông Hoạt xua tay, gắp một ít thức ăn cho vào miệng mình. Dẫu sao thì hắn ta cũng chẳng có hứng thú với Hoàng vị, thêm việc biết tỏ bản thân không đủ sức trở thành quân chủ của một nước nên càng không trông mong gì cả. Đặt đũa gác lên bát còn khủy tay tựa lên mặt bàn, hắn hơi nheo mắt, đáp:
- Anh đùa sao? Ta đã nghe mẫu phi nói đến chuyện trước khi đi sứ thì anh đã nói những chi với người. Nhưng hiện tại hoàng tổ mẫu đang cật lực ở tiền triều, tìm thêm người hậu thuẫn cho anh. Vả lại để nói đến cơ hội kế thừa Hoàng vị thì anh mạnh hơn ta là chắc rồi.
- Sao chú cứ hạ thấp mình thế?
Nếu như không có Chỉ Ni thì Lê Dực Định có thể vì hậu vận mà tranh giành Hoàng vị. Nhưng bây giờ hắn đã có nàng nên chuyện nối ngôi sẽ gây ra nhiều rắc rối, thậm chí còn khiến nữ nhân ấy bước vào cửa tử như Cát Nhã Nguyên phi. Lịch sử không thể lập lại, hắn cũng không thể để cho nàng chịu thêm bất kỳ ấm ức nào nữa.
- Ta dẫu sao cũng không hứng thú với chuyện tranh giành đấu đá, cũng không muốn như phụ hoàng, ngày đối mặt với quan viên đại thần, tối lại phải nhìn sắc thái của các hậu phi. Vả lại ta chưa thành gia lập thất, không người nối dõi thì lấy chi suông sẻ lên ngôi.
Lê Đông Hoạt nheo mắt, hỏi:
- Anh đang tính toán cái chi?
Thuận tay rót một chung rượu, Lê Dực Định khẽ nhướng một bên mày.
- Ta muốn phò tá chú kế thừa Hoàng vị.
Nói đến đây lại ngước mắt nhìn sắc mặt kinh ngạc của Lê Đông Hoạt. Quả thực lời nói của Lê Dực Định đã khiến Lê Đông Hoạt có một phen khiếp vía, người thì sững lại còn hai mắt đã mở to. Chuyện này không phải đơn giản, cũng đã liệt vào đại sự nên không thể nói đùa mấy câu cho xong được. Lê Đông Hoạt siết chặt chung rượu trong tay, lắp bắp nói:
- Nhưng…
Còn chưa để hắn ta nói gì thì Lê Dực Định đã ngắt lời:
- Nhưng nhị chi nữa? Bao năm qua chú cũng rõ tình thế của đôi ta. Thứ mẫu phi chấp chưởng hậu cung đã lâu khiến vô số người gai mắt ra mặt. Chú thử nghĩ, nếu người thận cận của ta không lên ngôi thì liệu khi có Tân đế rồi sẽ sống an ổn được ư? Chúng ta thân thiết bấy lâu, ta nắm giữ binh quyền nên khả năng bị diệt trừ cao nhất, chú lại thân với ta nên cũng không tránh khỏi liên lụy. Có muốn hay không thì chú cũng đã vô tình bước vào con đường tranh đoạt quyền thế này từ đầu rồi. Không tính toán, người thiệt chỉ là bản thân chú và vợ con.
- Vậy… Ta nên làm sao đây? - Lê Đông Hoạt khẽ nhíu đôi mày.
- Đương nhiên là tranh đoạt vương quyền.
Lê Dực Định nhịp những ngón tay chậm rãi lên mặt bàn, ánh mắt từ lúc nào chỉ toàn chất chứa những tia thâm sâu.
- Ta chưa lập gia thất, càng không thể có hậu tự nên chú là người thích hợp nhất lúc bấy chừ.
Cả hai cùng uống cạn chung rượu trong tay. Khi đặt chung xuống thì Lê Đông Hoạt đã nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mới nói:
- Anh có từng nghĩ có người động thủ ở sau lưng không?
Lê Dực Định nhìn Lê Đông Hoạt rồi lại nhếch khoé môi cười khẩy. Hắn hiểu Lê Đông Hoạt muốn nói đến chuyện gì nhưng tốt nhất là bấy giờ không nên vạch trần ra bất cứ điều gì cả.
Lại hớp một chung rượu, hắn điềm đạm đáp:
- Đại sự quan trọng hơn. Đợi khi mọi sự đã thành thì xử lý sau cũng không muộn.
Phải! Lê Dực Định biết rõ không thể nào chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà Hoàng đế lại lâm trọng bệnh như vậy. Nếu Lê Đông Hoạt đã hỏi thì xem ra đã có được manh mối gì rồi. Nhưng hiện tại ở tiền triều đang chia phe cánh rõ rệt và càng quyết liệt diệt trừ nhau hơn qua từng ngày. Đã ra tay chắc chắn sẽ tính đường rửa sạch dấu vết và cả vạch trần ra thì cũng không có lợi cho bất kỳ ai, chưa kể còn phải hứng chịu bao nhiêu là công kích, không chừng càng khó có cơ hội để thành đại sự. Vậy nên, thay vì hấp tấp thì nên hành sự cẩn thận hơn. Chậm nhưng mà chắc!
Lê Dực Định đi vào Trường Thọ Cung. Từ lúc về Qui Nam là đến Thiên Minh Điện hầu sự nên chưa có thời gian đến vấn an Hoàng thái hậu. Không ngờ chỉ mới vài ngày là người đã gấp gáp triệu gọi hắn đến đây. Không cần nói thì cũng biết đang toan tính chuyện gì.
Bên trong Trường Thọ Cung bấy giờ mang nhiều nét ảm đạm do Hoàng thái hậu đau lòng vì Hoàng đế mà sinh ra không ít u uất. Lê Dực Định biết Hoàng thái hậu không những lo cho Hoàng đế mà còn lo cho tương lai của Qui Nam nên thể trạng đã bị ảnh hưởng ít nhiều. Nhưng dẫu sao đi nữa thì hắn vẫn quyết tâm không kế thừa Hoàng vị, chỉ có như thế mới đạt được hạnh phúc duy nhất của đời mình.
Đỗ Thị Sen đã đợi ở bên ngoài từ lâu, hắn chỉ vừa đến đã lập tức đưa vào bên trong chính điện. Vào bên trong, thấy Hoàng thái hậu đang ngồi trên sập gỗ, còn có cung nữ đang xoa bóp tay chân thì hắn đã quỳ xuống hành lễ.
- Tôn nhi xin vấn an hoàng tổ mẫu.
Hoàng thái hậu lúc này mới mở đôi mắt đang nhắm nghiền, bàn tay cũng đưa lên ra hiệu cho các cung nữ lui xuống cả. Nhìn cháu trai đang quỳ dưới đất mà thở dài một hơi, đi một chuyến đến Thành Vu thôi mà trông hắn đã gầy đi thấy rõ.
- Miễn lễ! Đến đây ngồi với lão thân.
- Đa tạ hoàng tổ mẫu.
Lê Dực Định đứng dậy rồi đi đến sập gỗ ngồi cùng với Hoàng thái hậu. Đưa tay giúp người xoa bóp, hắn nói:
- Dạo gần đây dường như hoàng tổ mẫu đã lao lực không ít.
Hoàng thái hậu thở hắt một hơi, đáp:
- Chẳng phải đều do tính toán hậu vận cho con sao?
Nói đến đây thì sắc mặt của Hoàng thái hậu lại kém đi thấy rõ. Vốn dĩ không hài lòng nhưng tiền triều không thể để một nữ nhân chốn thâm cung quyết định. Hoàng đế không chỉ hôn thì Hoàng thái hậu có làm gì thì cũng chỉ là vô nghĩa.
- Bấy chừ những vương thất có thể kế thừa Hoàng vị không nhiều. Con cũng là một trong những thế lực mạnh có thể uy hiếp những người kia. Nhưng điểm yếu duy nhất chính là chưa thành gia lập thất, không con không cái thì sao được ủng hộ nối ngôi. Mà thôi, chẳng sao cả. Nếu thực sự lên ngôi thành công thì cử hành đại hôn cũng không muộn. Lão thân đã chọn được vài khuê nữ của quan quyến quyền cao chức trọng, sau này càng dễ dàng hậu thuẫn cho con hơn.
Lê Dực Định đưa mắt nhìn Hoàng thái hậu rồi lại đảo mắt vài vòng suy nghĩ. Nói ra đến như vậy thì chắc chắn người sẽ phản đối chuyện đại sự của hắn sau này. Nhưng Lê Dực Định đã quyết định hậu vận của mình ra sao và cũng muốn bẩm với Hoàng thái hậu một lời để không phụ công ơn dưỡng dục của người bấy nhiêu năm qua. Hắn dừng tay, bước ra giữa điện và quỳ xuống khấu đầu. ngôn tình ngược
- Tôn nhi đã có người mình thích, khẩn mong hoàng tổ mẫu thành toàn.
Có chút ngạc nhiên nơi đáy mắt nhưng rồi Hoàng thái hậu lại mỉm cười đôn hậu. Trước giờ hắn chưa từng thích ai nên những lời nói này khiến người cảm thấy hiếu kỳ không ít. Hoàng thái hậu điềm đạm hỏi:
- Là khuê nữ nhà nào? Nếu có thế gia hiển hách thì chẳng có chi khó khăn cả.
Hắn kiên quyết đáp:
- Dạ bẩm hoàng tổ mẫu, nàng ấy vốn là trưởng công chúa của Thành Vu.
[Bộp!]
- Hàm hồ!
Vừa nghe được câu trả lời thì Hoàng thái hậu đã phẫn nộ dằn tay xuống sập gỗ. Chắc chắn Lê Dực Định biết rõ cưới nàng ắt sẽ ảnh hưởng rất lớn với cơ nghiệp sau này. Chưa kể còn các đại thần khác sẽ kịch liệt phản đối. Với ngữ điệu này ắt hẳn rằng hắn sẽ lập thành chính thất, vả lại với thân phận trưởng công chúa của Thành Vu thì sao bước vào môn phủ với thân phận phủ thiếp được.
Đôi mày thanh tú nhíu chặt, Hoàng thái hậu gắt lên:
- Con có biết mình đang nói chi không?
Hắn cúi gằm mặt, đáp:
- Dạ bẩm, tôn nhi biết.
Nhìn cháu trai ở trước mắt mà trong lòng dâng lên thêm biết bao nhiêu là phiền muộn. Người gằn từng chữ:
- Nếu như cưới nàng ta với thân phận trắc phi hoặc phủ thiếp thì lão thân có thể suy nghĩ lại.
Lúc này hắn vẫn không ngẩn mặt lên, thái độ nom rất cương quyết.
- Tôn nhi chưa bao chừ nghĩ sẽ thành thân với ai khác ngoài nàng ấy, cả đời này cũng chỉ có mỗi nàng là thê tử, cùng nhau bách niên hảo hợp.
Càng nghe hắn nói thì trong lòng càng dâng lên muôn phần tức giận. Hoàng thái hậu siết chặt tay thành nắm đấm, đôi mày thanh tú cũng nhíu chặt như sắp chạm vào nhau. Người nghiến răng, nói:
- Con có biết trọng trách và bổn phận sắp tới của mình là chi không? Một Hoàng đế không thể lập hoàng nữ của một nước khác làm Hoàng hậu. Nếu như con lập nàng ta thành Đại vương phi thì sau này khi lên ngôi đương nhiên sẽ đường đường chính chính sách lập ngôi vị Hoàng hậu. Trưởng công chúa Thành Vu trở thành Hoàng hậu của Qui Nam thì chẳng phải một nửa Qui Nam đã vào tay Thành Vu rồi hay sao? Chắc chắn các đại thần đều phản đối nên con tốt nhất là đừng có trông mong.
- Hoàng tổ mẫu, ắt hẳn người rất rõ mẫu phi của tôn nhi muốn điều chi.
Đối với thái độ kiên quyết của cháu trai, Hoàng thái hậu biết bản thân không thể gay gắt thêm nữa, trong lúc dầu sôi lửa bỏng này nên tránh rạn nứt thì hơn. Nhưng người sẽ nghĩ cách để hắn không thể tơ tưởng đến những điều xa vời nữa. Với những thứ mà bản thân đã tự mình sắp đặt, Hoàng thái hậu không tin mình không thể một tay đưa hắn lên ngôi.
Thở từng nhịp nặng nề, người quay mặt nhìn sang hướng khác.
- Lui đi! Lúc này lão thân không muốn nhìn thấy ngươi.
Lê Dực Định nhắm mắt khấu đầu, đôi mày rậm khẽ nhíu lại.
- Tôn nhi xin cáo lui!
Nếu như không thành ở nơi Hoàng thái hậu cũng không sao. Hắn tự mình có cách để phò tá Tân đế kế vị. Chỉ cần còn một hơi thở thì cũng phải chạm được đến những mục tiêu lớn nhất mà bản thân mình đặt ra. Không quan tâm sử sách, không quan tâm miệng lưỡi của người đời. Cuộc đời này là của hắn nên tự bản thân sẽ định đoạt tất cả dẫu sau này có trải qua khổ ải ra sao.
Đã trôi qua mấy ngày nhưng ở tiền triều vẫn như mặt hồ tĩnh lặng, không hề một động tĩnh nào. Tuy nhiên, những lúc bình lặng như thế mới là lúc đáng sợ nhất. Không động thủ sẽ không nhìn thấu được tâm can của họ ra sao. Để bố trí mưu kế càng khó hơn gấp bội lần.
Bước vào bên trong tửu lâu. Lê Dực Định quét mắt nhìn một lượt rồi dừng mắt tại tầng lầu vắng vẻ ở phía trên. Tuy có người mặc thường phục canh chừng nhưng nhìn sắc mặt và ánh mắt của họ khiến hắn lập tức nhận ra ngay đây là binh sĩ. Chân bước lên bậc thang đi lên trên, bàn tay nhẹ nhàng phẩy quạt. Mặc dù bản thân chưa bình phục đã về đây, lại còn đi một quãng đường khá xa nên thể trạng vẫn còn suy nhược, nhưng Lê Dực Định không muốn bản thân nghỉ ngơi một chút nào cả. Đã sống ở thời này, lại còn mang dòng máu Hoàng tộc thì hậu vận ra sao đều do bản thân của mình tự tính toán.
Ở trên tầng lầu chỉ có vài bàn là có khách, nhưng nhìn thoạt qua cũng biết là người có đã được sắp xếp sẵn. Lê Dực Định ngồi xuống đối diện một nam nhân tuấn tú, sức vóc và những phục sức bên ngoài đều thể hiện rõ địa vị trong xã hội. Vừa thấy hắn ngồi xuống thì nam nhân kia đã chủ động rót cho một chung rượu, sắc mặt trông thư thả vô cùng.
- Tiền triều bấy chừ như một trò cười vậy. Ở điện Thiên Minh có rục rịch là ai nấy nều nháo nhào cả lên.
Nghe Lê Đông Hoạt nói, Lê Dực Định khẽ nhếch khoé môi rồi tu một hơi cạn sạch chung rượu. Xem ra thời gian không ở đây thì mọi thứ xoay chuyển đã suýt ngoài tầm tay với. Hắn cất giọng:
- Chú hẹn ta đến đây, ắt cũng tự có tính toán.
Lê Đông Hoạt xua tay, gắp một ít thức ăn cho vào miệng mình. Dẫu sao thì hắn ta cũng chẳng có hứng thú với Hoàng vị, thêm việc biết tỏ bản thân không đủ sức trở thành quân chủ của một nước nên càng không trông mong gì cả. Đặt đũa gác lên bát còn khủy tay tựa lên mặt bàn, hắn hơi nheo mắt, đáp:
- Anh đùa sao? Ta đã nghe mẫu phi nói đến chuyện trước khi đi sứ thì anh đã nói những chi với người. Nhưng hiện tại hoàng tổ mẫu đang cật lực ở tiền triều, tìm thêm người hậu thuẫn cho anh. Vả lại để nói đến cơ hội kế thừa Hoàng vị thì anh mạnh hơn ta là chắc rồi.
- Sao chú cứ hạ thấp mình thế?
Nếu như không có Chỉ Ni thì Lê Dực Định có thể vì hậu vận mà tranh giành Hoàng vị. Nhưng bây giờ hắn đã có nàng nên chuyện nối ngôi sẽ gây ra nhiều rắc rối, thậm chí còn khiến nữ nhân ấy bước vào cửa tử như Cát Nhã Nguyên phi. Lịch sử không thể lập lại, hắn cũng không thể để cho nàng chịu thêm bất kỳ ấm ức nào nữa.
- Ta dẫu sao cũng không hứng thú với chuyện tranh giành đấu đá, cũng không muốn như phụ hoàng, ngày đối mặt với quan viên đại thần, tối lại phải nhìn sắc thái của các hậu phi. Vả lại ta chưa thành gia lập thất, không người nối dõi thì lấy chi suông sẻ lên ngôi.
Lê Đông Hoạt nheo mắt, hỏi:
- Anh đang tính toán cái chi?
Thuận tay rót một chung rượu, Lê Dực Định khẽ nhướng một bên mày.
- Ta muốn phò tá chú kế thừa Hoàng vị.
Nói đến đây lại ngước mắt nhìn sắc mặt kinh ngạc của Lê Đông Hoạt. Quả thực lời nói của Lê Dực Định đã khiến Lê Đông Hoạt có một phen khiếp vía, người thì sững lại còn hai mắt đã mở to. Chuyện này không phải đơn giản, cũng đã liệt vào đại sự nên không thể nói đùa mấy câu cho xong được. Lê Đông Hoạt siết chặt chung rượu trong tay, lắp bắp nói:
- Nhưng…
Còn chưa để hắn ta nói gì thì Lê Dực Định đã ngắt lời:
- Nhưng nhị chi nữa? Bao năm qua chú cũng rõ tình thế của đôi ta. Thứ mẫu phi chấp chưởng hậu cung đã lâu khiến vô số người gai mắt ra mặt. Chú thử nghĩ, nếu người thận cận của ta không lên ngôi thì liệu khi có Tân đế rồi sẽ sống an ổn được ư? Chúng ta thân thiết bấy lâu, ta nắm giữ binh quyền nên khả năng bị diệt trừ cao nhất, chú lại thân với ta nên cũng không tránh khỏi liên lụy. Có muốn hay không thì chú cũng đã vô tình bước vào con đường tranh đoạt quyền thế này từ đầu rồi. Không tính toán, người thiệt chỉ là bản thân chú và vợ con.
- Vậy… Ta nên làm sao đây? - Lê Đông Hoạt khẽ nhíu đôi mày.
- Đương nhiên là tranh đoạt vương quyền.
Lê Dực Định nhịp những ngón tay chậm rãi lên mặt bàn, ánh mắt từ lúc nào chỉ toàn chất chứa những tia thâm sâu.
- Ta chưa lập gia thất, càng không thể có hậu tự nên chú là người thích hợp nhất lúc bấy chừ.
Cả hai cùng uống cạn chung rượu trong tay. Khi đặt chung xuống thì Lê Đông Hoạt đã nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mới nói:
- Anh có từng nghĩ có người động thủ ở sau lưng không?
Lê Dực Định nhìn Lê Đông Hoạt rồi lại nhếch khoé môi cười khẩy. Hắn hiểu Lê Đông Hoạt muốn nói đến chuyện gì nhưng tốt nhất là bấy giờ không nên vạch trần ra bất cứ điều gì cả.
Lại hớp một chung rượu, hắn điềm đạm đáp:
- Đại sự quan trọng hơn. Đợi khi mọi sự đã thành thì xử lý sau cũng không muộn.
Phải! Lê Dực Định biết rõ không thể nào chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà Hoàng đế lại lâm trọng bệnh như vậy. Nếu Lê Đông Hoạt đã hỏi thì xem ra đã có được manh mối gì rồi. Nhưng hiện tại ở tiền triều đang chia phe cánh rõ rệt và càng quyết liệt diệt trừ nhau hơn qua từng ngày. Đã ra tay chắc chắn sẽ tính đường rửa sạch dấu vết và cả vạch trần ra thì cũng không có lợi cho bất kỳ ai, chưa kể còn phải hứng chịu bao nhiêu là công kích, không chừng càng khó có cơ hội để thành đại sự. Vậy nên, thay vì hấp tấp thì nên hành sự cẩn thận hơn. Chậm nhưng mà chắc!