Chuyến đi chơi vào mùa đông theo dự định của Austin đã phải hoãn lại vì một vài lí do bất cập nhỏ.
Cuối cùng thì vẫn là đợi đến khi Chop Chop lớn hơn rồi mới đi. Ai mà biết được việc dây dưa dài ngày, Austin thì bận công việc, Y Giang cũng bận lịch trình cho những bộ phim mới.
Đến cuối cùng mới chốt được một ngày để đi thì thằng bé cũng vừa đủ tuổi để vào lớp mẫu giáo bé.
Vậy là cả gia đình nhỏ chuẩn bị cho một chuyến đi chơi. Đồ đạc cần thiết Y Giang đã chuẩn bị hết cả. Nhưng Austin lại cằn nhằn việc cô mang quá nhiều, dù sao đến đây cần gì thì có thể mua. Nhưng tính cẩn thận từ lúc bắt đầu vào trong giới showbiz phải chạy cho nhiều chương trình nên Y Giang vẫn mang đầy đủ thứ đồ để đi.
Một gia đình nhỏ chuyển bị hành lý xong rồi nhờ người giúp việc mang ra xe. Lúc này từ trên cầu thang, một cậu bé da trắng mũm mĩm cũng lon ton bước từng bậc cầu thang, còn bì bạch đi xuống. Vừa thấy mẹ mình liền nhào đến để ôm. Nhìn khuôn mặt bánh bao béo mũm mĩm như kia, ai mà không yêu cho được cơ chứ.
- Mami... đi chơi. - Chop Chop đưa tay kéo lấy chân váy dài của Y Giang mà ngây ngô nói.
Y Giang liền hạ thấp người xuống bes cậu lên còn cưng chiều hôn lên má cậu bé một cái:
- Được rồi. Chop Chop chào các cô chú, rồi mami bảo papa đưa đi được chứ?
- Dạ. Chào cô chú nha, Chop Chop đi ngắm tuyết rơi đây. Khi nào về sẽ làm người tuyết tặng mọi người.
Giọng nói trẻ con ngây thơ, trong trẻo khiến không khí lúc này rất nhộn nhịp. Những người hầu trong nhà cũng chào gia đình nhỏ rồi nhìn họ lái xe rời đi.
Chiếc xe chẳng mấy chốc đã đến sân bay. Austin còn làm thủ tục còn lại giúp hai mẹ con, sau đó đợi một lúc thì có thể lên máy bay để ngồi.
Đây không phải lần đầu Chop Chop được đi máy bay. Nhưng lần nào thằng bé cũng hí hửng vui mừng muốn chết đi được. Vì mẹ nhắc nhở chỉ được ngồi im không chạy nhảy lung tung, nên Chop Chop lại quay sang đùa với một ông chú ngồi gần đó. Ông chú có vẻ cũng rất thích cậu bé, còn dạy cho cậu cách gấp máy bay để bay được thật nhanh và xa. Cậu ta thích thú, khoái chí mà cứ chăm chú mải miết mãi.
Cho tới khi máy bay hạ cánh xuống sân bay tại Berlin thì gia đình của Y Giang bắt đầu chuẩn bị cho chuyến hành trình mới. Vừa đặt chân xuống, liền nhìn thấy tuyết rơi trắng xóa của mảng sân bay. Có những công nhân đang dọn tuyết để phụ vụ cho tuyến đường bay được tốt hơn.
Gió lạnh phả tới, mà hiện tại vợ chồng trẻ và đứa con nhỏ đều mặc bộ đồ của mùa hè theo thời tiết bên Trung Quốc. Vì thế vừa lấy được hành lý liền phải thay đồ mặc ấm hơn.
Chop Chop hiện tại mặc tận mấy cái áo len bên trong, bên ngoài còn là một chiếc áo bông xù màu trắng. Chưa kể còn khăn quàng cổ và cả mũ chụp tai. Nhìn cậu bé cứ tròn lông lốc, dường như còn có thể lăn được. Đáng yêu vô cùng.
Hai vợ chồng dắt tay nhau, Y Giang một bên nắm tay chồng mình, tay còn lại nắm lấy tay mập mạp nhỏ nhắn của thằng bé con. Một gia đình nhỏ di chuyển đến chiếc ô tô đợi sẵn ở đây. Vì là nói trước để người của Austin sắp xếp chỗ, nên cuộc đi chơi cũng nhàn hạ hơn.
Một căn biệt thự đủ rộng để cho gia đình Austin cảm thấy thoải mái như ở nhà.
Vừa vào trong, Chop Chop liền hí hửng chạy nhảy xung quanh nhà. Chỗ nào cũng muốn đi, chỗ nào cũng muốn khám phá. Xem ra cậu bé này thừa rất nhiều năng lượng.
Vì chuyến đi cũng dài, nên Y Giang quyết định đợi đến ngày hôm sau thì bắt đầu chuyến đi chơi. Hiện tại cho Chop Chop thích nghi dần với nơi này và cả thời tiết nơi đây trước đã.
Đến buổi tối, gia đình nhỏ ăn tối vui vẻ xong thì ngồi xem phim hoạt hình mà Chop Chop thích. Chẳng may đến đoạn quảng cáo lại là bộ phim do Y Giang đóng, thấy mẹ mình nắm tay người đàn ông khác lạ mặt, cậu bé liền ngây ngô hỏi:
- Mami... chú đẹp trai đó là ai... vậy ạ?
- À, là bạn diễn của mami đó. - Y Giang cúi xuống xoa xoa hai má con trai mình mà nói.
Austin có vẻ không thích mấy, anh đưa mắt liếc nhìn thằng con trai mình một cái rồi liền nhấc thằng bé ra chỗ khác ngồi để anh nằm gối đầu lên đùi vợ mình.
Đương nhiên thằng bé cũng không chịu để yên, cứ kéo tóc ba mình ra mãi. Cuối cùng còn ngồi lên mặt anh. Làm cho anh cau có nhấc thằng bé lên cao.
- Đây là vợ của ta, con còn có ý kiến gì à?
- Mami, muốn mami ôm cơ.
- Đi ngủ. Không ôm hôn gì hết.
Thấy ba mình lớn tiếng, Chop Chop liền giãy giụa trên không để mẹ dỗ cậu. Đương nhiên Austin vẫn phải chịu thua trước ông tướng này. Nhìn vợ mình bế thằng bé trong lòng, đã vậy thằng bé còn cười khoái chí, lúc nhìn cậu còn lè lưỡi bĩu môi. Trong đầu chợt suy nghĩ, rốt cuộc thì anh đẻ ra con hay đẻ ra "cái bòng đèn" vậy?
Chỉ chờ đến lúc Y Giang dỗ Chop Chop ngủ xong, anh liền kéo cô về phòng để ân ái. Giữa mùa đông lạnh giá, ba mẹ vui vẻ ôm ấp nhau, thằng bé phải ngủ phòng riêng, còn chỉ có chăn ấm đệm êm để làm bạn cho đỡ cô đơn. Đúng là hai con người này quá vô tâm với cậu bé đáng yêu này rồi.
. . .
Cho tới hôm sau, gia đình nhỏ mới quyết định bắt đầu chuyến đi chơi.
Tại thành phố Berlin ở Đức, những tuyến đường lớn phủ đầy tuyết trắng tinh, những chuyến tàu cao tốc đi vụt trong màn tuyết dày. Trên các dãy phố, các cửa hàng bán đồ ăn rất nhiều nào là bánh vừng, bánh kem ngọt, kẹo que... Khiến cậu nhỏ Chop Chop thích thú liền đòi Austin mua cho bằng được.
Được Austin cho ngồi lên vai, cậu bé thích thú để tay lên tóc ba mình, thi thoảng có những hạt tuyết rơi xuống tóc của Austin thì cậu cũng phủi bỏ đi.
Gia đình nhỏ đi đến công viên Tiergarten, nơi được mệnh danh là xứ sở diệu kì. Cậu bé vừa thấy các bạn nhỏ vui đùa liền đòi ba mình đặt mình xuống để đi chơi cùng các bạn.
Vì trời lạnh, nên Y Giang bảo chồng mình để mắt tới Chop Chop để cô đi mua cà phê nóng cho ấm người. Austin gật đầu còn khẳng định chắc nịch một câu với vợ:
- Em yên tâm, anh khác để mắt tới thằng bé.
Y Giang nghe vậy thì gật đầu rồi đi tới quầy bán đồ để mua.
Vì có rất nhiều người đến đây chơi, nên phải đứng hàng dài để chờ tới lượt gọi đồ.
Đứng nhìn con trai đang nô đùa vui vẻ, Austin lại cảm thấy bản thân một mình không sao, nhưng hiện tại có gia đình nhỏ đi theo, nên Austin sợ rằng mấy tên điên nào đó nhận ra anh lúc này lại làm hại đến hai mẹ con Y Giang. Vì thế liền vẫy tay gọi Chop Chop lại để dặn dò:
- Nghe ta nói này, giờ có muốn chơi một trò chơi nhỏ hay không?
Chop Chop hồn nhiên kiền gật đầu với ba mình:
- Dạ có ạ.
- Ok. Luật của trò chơi rất đơn giản. Nếu có người nào lạ mặt hỏi con có phải là con của ta không, thì con sẽ trả lời thế nào?
- Chop Chop là con của papa Austin. Là con của mẹ Y Giang a.
Austin nghe vậy liền xua tay lắc đầu ngay. Làm thằng bé ngây ngô vẫn không hiểu gì.
- Không phải trả lời như vậy, phải nói là không quen ta và mami của con, biết chưa hả?
- Trò chơi này lạ ghê nha. - Thằng bé phồng má ngẫm nghĩ.
Cuối cùng Austin liền dụ dỗ thằng bé bằng đồ chơi:
- Nếu con chơi thắng cho đến hết ngày hôm nay, ta mua cho con một đoàn tàu hỏa được chưa?
Nghe tới đây, cậu bé thích thú liền gật đầu ngay. Vậy là liền đồng ý chơi với ba mình.
Cho tới khi Y Giang quay lại chỗ, cô đưa cho chồng mình một cốc, mình một cốc để ngồi đó uống. Nhìn thằng bé con chơi đùa với các bạn, hai vợ chồng cũng rất vui.
Đám trẻ nhỏ chơi đùa rất vui, vậy mà chớp mắt một cái liền không thấy Chop Chop đâu. Y Giang cuống cuồng để báo cho nhân viên ở đây, để lên đài tìm kiếm con. Austin cùng lúc cũng chạy ngược chạy xuôi để đi tìm.
Thấy Chop Chop đang đứng ở ngã tư đường, cậu bé đứng cạnh một chú cảnh sát. Còn đang định đi đến thì vị cảnh sát đó liền bế cậu bé lên xe. Austin liền cướp xe một người qua đường, vậy mà liền lái xe đuổi theo sau.
Hai chiếc xe cứ vậy mà đã tới đồn cảnh sát.
Chop Chop thích thú cái còng tay của chú cảnh sát, cậu bé ngồi trong ghế của phòng làm việc mà nghịch mãi.
Austin hớt hải chạy vào trong còn nói muốn nhận lại con. Ai ngờ đến lúc mấy cảnh sát ở đó hỏi thì Chop Chop liền nhớ đến nhiệm vụ trò chơi, liền lắc đầu ngay:
- Đó... không phải papa của Chop Chop.
- Chop Chop, con nói cái gì vậy hả? Qua đây nhanh lên. Mami đang tìm con đấy biết không? - Austin vẫy tay gọi thằng con của mình qua.
Đến cuối anh lại quên mất việc thằng bé vẫn đang trong cái trò chơi chết tiệt mà anh nghĩ ra.
Vậy là nói mãi cũng không chịu nghe. Mà bên cảnh sát còn nghĩ Austin lừa đảo định giở trò nhận làm ba để dễ dàng lấy đứa bé đi.
- Anh có bằng chứng việc anh là cha của đứa nhỏ hay không? - Một vị cảnh soát lớn tuổi lên tiếng hỏi.
- Cần gì phải chứng minh, mấy người không thấy thằng bé giống tôi à? Còn có gì phải chứng minh nữa chứ.
Đúng là nhìn lại, giống thì giống thật, nhưng người giống nhau là bình thường, mà chưa biết anh giở trò gì đằng sau đó thì sao?
- Tôi không cần biết. Hiện tại cứ giao nộp đầy đủ chứng minh của anh, cả thằng nhỏ. Nếu khớp nhau, tôi sẽ để thằng bé về với anh.
Hết cách, Austin liền gọi cho vợ mình đến đây cùng.
Vừa đến nơi, Chop Chop liền chạy đến ôm lấy chân mẹ mình. Y Giang thì lo lắng cho cậu, bé, mắt cô cũng đỏ hoe từ bao giờ. Đến lúc nhìn thấy thằng bé liền ôm chặt không buông.
- Chop Chop. Con đi đâu vậy hả? Biết mami lo cho con lắm không?
- Dạ Chop Chop thấy chú cảnh sát có gậy cầm tay đẹp lắm ạ. Nên đi ra xin chú. - Chop Chop ngây ngô tường thuật lại với mẹ mình.
Y Giang thở dài cuối cùng liền dạy dỗ lại thằng bé. Trẻ con có thể không biết, nhưng người lớn thì biết. Vì thế nên cô phải dạy dỗ thằng bé cái gì nên làm và cái gì không nên làm. Chỉ một hành động nhỏ của trẻ con, có thể một số người lớn sẽ cho nó là việc nhỏ, nhưng việc nhỏ đó đối với những người khác thì chưa chắc đã là nhỏ. Cô phải dạy lại thằng con tinh nghịch này của mình.
Cho đến cuối, khi Chop Chop ấm ức nói ra là đây là một trò chơi. Austin lúc này mới hiểu ra. Mọi người ở đó cũng chỉ biết cười gượng cho qua. Đến cuối thằng bé Chop Chop vẫn không chịu vì mình thua, sẽ không được mua đoàn tàu. Nhưng vì Y Giang đã mắng Austin một trận vì cái trò chơi dại đó của anh, đến cuối anh vừa bị mắng, còn phải mua đoàn tàu hỏa cho Chop Chop.
Đến cuối buổi đi chơi thì đến nhà hàng để ăn tối. Nhà hàng sang trọng và khách ở đây cũng rất nhiều. Một gia đình nhỏ ấm cúng ngồi ăn với nhau. Bên ngoài là những hạt tuyết trắng xoa đang rơi. Bên trong ấm áp, ngoài trời thì lạnh lẽo. Dường như có khoảng cách rõ rệt nhưng lại có mối liên kết gì đó rất chặt chẽ với nhau. Có lạnh, chắc chắn sẽ có sự ấm áp; còn có nóng, thì sẽ có cơn lạnh kéo đến để bão hòa cho cả hai.
Gia đình nhỏ ngồi bên trong cùng gắp đồ ăn cho nhau. Nhìn hạnh phúc biết bao.
Tuy chuyến đi chơi của ngày hôm nay khá là bất ổn, nhưng đổi lại là những trải nghiệm đáng nhớ cho những lần sau. Gia đình nhỏ sẽ có những kí ức thật đẹp cho sau này.
Cuối cùng thì vẫn là đợi đến khi Chop Chop lớn hơn rồi mới đi. Ai mà biết được việc dây dưa dài ngày, Austin thì bận công việc, Y Giang cũng bận lịch trình cho những bộ phim mới.
Đến cuối cùng mới chốt được một ngày để đi thì thằng bé cũng vừa đủ tuổi để vào lớp mẫu giáo bé.
Vậy là cả gia đình nhỏ chuẩn bị cho một chuyến đi chơi. Đồ đạc cần thiết Y Giang đã chuẩn bị hết cả. Nhưng Austin lại cằn nhằn việc cô mang quá nhiều, dù sao đến đây cần gì thì có thể mua. Nhưng tính cẩn thận từ lúc bắt đầu vào trong giới showbiz phải chạy cho nhiều chương trình nên Y Giang vẫn mang đầy đủ thứ đồ để đi.
Một gia đình nhỏ chuyển bị hành lý xong rồi nhờ người giúp việc mang ra xe. Lúc này từ trên cầu thang, một cậu bé da trắng mũm mĩm cũng lon ton bước từng bậc cầu thang, còn bì bạch đi xuống. Vừa thấy mẹ mình liền nhào đến để ôm. Nhìn khuôn mặt bánh bao béo mũm mĩm như kia, ai mà không yêu cho được cơ chứ.
- Mami... đi chơi. - Chop Chop đưa tay kéo lấy chân váy dài của Y Giang mà ngây ngô nói.
Y Giang liền hạ thấp người xuống bes cậu lên còn cưng chiều hôn lên má cậu bé một cái:
- Được rồi. Chop Chop chào các cô chú, rồi mami bảo papa đưa đi được chứ?
- Dạ. Chào cô chú nha, Chop Chop đi ngắm tuyết rơi đây. Khi nào về sẽ làm người tuyết tặng mọi người.
Giọng nói trẻ con ngây thơ, trong trẻo khiến không khí lúc này rất nhộn nhịp. Những người hầu trong nhà cũng chào gia đình nhỏ rồi nhìn họ lái xe rời đi.
Chiếc xe chẳng mấy chốc đã đến sân bay. Austin còn làm thủ tục còn lại giúp hai mẹ con, sau đó đợi một lúc thì có thể lên máy bay để ngồi.
Đây không phải lần đầu Chop Chop được đi máy bay. Nhưng lần nào thằng bé cũng hí hửng vui mừng muốn chết đi được. Vì mẹ nhắc nhở chỉ được ngồi im không chạy nhảy lung tung, nên Chop Chop lại quay sang đùa với một ông chú ngồi gần đó. Ông chú có vẻ cũng rất thích cậu bé, còn dạy cho cậu cách gấp máy bay để bay được thật nhanh và xa. Cậu ta thích thú, khoái chí mà cứ chăm chú mải miết mãi.
Cho tới khi máy bay hạ cánh xuống sân bay tại Berlin thì gia đình của Y Giang bắt đầu chuẩn bị cho chuyến hành trình mới. Vừa đặt chân xuống, liền nhìn thấy tuyết rơi trắng xóa của mảng sân bay. Có những công nhân đang dọn tuyết để phụ vụ cho tuyến đường bay được tốt hơn.
Gió lạnh phả tới, mà hiện tại vợ chồng trẻ và đứa con nhỏ đều mặc bộ đồ của mùa hè theo thời tiết bên Trung Quốc. Vì thế vừa lấy được hành lý liền phải thay đồ mặc ấm hơn.
Chop Chop hiện tại mặc tận mấy cái áo len bên trong, bên ngoài còn là một chiếc áo bông xù màu trắng. Chưa kể còn khăn quàng cổ và cả mũ chụp tai. Nhìn cậu bé cứ tròn lông lốc, dường như còn có thể lăn được. Đáng yêu vô cùng.
Hai vợ chồng dắt tay nhau, Y Giang một bên nắm tay chồng mình, tay còn lại nắm lấy tay mập mạp nhỏ nhắn của thằng bé con. Một gia đình nhỏ di chuyển đến chiếc ô tô đợi sẵn ở đây. Vì là nói trước để người của Austin sắp xếp chỗ, nên cuộc đi chơi cũng nhàn hạ hơn.
Một căn biệt thự đủ rộng để cho gia đình Austin cảm thấy thoải mái như ở nhà.
Vừa vào trong, Chop Chop liền hí hửng chạy nhảy xung quanh nhà. Chỗ nào cũng muốn đi, chỗ nào cũng muốn khám phá. Xem ra cậu bé này thừa rất nhiều năng lượng.
Vì chuyến đi cũng dài, nên Y Giang quyết định đợi đến ngày hôm sau thì bắt đầu chuyến đi chơi. Hiện tại cho Chop Chop thích nghi dần với nơi này và cả thời tiết nơi đây trước đã.
Đến buổi tối, gia đình nhỏ ăn tối vui vẻ xong thì ngồi xem phim hoạt hình mà Chop Chop thích. Chẳng may đến đoạn quảng cáo lại là bộ phim do Y Giang đóng, thấy mẹ mình nắm tay người đàn ông khác lạ mặt, cậu bé liền ngây ngô hỏi:
- Mami... chú đẹp trai đó là ai... vậy ạ?
- À, là bạn diễn của mami đó. - Y Giang cúi xuống xoa xoa hai má con trai mình mà nói.
Austin có vẻ không thích mấy, anh đưa mắt liếc nhìn thằng con trai mình một cái rồi liền nhấc thằng bé ra chỗ khác ngồi để anh nằm gối đầu lên đùi vợ mình.
Đương nhiên thằng bé cũng không chịu để yên, cứ kéo tóc ba mình ra mãi. Cuối cùng còn ngồi lên mặt anh. Làm cho anh cau có nhấc thằng bé lên cao.
- Đây là vợ của ta, con còn có ý kiến gì à?
- Mami, muốn mami ôm cơ.
- Đi ngủ. Không ôm hôn gì hết.
Thấy ba mình lớn tiếng, Chop Chop liền giãy giụa trên không để mẹ dỗ cậu. Đương nhiên Austin vẫn phải chịu thua trước ông tướng này. Nhìn vợ mình bế thằng bé trong lòng, đã vậy thằng bé còn cười khoái chí, lúc nhìn cậu còn lè lưỡi bĩu môi. Trong đầu chợt suy nghĩ, rốt cuộc thì anh đẻ ra con hay đẻ ra "cái bòng đèn" vậy?
Chỉ chờ đến lúc Y Giang dỗ Chop Chop ngủ xong, anh liền kéo cô về phòng để ân ái. Giữa mùa đông lạnh giá, ba mẹ vui vẻ ôm ấp nhau, thằng bé phải ngủ phòng riêng, còn chỉ có chăn ấm đệm êm để làm bạn cho đỡ cô đơn. Đúng là hai con người này quá vô tâm với cậu bé đáng yêu này rồi.
. . .
Cho tới hôm sau, gia đình nhỏ mới quyết định bắt đầu chuyến đi chơi.
Tại thành phố Berlin ở Đức, những tuyến đường lớn phủ đầy tuyết trắng tinh, những chuyến tàu cao tốc đi vụt trong màn tuyết dày. Trên các dãy phố, các cửa hàng bán đồ ăn rất nhiều nào là bánh vừng, bánh kem ngọt, kẹo que... Khiến cậu nhỏ Chop Chop thích thú liền đòi Austin mua cho bằng được.
Được Austin cho ngồi lên vai, cậu bé thích thú để tay lên tóc ba mình, thi thoảng có những hạt tuyết rơi xuống tóc của Austin thì cậu cũng phủi bỏ đi.
Gia đình nhỏ đi đến công viên Tiergarten, nơi được mệnh danh là xứ sở diệu kì. Cậu bé vừa thấy các bạn nhỏ vui đùa liền đòi ba mình đặt mình xuống để đi chơi cùng các bạn.
Vì trời lạnh, nên Y Giang bảo chồng mình để mắt tới Chop Chop để cô đi mua cà phê nóng cho ấm người. Austin gật đầu còn khẳng định chắc nịch một câu với vợ:
- Em yên tâm, anh khác để mắt tới thằng bé.
Y Giang nghe vậy thì gật đầu rồi đi tới quầy bán đồ để mua.
Vì có rất nhiều người đến đây chơi, nên phải đứng hàng dài để chờ tới lượt gọi đồ.
Đứng nhìn con trai đang nô đùa vui vẻ, Austin lại cảm thấy bản thân một mình không sao, nhưng hiện tại có gia đình nhỏ đi theo, nên Austin sợ rằng mấy tên điên nào đó nhận ra anh lúc này lại làm hại đến hai mẹ con Y Giang. Vì thế liền vẫy tay gọi Chop Chop lại để dặn dò:
- Nghe ta nói này, giờ có muốn chơi một trò chơi nhỏ hay không?
Chop Chop hồn nhiên kiền gật đầu với ba mình:
- Dạ có ạ.
- Ok. Luật của trò chơi rất đơn giản. Nếu có người nào lạ mặt hỏi con có phải là con của ta không, thì con sẽ trả lời thế nào?
- Chop Chop là con của papa Austin. Là con của mẹ Y Giang a.
Austin nghe vậy liền xua tay lắc đầu ngay. Làm thằng bé ngây ngô vẫn không hiểu gì.
- Không phải trả lời như vậy, phải nói là không quen ta và mami của con, biết chưa hả?
- Trò chơi này lạ ghê nha. - Thằng bé phồng má ngẫm nghĩ.
Cuối cùng Austin liền dụ dỗ thằng bé bằng đồ chơi:
- Nếu con chơi thắng cho đến hết ngày hôm nay, ta mua cho con một đoàn tàu hỏa được chưa?
Nghe tới đây, cậu bé thích thú liền gật đầu ngay. Vậy là liền đồng ý chơi với ba mình.
Cho tới khi Y Giang quay lại chỗ, cô đưa cho chồng mình một cốc, mình một cốc để ngồi đó uống. Nhìn thằng bé con chơi đùa với các bạn, hai vợ chồng cũng rất vui.
Đám trẻ nhỏ chơi đùa rất vui, vậy mà chớp mắt một cái liền không thấy Chop Chop đâu. Y Giang cuống cuồng để báo cho nhân viên ở đây, để lên đài tìm kiếm con. Austin cùng lúc cũng chạy ngược chạy xuôi để đi tìm.
Thấy Chop Chop đang đứng ở ngã tư đường, cậu bé đứng cạnh một chú cảnh sát. Còn đang định đi đến thì vị cảnh sát đó liền bế cậu bé lên xe. Austin liền cướp xe một người qua đường, vậy mà liền lái xe đuổi theo sau.
Hai chiếc xe cứ vậy mà đã tới đồn cảnh sát.
Chop Chop thích thú cái còng tay của chú cảnh sát, cậu bé ngồi trong ghế của phòng làm việc mà nghịch mãi.
Austin hớt hải chạy vào trong còn nói muốn nhận lại con. Ai ngờ đến lúc mấy cảnh sát ở đó hỏi thì Chop Chop liền nhớ đến nhiệm vụ trò chơi, liền lắc đầu ngay:
- Đó... không phải papa của Chop Chop.
- Chop Chop, con nói cái gì vậy hả? Qua đây nhanh lên. Mami đang tìm con đấy biết không? - Austin vẫy tay gọi thằng con của mình qua.
Đến cuối anh lại quên mất việc thằng bé vẫn đang trong cái trò chơi chết tiệt mà anh nghĩ ra.
Vậy là nói mãi cũng không chịu nghe. Mà bên cảnh sát còn nghĩ Austin lừa đảo định giở trò nhận làm ba để dễ dàng lấy đứa bé đi.
- Anh có bằng chứng việc anh là cha của đứa nhỏ hay không? - Một vị cảnh soát lớn tuổi lên tiếng hỏi.
- Cần gì phải chứng minh, mấy người không thấy thằng bé giống tôi à? Còn có gì phải chứng minh nữa chứ.
Đúng là nhìn lại, giống thì giống thật, nhưng người giống nhau là bình thường, mà chưa biết anh giở trò gì đằng sau đó thì sao?
- Tôi không cần biết. Hiện tại cứ giao nộp đầy đủ chứng minh của anh, cả thằng nhỏ. Nếu khớp nhau, tôi sẽ để thằng bé về với anh.
Hết cách, Austin liền gọi cho vợ mình đến đây cùng.
Vừa đến nơi, Chop Chop liền chạy đến ôm lấy chân mẹ mình. Y Giang thì lo lắng cho cậu, bé, mắt cô cũng đỏ hoe từ bao giờ. Đến lúc nhìn thấy thằng bé liền ôm chặt không buông.
- Chop Chop. Con đi đâu vậy hả? Biết mami lo cho con lắm không?
- Dạ Chop Chop thấy chú cảnh sát có gậy cầm tay đẹp lắm ạ. Nên đi ra xin chú. - Chop Chop ngây ngô tường thuật lại với mẹ mình.
Y Giang thở dài cuối cùng liền dạy dỗ lại thằng bé. Trẻ con có thể không biết, nhưng người lớn thì biết. Vì thế nên cô phải dạy dỗ thằng bé cái gì nên làm và cái gì không nên làm. Chỉ một hành động nhỏ của trẻ con, có thể một số người lớn sẽ cho nó là việc nhỏ, nhưng việc nhỏ đó đối với những người khác thì chưa chắc đã là nhỏ. Cô phải dạy lại thằng con tinh nghịch này của mình.
Cho đến cuối, khi Chop Chop ấm ức nói ra là đây là một trò chơi. Austin lúc này mới hiểu ra. Mọi người ở đó cũng chỉ biết cười gượng cho qua. Đến cuối thằng bé Chop Chop vẫn không chịu vì mình thua, sẽ không được mua đoàn tàu. Nhưng vì Y Giang đã mắng Austin một trận vì cái trò chơi dại đó của anh, đến cuối anh vừa bị mắng, còn phải mua đoàn tàu hỏa cho Chop Chop.
Đến cuối buổi đi chơi thì đến nhà hàng để ăn tối. Nhà hàng sang trọng và khách ở đây cũng rất nhiều. Một gia đình nhỏ ấm cúng ngồi ăn với nhau. Bên ngoài là những hạt tuyết trắng xoa đang rơi. Bên trong ấm áp, ngoài trời thì lạnh lẽo. Dường như có khoảng cách rõ rệt nhưng lại có mối liên kết gì đó rất chặt chẽ với nhau. Có lạnh, chắc chắn sẽ có sự ấm áp; còn có nóng, thì sẽ có cơn lạnh kéo đến để bão hòa cho cả hai.
Gia đình nhỏ ngồi bên trong cùng gắp đồ ăn cho nhau. Nhìn hạnh phúc biết bao.
Tuy chuyến đi chơi của ngày hôm nay khá là bất ổn, nhưng đổi lại là những trải nghiệm đáng nhớ cho những lần sau. Gia đình nhỏ sẽ có những kí ức thật đẹp cho sau này.