Sau hai ngày khởi hành đến kinh thành thì mới đến được một thị trấn nhỏ để thuê quán trọ. Vừa đến nơi thì trời cũng vừa chập tối.
Chỉ Ni đứng bên cửa sổ nhìn ngắm bầu trời đầy sao đêm. Nhớ đến những chuyện vừa qua trong lòng chợt cảm thấy có đôi chút cảm khái. Dẫu thật sự có chút rung động nhưng nàng biết được địa vị của cả hai quá khác biệt nhau. Lê Dực Định có tốt xấu gì cũng là phụng tử long tôn, là Đại vương cao cao tại thượng, chiến công hiển hách, mang về không ít vinh hiển. Còn nàng là gì? Chỉ là một thường dân nhỏ nhoi, sống ở một nơi thôn quê hẻo lánh. Luận về mọi mặt đều không có chỗ nào bằng các tiểu thư khuê các ở kinh thành hoa lệ.
Hi vọng để làm gì chứ? Chẳng lẽ Lê Dực Định đối với nàng tốt một chút thì sẽ với được đến cành cao sao?
Bạch Hạc đi vào phòng, trông thấy Chỉ Ni đang ngắm cảnh đêm thì cẩn trọng cất giọng:
- Tiểu thư, hãy dùng một ít trà cho khuây khoả.
Chỉ Ni đưa mắt nhìn Bạch Hạc song đi đến bàn trà rồi ngồi xuống, nói:
- Chị nói Xích Ảnh tìm hộ em một xe ngựa, không cần tốt quá, chỉ cần có thể dùng là được.
Bạch Hạc vừa rót trà vừa đáp:
- Tiểu thư suy tính cẩn trọng, y sĩ biết được ắt sẽ an lòng.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng:
- Những ngày qua cùng ngài ấy đi chung xe ngựa là do ở thôn ta không có xe ngựa thích hợp đi xa. Ở đây tuy không lớn nhưng cũng là thị trấn, nhiều thứ tốt hơn ở quê nhà nhiều, lo gì không có xe thích hợp.
- Y sĩ cũng lo lắng như tiểu thư, sợ người đến kinh thành sẽ mang nhiều dị nghị. Người ở thôn quê như chúng ta vốn dĩ không được xem trọng, nếu ngày ấy tiểu thư không cứu Đại vương một mạng thì làm sao có được cơ hội diện thánh ngày hôm nay.
- Lý lẽ đó làm sao ta không biết. Đại vương đối tốt với ta thì không có nghĩa ta với được đến cành cao.
Chỉ Ni ôm tách trà trong tay, chẳng còn để tâm trà đang nóng hay đã nguội. Đôi mắt đượm buồn lại ngắm nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Ngôi sao càng sáng càng thuận với lòng người, ngôi sao chỉ le lói thì có xếp ở ngay bên cạnh cũng không ai chú ý.
- Chị đi đi! Nói Xích Ảnh tìm được trước khi trời sáng càng tốt.
- Dạ! Nô tì đi ngay.
Bạch Hạc đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Chỉ Ni và không gian yên ắng.
Nhớ lại lúc trước ở quân doanh, lần đầu tiên gặp Lê Dực Định trong tâm thế cao ngạo, là người thâm sâu khó lường. Nàng đã không ít lần bị khí thế ấy áp chế. Vậy mà bấy giờ hắn lại nói ra những lời đường mật, đối xử với nàng lại dịu dàng vô cùng. Nhưng còn chưa biết hắn đã thành gia lập thất hay chưa, ngày trước còn có thư từ Thành Vu gửi về. Xung quanh nhiều nữ nhân như vậy, tốt với nàng một chút thì cũng khác gì họ đâu.
Trong khi Chỉ Ni vẫn đang suy nghĩ sâu xa một vài điều thì Lê Dực Định lại vùi đầu vào mớ chính vụ hỗn độn. Việc đi điều tra tham ô không hề dễ nhưng hắn đã hứa với Hoàng đế thì chắc chắn sẽ hoàn thành.
Dương Hựu đi vào phòng, cẩn trọng đóng chặt cánh cửa dày cộm, bên ngoài cũng cho người canh phòng nghiêm ngặt, tránh để người nào khác nghe thấy.
- Đại vương! Lộ Kha Mộc sẽ là điểm đến cuối cùng. Ắt là sẽ trú ngụ ở đó tầm khoảng ba ngày mới có thể hồi kinh.
Hắn ôn tồn hỏi:
- Ngươi thu thập được chi rồi?
Dương Hựu đáp:
- Kha Mộc là do Thứ sử Tề An giám sát. Hắn không những nhận hối lộ của tướng sĩ mà còn tham ô, vơ vét của cải của bách tính lê dân. Nghe danh đã lâu là kẻ kiêu ngạo, không xem ai ra gì. Tề An còn là ngoại tôn mẫu gia của Hoàng hậu nên càng ngày càng càn quấy.
- Hoàng hậu!?
Lê Dực Định đảo mắt vài lần. Năm ấy Hoàng hậu lấy mạng mẫu phi của hắn, nửa năm trước ở quân doanh thì mạng của hắn suýt nằm trong tay Hoàng thái tử. Mẫu tử họ thật là quá giống nhau. Vì mưu đồ riêng mà không ngại đôi tay nhuốm máu.
Thù cũ nợ mới cứ từ từ mà trả. Với vị thế của Hoàng hậu hiện giờ để lật đổ được là một điều rất khó khăn. Nhưng khó thì khó, cũng không phải là không thể được.
- Bên Hoàng thái tử thì sao?
- Dạ bẩm, Hoàng thái tử vừa đến biên cương liền nạp hai phủ thiếp khiến các quan viên không khỏi bất mãn, Hoàng hậu vì chuyện này mà không ít lao đao, rất mạnh tay trong việc lấy lòng bọn họ để Hoàng thái tử sau này thuận lợi kế thừa Hoàng vị. Chuyện an định quân dân ở biên cương dường như không được lòng thánh thượng, tin truyền về báo rằng gần đây thánh thượng đã phiền muộn rất nhiều.
Lê Dực Định trầm ngâm không nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào những công vụ trước mặt mình. Lê Lương Khoác vốn dĩ không phải mệnh Đế vương, tư chất không có, học vấn cũng không uyên bác, thông tuệ. Ngồi được ở vị trí Hoàng thái tử cũng do thân phận đích tử cao quý và nhà ngoại là đại thần vẫn đang chống lưng cho.
Muốn phế bỏ hắn là chuyện không khó nhưng đối phó với Hoàng hậu thì lại không dễ. Cũng nên từ từ tính toán thì hơn.
Dương Hựu nhìn sắc mặt trầm ổn của Lê Dực Định cũng không đoán được là đang vui hay buồn. Biết rằng còn nước vẫn còn tát nên hắn đành liều mạng mở miệng:
- Đại vương, người của lục hoàng tử đang nhìn ngó Trực Hoành, nếu cứ như vậy…
Dương Hựu chưa nói xong thì Lê Dực Định đã ngắt lời:
- Đây là tin báo mà bổn vương cần biết sao?
Dương Hựu vội vã quỳ xuống, thưa:
- Thần không có ý gì cả, chỉ là Trực Hoành từng là cánh tay đắc lực của Đại vương, nếu hắn bị lôi kéo thành công thì sau này sẽ gây nhiều bất lợi cho người.
- Vậy ý của ngươi là nên trừ khử hắn, tránh hậu hoạn sau này?
- Đại vương… Thần…
Dương Hựu không hề có ý này. Điều hắn muốn là xin Lê Dực Định khai ân, cho Trực Hoành được quay về Kiêu Quân Sở. Với tình hình này chẳng những mất đi tướng tài mà còn mang lại nhiều tai hại.
Lê Dực Định giương ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, nói:
- Bổn vương vốn dĩ không muốn làm khó ngươi, lần trước cầu xin cho hắn một lần, bổn vương cho rằng ngươi tình sâu nghĩa nặng nhưng lần này lại hồ đồ, mắc lại lỗi từng sai vậy nên nếu muốn, ngươi cũng rời Kiêu Quân Sở đi. Lòng không ở đây thì người ở lại cũng chẳng nghĩa lý gì.
- Mong Đại vương trách tội, là do thần đã ngu muội vô tri. Từ nhỏ thần đã theo người chinh Nam phạt Bắc, cùng chịu bao khổ ải để đi lên. Chỉ cần người không chê trách thần vô dụng thì cả đời này thần nguyện luôn đi theo phò tá cho người.
- Đứng dậy đi!
Lê Dực Định gấp tất cả chính vụ rồi đứng dậy đi về giường, hoàn toàn quay lưng lại với Dương Hựu:
- Trách phạt ngươi một lần nhưng vẫn không thể khiến ngươi lưu tâm, đã vậy thì bấy giờ bổn vương còn phạt ngươi để làm chi nữa? Dư thừa!
- Là thần ngu muội, xin Đại vương hãy trách tội.
Lê Dực Định vẫn không mảy may đến lời của hắn:
- Lui đi!
Chỉ Ni đứng bên cửa sổ nhìn ngắm bầu trời đầy sao đêm. Nhớ đến những chuyện vừa qua trong lòng chợt cảm thấy có đôi chút cảm khái. Dẫu thật sự có chút rung động nhưng nàng biết được địa vị của cả hai quá khác biệt nhau. Lê Dực Định có tốt xấu gì cũng là phụng tử long tôn, là Đại vương cao cao tại thượng, chiến công hiển hách, mang về không ít vinh hiển. Còn nàng là gì? Chỉ là một thường dân nhỏ nhoi, sống ở một nơi thôn quê hẻo lánh. Luận về mọi mặt đều không có chỗ nào bằng các tiểu thư khuê các ở kinh thành hoa lệ.
Hi vọng để làm gì chứ? Chẳng lẽ Lê Dực Định đối với nàng tốt một chút thì sẽ với được đến cành cao sao?
Bạch Hạc đi vào phòng, trông thấy Chỉ Ni đang ngắm cảnh đêm thì cẩn trọng cất giọng:
- Tiểu thư, hãy dùng một ít trà cho khuây khoả.
Chỉ Ni đưa mắt nhìn Bạch Hạc song đi đến bàn trà rồi ngồi xuống, nói:
- Chị nói Xích Ảnh tìm hộ em một xe ngựa, không cần tốt quá, chỉ cần có thể dùng là được.
Bạch Hạc vừa rót trà vừa đáp:
- Tiểu thư suy tính cẩn trọng, y sĩ biết được ắt sẽ an lòng.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng:
- Những ngày qua cùng ngài ấy đi chung xe ngựa là do ở thôn ta không có xe ngựa thích hợp đi xa. Ở đây tuy không lớn nhưng cũng là thị trấn, nhiều thứ tốt hơn ở quê nhà nhiều, lo gì không có xe thích hợp.
- Y sĩ cũng lo lắng như tiểu thư, sợ người đến kinh thành sẽ mang nhiều dị nghị. Người ở thôn quê như chúng ta vốn dĩ không được xem trọng, nếu ngày ấy tiểu thư không cứu Đại vương một mạng thì làm sao có được cơ hội diện thánh ngày hôm nay.
- Lý lẽ đó làm sao ta không biết. Đại vương đối tốt với ta thì không có nghĩa ta với được đến cành cao.
Chỉ Ni ôm tách trà trong tay, chẳng còn để tâm trà đang nóng hay đã nguội. Đôi mắt đượm buồn lại ngắm nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Ngôi sao càng sáng càng thuận với lòng người, ngôi sao chỉ le lói thì có xếp ở ngay bên cạnh cũng không ai chú ý.
- Chị đi đi! Nói Xích Ảnh tìm được trước khi trời sáng càng tốt.
- Dạ! Nô tì đi ngay.
Bạch Hạc đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Chỉ Ni và không gian yên ắng.
Nhớ lại lúc trước ở quân doanh, lần đầu tiên gặp Lê Dực Định trong tâm thế cao ngạo, là người thâm sâu khó lường. Nàng đã không ít lần bị khí thế ấy áp chế. Vậy mà bấy giờ hắn lại nói ra những lời đường mật, đối xử với nàng lại dịu dàng vô cùng. Nhưng còn chưa biết hắn đã thành gia lập thất hay chưa, ngày trước còn có thư từ Thành Vu gửi về. Xung quanh nhiều nữ nhân như vậy, tốt với nàng một chút thì cũng khác gì họ đâu.
Trong khi Chỉ Ni vẫn đang suy nghĩ sâu xa một vài điều thì Lê Dực Định lại vùi đầu vào mớ chính vụ hỗn độn. Việc đi điều tra tham ô không hề dễ nhưng hắn đã hứa với Hoàng đế thì chắc chắn sẽ hoàn thành.
Dương Hựu đi vào phòng, cẩn trọng đóng chặt cánh cửa dày cộm, bên ngoài cũng cho người canh phòng nghiêm ngặt, tránh để người nào khác nghe thấy.
- Đại vương! Lộ Kha Mộc sẽ là điểm đến cuối cùng. Ắt là sẽ trú ngụ ở đó tầm khoảng ba ngày mới có thể hồi kinh.
Hắn ôn tồn hỏi:
- Ngươi thu thập được chi rồi?
Dương Hựu đáp:
- Kha Mộc là do Thứ sử Tề An giám sát. Hắn không những nhận hối lộ của tướng sĩ mà còn tham ô, vơ vét của cải của bách tính lê dân. Nghe danh đã lâu là kẻ kiêu ngạo, không xem ai ra gì. Tề An còn là ngoại tôn mẫu gia của Hoàng hậu nên càng ngày càng càn quấy.
- Hoàng hậu!?
Lê Dực Định đảo mắt vài lần. Năm ấy Hoàng hậu lấy mạng mẫu phi của hắn, nửa năm trước ở quân doanh thì mạng của hắn suýt nằm trong tay Hoàng thái tử. Mẫu tử họ thật là quá giống nhau. Vì mưu đồ riêng mà không ngại đôi tay nhuốm máu.
Thù cũ nợ mới cứ từ từ mà trả. Với vị thế của Hoàng hậu hiện giờ để lật đổ được là một điều rất khó khăn. Nhưng khó thì khó, cũng không phải là không thể được.
- Bên Hoàng thái tử thì sao?
- Dạ bẩm, Hoàng thái tử vừa đến biên cương liền nạp hai phủ thiếp khiến các quan viên không khỏi bất mãn, Hoàng hậu vì chuyện này mà không ít lao đao, rất mạnh tay trong việc lấy lòng bọn họ để Hoàng thái tử sau này thuận lợi kế thừa Hoàng vị. Chuyện an định quân dân ở biên cương dường như không được lòng thánh thượng, tin truyền về báo rằng gần đây thánh thượng đã phiền muộn rất nhiều.
Lê Dực Định trầm ngâm không nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào những công vụ trước mặt mình. Lê Lương Khoác vốn dĩ không phải mệnh Đế vương, tư chất không có, học vấn cũng không uyên bác, thông tuệ. Ngồi được ở vị trí Hoàng thái tử cũng do thân phận đích tử cao quý và nhà ngoại là đại thần vẫn đang chống lưng cho.
Muốn phế bỏ hắn là chuyện không khó nhưng đối phó với Hoàng hậu thì lại không dễ. Cũng nên từ từ tính toán thì hơn.
Dương Hựu nhìn sắc mặt trầm ổn của Lê Dực Định cũng không đoán được là đang vui hay buồn. Biết rằng còn nước vẫn còn tát nên hắn đành liều mạng mở miệng:
- Đại vương, người của lục hoàng tử đang nhìn ngó Trực Hoành, nếu cứ như vậy…
Dương Hựu chưa nói xong thì Lê Dực Định đã ngắt lời:
- Đây là tin báo mà bổn vương cần biết sao?
Dương Hựu vội vã quỳ xuống, thưa:
- Thần không có ý gì cả, chỉ là Trực Hoành từng là cánh tay đắc lực của Đại vương, nếu hắn bị lôi kéo thành công thì sau này sẽ gây nhiều bất lợi cho người.
- Vậy ý của ngươi là nên trừ khử hắn, tránh hậu hoạn sau này?
- Đại vương… Thần…
Dương Hựu không hề có ý này. Điều hắn muốn là xin Lê Dực Định khai ân, cho Trực Hoành được quay về Kiêu Quân Sở. Với tình hình này chẳng những mất đi tướng tài mà còn mang lại nhiều tai hại.
Lê Dực Định giương ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, nói:
- Bổn vương vốn dĩ không muốn làm khó ngươi, lần trước cầu xin cho hắn một lần, bổn vương cho rằng ngươi tình sâu nghĩa nặng nhưng lần này lại hồ đồ, mắc lại lỗi từng sai vậy nên nếu muốn, ngươi cũng rời Kiêu Quân Sở đi. Lòng không ở đây thì người ở lại cũng chẳng nghĩa lý gì.
- Mong Đại vương trách tội, là do thần đã ngu muội vô tri. Từ nhỏ thần đã theo người chinh Nam phạt Bắc, cùng chịu bao khổ ải để đi lên. Chỉ cần người không chê trách thần vô dụng thì cả đời này thần nguyện luôn đi theo phò tá cho người.
- Đứng dậy đi!
Lê Dực Định gấp tất cả chính vụ rồi đứng dậy đi về giường, hoàn toàn quay lưng lại với Dương Hựu:
- Trách phạt ngươi một lần nhưng vẫn không thể khiến ngươi lưu tâm, đã vậy thì bấy giờ bổn vương còn phạt ngươi để làm chi nữa? Dư thừa!
- Là thần ngu muội, xin Đại vương hãy trách tội.
Lê Dực Định vẫn không mảy may đến lời của hắn:
- Lui đi!