Chẳng lâu sau lều đã được dựng xong. Do là phận nữ nhân nên lều của Chỉ Ni được dựng cách xa lều của binh lính nhưng cũng không được gần quá mức với lều tướng lĩnh.
Lê Dực Định giữ Chỉ Ni lại không phải là tin tưởng vào nàng. Khi nhìn qua bức bình phong thì hắn thấy đã được dáng vóc một phần nào đó. Theo như kinh nghiệm chinh chiến sa trường bấy nhiêu lâu thì Chỉ Ni lại có nhiều nét tương đồng với người Thành Vu hơn là người Qui Nam này.
Chỉ qua vài lời nói cũng không chứng minh được điều gì. Tốt nhất nên giữ lại và âm thầm quan sát động tĩnh.
- Lưu cô nương, Nguyên soái nói ngày mai đã có thể bắt đầu chữa trị. Có gì căn dặn cứ báo cho bổn tướng.
Mặc dù Dương Hựu cũng mang lòng nghi ngờ nhưng trước hết phải thuận theo tâm ý của chủ tướng. Nếu thật sự Chỉ Ni là gian tế thì ít lâu sau cũng sẽ tự để lại sơ hở mà thôi.
- Đúng là dân nữ cần vài thứ. Phiền Hữu tiên phong giúp dân nữ tìm một bộ kim châm cứu trước, ngày mai dân nữ sẽ tự mình đi hái thuốc chữa trị.
- Được! Cũng không còn sớm, bổn tướng không làm phiền cô nương nữa.
- Hữu tiên phong đi thong thả!
Sau khi Dương Hựu rời đi, Chỉ Ni đi vào lều xem xét thì thấy bên trong được bố trí đầy đủ những vật dụng cần thiết. Dẫu rằng không rõ họ có ý gì khác nhưng Chỉ Ni nghĩ cách đối đãi này không hề tầm thường. Ngay cả Lê Dực Định, đã là một Nguyên soái thay Hoàng đế toàn quyền dẫn dắt cả một đội quân thì không dễ gì tin tưởng vào lời nói của một nữ nhân xa lạ.
Tuy nhiên, dẫu cho bằng cách nào đi nữa thì trước tiên phải giữ được cái mạng này. Kể từ lúc đặt chân vào đây là Chỉ Ni đã rõ, động đến quân doanh ắt hẳn tự tìm đường chết.
Nhìn thấy trên bàn có một chiếc lọ nhỏ, Chỉ Ni khó hiểu cầm nó lên xem. Bên trong chính là thuốc. Nàng nhận ra mùi hương của loại thuốc này, nó thường được dùng để chữa trị những vết thương ngoài da. Ngoài mùi hương đặc trưng của thuốc thì không có mùi gì lạ nên Chỉ Ni rất an tâm thoa nó lên người.
- A!
Cơn đau rát không ngừng ập đến khiến đôi mày thanh tú đã từ khi nào nhíu chặt vào nhau.
Nhìn những vết thương chằng chịt trên người mình rồi lại nhớ đến những tên sơn tặc ấy bị xử tử tại chỗ, Chỉ Ni lại trong vô thức mà run lên bần bật. Nó cứ như ám ảnh lấy tâm trí mà không thể nào dứt ra. Nhất là tiếng đao kiếm không ngừng vung lên vun vút.
- Lưu cô nương!
Nghe có tiếng gọi bên ngoài, Chỉ Ni vội vàng chỉnh trang lại y phục rồi đi ra.
Vén nhẹ tấm vải bạc, thấy cả Dương Hựu và Trực Hoành khiến nàng có đôi phần bất ngờ.
- Các ngài tìm dân nữ có chuyện chi?
Nhìn Trực Hoành giữ nét mặt không vui, Dương Hựu đành lên tiếng trước:
- Ở doanh trại không có y phục cho nữ nhân nên nguyên soái đã sai Tả tiên phong đến quán trọ lấy giúp cô nương. Những gì có ở đó đều được Tả tiên phong mang về đầy đủ cả.
- À! Đa tạ các vị tướng quân. Là dân nữ đã phiền đến các ngài.
Nhìn tư trang của mình được mang đến đầy đủ khiến mặt mũi Chỉ Ni bỗng chốc đỏ lên như quả gấc. Đây toàn là y phục của nữ nhân mà để tướng lĩnh đi thu dọn, vị Nguyên soái kia cũng quá thẳng thắn rồi.
- Biết là phiền hà bổn tướng thì phải đàng hoàng chữa trị cho Nguyên soái. Để ta biết cô có ý đồ bất chính thì đừng hòng thoát được.
Nghe Trực Hoành gắt gỏng, Chỉ Ni chỉ biết mỉm cười nhẹ và cúi đầu.
- Tả tiên phong yên tâm. Dân nữ sẽ làm những gì bản thân có thể để chữa trị cho Nguyên soái.
- Vậy tư trang bọn ta để ở đây. Cáo từ!
- Các ngài đi thong thả!
Dương Hựu nhanh chóng kéo Trực Hoành rời đi. Dẫu biết Chỉ Ni rất đáng ngờ nhưng không thể cứ gắt gỏng như vậy.
- Ta nói với em rồi, với tính tình thẳng thắn, bộc trực như vậy thì khó làm nên chuyện lớn. Dẫu sao Lưu cô nương cũng là phận nữ nhân, lại được Nguyên soái giữ lại làm khách quý, mọi chủ ý đều phải theo tâm ý Nguyên soái mà làm.
- Nhưng Nguyên soái giữ nàng ta lại thì được gì? Không phải thì thả đi, còn nếu là gian tế thì chỉ cần một đao là xong chuyện.
- Chuyện nàng ta có phải là gian tế vẫn chưa có chi chứng minh, ta cũng chỉ thấy dáng vẻ không giống dân chúng bình thường nên mới mang về cho Nguyên soái định đoạt. Nhưng mà em cứ yên tâm, Nguyên soái là người sáng suốt thông tuệ, nếu như giữ người ở lại thì ắt hẳn cũng đã suy tính được điều chi.
Hai người vừa về lều trại vừa bàn bạc với nhau. Dẫu rằng họ biết rõ tính cách của Lê Dực Định nhưng lại không thể suy đoán được tâm ý.
Sông sâu biển thẳm có thể dò, còn trong lòng Lê Dực Định có gì, không một ai đo được.
...
Cả buổi sáng Chỉ Ni chỉ ở trong lều trại để viết lại tất cả những bài thuốc có thể giúp Lê Dực Định thanh lọc huyết mạch và tìm xem thảo dược nào phù hợp nhất.
Do nàng không thể ra khỏi quân doanh nên toàn bộ đều được vẽ ra giấy rồi đưa binh lính đi hái ở xung quanh và cả ở trong rừng.
Chỉ Ni biết lúc này bản thân bị giám sát rất gắt gao, mặc dù không nói nhưng từng động thái của họ cũng phần nào chứng thực.
- Lưu cô nương, thuốc đã được hái về rồi.
Nghe tiếng binh lính ở bên ngoài, Chỉ Ni ra khỏi lều xem xét.
Những loại này quả nhiên không khó tìm, họ chỉ cần đi một buổi đều hái về đầy đủ.
- Đa tạ! Vất vả cho ngài rồi.
Chỉ Ni tự tay mang những loại thảo dược đó đi sắc ở phía đông doanh trại. Vừa thổi lại vừa quạt, đôi khi vì khói lửa nghi ngút khiến Chỉ Ni phải ho khan, hai mắt cũng đỏ hoe vì làn khói cay xè.
Dáng vẻ sắc thuốc của Chỉ Ni mang đậm chất một nữ nhân thôn quê bình thường, nó tự nhiên đến mức vô cùng kì lạ, cho dù kẻ nào muốn tìm ra sơ hở cũng rất là khó khăn. Những binh lính được lệnh giám sát chẳng thể nào nắm thóp được thứ gì.
Cùng lúc này Lê Dực Định và các tướng lĩnh vừa ở thao trường quay về. Tiếng chân ngựa dồn dập tạo ra những âm thanh khiến bất kể ai cũng phải chú ý.
Chỉ Ni thì bận bịu với siêu thuốc của mình nên đến khi Lê Dực Định đã xuống ngựa và quay lưng đi vào lều trại thì mới nhìn sang. Trong mắt nàng lúc này chỉ thấy được dáng vẻ to cao, oai hùng vạm vỡ cùng chiếc áo choàng đang nhẹ nhàng tung bay theo từng chuyển động. Hoàn toàn vẫn chưa nhìn được gương mặt của hắn tròn méo ra sao.
Khung cảnh trước mắt không ngừng gợi nhớ đến dáng vẻ của Trần Hành. Tuy nhiên người nam nhân ấy đã không còn chính trực như ngày xưa nữa.
Nói đến Lê Dực Định. Hắn không đơn thuần chỉ là một Nguyên soái tầm thường thống lĩnh cả một đội quân. Thân phận của hắn vốn dĩ là vị hoàng tử thứ mười một của Hoàng đế Thạc Hoà, mẹ là Cát Hiền phi Chu Thị.
Năm Lê Dực Định lên ba tuổi Cát Hiền phi bị vu oan và bị giáng thành Sung viên, cấm túc ở hành cung Toại Khang, chỉ vài tháng sau đã bị phát hiện tự vẫn bằng dây thòng lọng.
Hắn từ nhỏ đã tinh anh thông tuệ nên rất được lòng hoàng đế, cũng chính vì vậy lại trở thành cái gai trong mắt của các vị hậu phi.
Năm lên năm tuổi, chuyện Vân Âm Nguyên phi ngược đãi hắn vì dám nổi bật hơn lục Hoàng tử bị phát giác nên đã được Hoàng thái hậu đích thân đưa về Trường Thọ Cung bồi dưỡng.
Năm được mười hai, hắn đã có phong thái đĩnh đạc, võ thạo văn thông, tính tình trầm ổn rõ rệt hơn các anh em khác, Hoàng đế rất hài lòng và đã ra chiếu chỉ cùng Liêu đại tướng quân dẫn binh trấn giữ biên cương. Vì đã ở chiến trường từ khi còn nhỏ, thêm được Liêu đại tướng quân tận tình dạy bảo suốt mười ba năm nên bây giờ dù chỉ mới hai mươi lăm tuổi nhưng hắn lại hoàn toàn đủ khả năng toàn quyền chỉ đạo đội quân của cả một nước.
Phải nói chỉ tiếc rằng Lê Dực Định là hoàng tử thứ mười một nên ngôi vị Hoàng thái tử vẫn nằm ngoài tầm tay với, nhưng vị thế của hắn hiện tại ở triều đình lại không thể nào lung lay. Nắm được quân đội cứ như là đã giữ được một nửa giang sơn vậy. Đến Hoàng thái tử hành sự còn phải nhìn sắc mặt của hắn vài phần.
Lê Dực Định giữ Chỉ Ni lại không phải là tin tưởng vào nàng. Khi nhìn qua bức bình phong thì hắn thấy đã được dáng vóc một phần nào đó. Theo như kinh nghiệm chinh chiến sa trường bấy nhiêu lâu thì Chỉ Ni lại có nhiều nét tương đồng với người Thành Vu hơn là người Qui Nam này.
Chỉ qua vài lời nói cũng không chứng minh được điều gì. Tốt nhất nên giữ lại và âm thầm quan sát động tĩnh.
- Lưu cô nương, Nguyên soái nói ngày mai đã có thể bắt đầu chữa trị. Có gì căn dặn cứ báo cho bổn tướng.
Mặc dù Dương Hựu cũng mang lòng nghi ngờ nhưng trước hết phải thuận theo tâm ý của chủ tướng. Nếu thật sự Chỉ Ni là gian tế thì ít lâu sau cũng sẽ tự để lại sơ hở mà thôi.
- Đúng là dân nữ cần vài thứ. Phiền Hữu tiên phong giúp dân nữ tìm một bộ kim châm cứu trước, ngày mai dân nữ sẽ tự mình đi hái thuốc chữa trị.
- Được! Cũng không còn sớm, bổn tướng không làm phiền cô nương nữa.
- Hữu tiên phong đi thong thả!
Sau khi Dương Hựu rời đi, Chỉ Ni đi vào lều xem xét thì thấy bên trong được bố trí đầy đủ những vật dụng cần thiết. Dẫu rằng không rõ họ có ý gì khác nhưng Chỉ Ni nghĩ cách đối đãi này không hề tầm thường. Ngay cả Lê Dực Định, đã là một Nguyên soái thay Hoàng đế toàn quyền dẫn dắt cả một đội quân thì không dễ gì tin tưởng vào lời nói của một nữ nhân xa lạ.
Tuy nhiên, dẫu cho bằng cách nào đi nữa thì trước tiên phải giữ được cái mạng này. Kể từ lúc đặt chân vào đây là Chỉ Ni đã rõ, động đến quân doanh ắt hẳn tự tìm đường chết.
Nhìn thấy trên bàn có một chiếc lọ nhỏ, Chỉ Ni khó hiểu cầm nó lên xem. Bên trong chính là thuốc. Nàng nhận ra mùi hương của loại thuốc này, nó thường được dùng để chữa trị những vết thương ngoài da. Ngoài mùi hương đặc trưng của thuốc thì không có mùi gì lạ nên Chỉ Ni rất an tâm thoa nó lên người.
- A!
Cơn đau rát không ngừng ập đến khiến đôi mày thanh tú đã từ khi nào nhíu chặt vào nhau.
Nhìn những vết thương chằng chịt trên người mình rồi lại nhớ đến những tên sơn tặc ấy bị xử tử tại chỗ, Chỉ Ni lại trong vô thức mà run lên bần bật. Nó cứ như ám ảnh lấy tâm trí mà không thể nào dứt ra. Nhất là tiếng đao kiếm không ngừng vung lên vun vút.
- Lưu cô nương!
Nghe có tiếng gọi bên ngoài, Chỉ Ni vội vàng chỉnh trang lại y phục rồi đi ra.
Vén nhẹ tấm vải bạc, thấy cả Dương Hựu và Trực Hoành khiến nàng có đôi phần bất ngờ.
- Các ngài tìm dân nữ có chuyện chi?
Nhìn Trực Hoành giữ nét mặt không vui, Dương Hựu đành lên tiếng trước:
- Ở doanh trại không có y phục cho nữ nhân nên nguyên soái đã sai Tả tiên phong đến quán trọ lấy giúp cô nương. Những gì có ở đó đều được Tả tiên phong mang về đầy đủ cả.
- À! Đa tạ các vị tướng quân. Là dân nữ đã phiền đến các ngài.
Nhìn tư trang của mình được mang đến đầy đủ khiến mặt mũi Chỉ Ni bỗng chốc đỏ lên như quả gấc. Đây toàn là y phục của nữ nhân mà để tướng lĩnh đi thu dọn, vị Nguyên soái kia cũng quá thẳng thắn rồi.
- Biết là phiền hà bổn tướng thì phải đàng hoàng chữa trị cho Nguyên soái. Để ta biết cô có ý đồ bất chính thì đừng hòng thoát được.
Nghe Trực Hoành gắt gỏng, Chỉ Ni chỉ biết mỉm cười nhẹ và cúi đầu.
- Tả tiên phong yên tâm. Dân nữ sẽ làm những gì bản thân có thể để chữa trị cho Nguyên soái.
- Vậy tư trang bọn ta để ở đây. Cáo từ!
- Các ngài đi thong thả!
Dương Hựu nhanh chóng kéo Trực Hoành rời đi. Dẫu biết Chỉ Ni rất đáng ngờ nhưng không thể cứ gắt gỏng như vậy.
- Ta nói với em rồi, với tính tình thẳng thắn, bộc trực như vậy thì khó làm nên chuyện lớn. Dẫu sao Lưu cô nương cũng là phận nữ nhân, lại được Nguyên soái giữ lại làm khách quý, mọi chủ ý đều phải theo tâm ý Nguyên soái mà làm.
- Nhưng Nguyên soái giữ nàng ta lại thì được gì? Không phải thì thả đi, còn nếu là gian tế thì chỉ cần một đao là xong chuyện.
- Chuyện nàng ta có phải là gian tế vẫn chưa có chi chứng minh, ta cũng chỉ thấy dáng vẻ không giống dân chúng bình thường nên mới mang về cho Nguyên soái định đoạt. Nhưng mà em cứ yên tâm, Nguyên soái là người sáng suốt thông tuệ, nếu như giữ người ở lại thì ắt hẳn cũng đã suy tính được điều chi.
Hai người vừa về lều trại vừa bàn bạc với nhau. Dẫu rằng họ biết rõ tính cách của Lê Dực Định nhưng lại không thể suy đoán được tâm ý.
Sông sâu biển thẳm có thể dò, còn trong lòng Lê Dực Định có gì, không một ai đo được.
...
Cả buổi sáng Chỉ Ni chỉ ở trong lều trại để viết lại tất cả những bài thuốc có thể giúp Lê Dực Định thanh lọc huyết mạch và tìm xem thảo dược nào phù hợp nhất.
Do nàng không thể ra khỏi quân doanh nên toàn bộ đều được vẽ ra giấy rồi đưa binh lính đi hái ở xung quanh và cả ở trong rừng.
Chỉ Ni biết lúc này bản thân bị giám sát rất gắt gao, mặc dù không nói nhưng từng động thái của họ cũng phần nào chứng thực.
- Lưu cô nương, thuốc đã được hái về rồi.
Nghe tiếng binh lính ở bên ngoài, Chỉ Ni ra khỏi lều xem xét.
Những loại này quả nhiên không khó tìm, họ chỉ cần đi một buổi đều hái về đầy đủ.
- Đa tạ! Vất vả cho ngài rồi.
Chỉ Ni tự tay mang những loại thảo dược đó đi sắc ở phía đông doanh trại. Vừa thổi lại vừa quạt, đôi khi vì khói lửa nghi ngút khiến Chỉ Ni phải ho khan, hai mắt cũng đỏ hoe vì làn khói cay xè.
Dáng vẻ sắc thuốc của Chỉ Ni mang đậm chất một nữ nhân thôn quê bình thường, nó tự nhiên đến mức vô cùng kì lạ, cho dù kẻ nào muốn tìm ra sơ hở cũng rất là khó khăn. Những binh lính được lệnh giám sát chẳng thể nào nắm thóp được thứ gì.
Cùng lúc này Lê Dực Định và các tướng lĩnh vừa ở thao trường quay về. Tiếng chân ngựa dồn dập tạo ra những âm thanh khiến bất kể ai cũng phải chú ý.
Chỉ Ni thì bận bịu với siêu thuốc của mình nên đến khi Lê Dực Định đã xuống ngựa và quay lưng đi vào lều trại thì mới nhìn sang. Trong mắt nàng lúc này chỉ thấy được dáng vẻ to cao, oai hùng vạm vỡ cùng chiếc áo choàng đang nhẹ nhàng tung bay theo từng chuyển động. Hoàn toàn vẫn chưa nhìn được gương mặt của hắn tròn méo ra sao.
Khung cảnh trước mắt không ngừng gợi nhớ đến dáng vẻ của Trần Hành. Tuy nhiên người nam nhân ấy đã không còn chính trực như ngày xưa nữa.
Nói đến Lê Dực Định. Hắn không đơn thuần chỉ là một Nguyên soái tầm thường thống lĩnh cả một đội quân. Thân phận của hắn vốn dĩ là vị hoàng tử thứ mười một của Hoàng đế Thạc Hoà, mẹ là Cát Hiền phi Chu Thị.
Năm Lê Dực Định lên ba tuổi Cát Hiền phi bị vu oan và bị giáng thành Sung viên, cấm túc ở hành cung Toại Khang, chỉ vài tháng sau đã bị phát hiện tự vẫn bằng dây thòng lọng.
Hắn từ nhỏ đã tinh anh thông tuệ nên rất được lòng hoàng đế, cũng chính vì vậy lại trở thành cái gai trong mắt của các vị hậu phi.
Năm lên năm tuổi, chuyện Vân Âm Nguyên phi ngược đãi hắn vì dám nổi bật hơn lục Hoàng tử bị phát giác nên đã được Hoàng thái hậu đích thân đưa về Trường Thọ Cung bồi dưỡng.
Năm được mười hai, hắn đã có phong thái đĩnh đạc, võ thạo văn thông, tính tình trầm ổn rõ rệt hơn các anh em khác, Hoàng đế rất hài lòng và đã ra chiếu chỉ cùng Liêu đại tướng quân dẫn binh trấn giữ biên cương. Vì đã ở chiến trường từ khi còn nhỏ, thêm được Liêu đại tướng quân tận tình dạy bảo suốt mười ba năm nên bây giờ dù chỉ mới hai mươi lăm tuổi nhưng hắn lại hoàn toàn đủ khả năng toàn quyền chỉ đạo đội quân của cả một nước.
Phải nói chỉ tiếc rằng Lê Dực Định là hoàng tử thứ mười một nên ngôi vị Hoàng thái tử vẫn nằm ngoài tầm tay với, nhưng vị thế của hắn hiện tại ở triều đình lại không thể nào lung lay. Nắm được quân đội cứ như là đã giữ được một nửa giang sơn vậy. Đến Hoàng thái tử hành sự còn phải nhìn sắc mặt của hắn vài phần.