Nghe theo "kế sách" của mẹ mình mà Austin đã bay tới Trung Quốc. Đi đường xa đến như vậy nhưng anh không thấy mệt mỏi chút nào. Chỉ cần được gặp Y Giang thì giá nào cũng không đắt hết.
Con đường cao tốc vốn tấp nập, dường như có thêm Austin thì lại càng tấp nập hơn vậy. Người đi đường thấy dàn xe nối đuôi nhau đi mà cũng thấy trầm trồ.
Tăng tốc nhất có thể để đến bệnh viện. Anh liền chạy lên phòng bệnh của Y Giang mà không cần hỏi nhân viên ở đó.
Nhưng vừa lên đến phòng bệnh, cả hai chân anh đều mềm nhũn cả ra, cơ thể tựa như không có trọng lực khi nhìn vào bên trong.
Y Giang... tỉnh lại rồi?!
Bốn mắt chạm nhau, Austin không tin nổi rằng Y Giang đã tỉnh dậy sau bao tháng ngày dài đằng đằng.
Nhưng có cảm giác khác trước rất nhiều, anh nhìn thấy được sự xa cách trong ánh mắt của cô. Nhất thời mí mắt dưới của anh cũng giật nhẹ.
Y Giang ngồi trong phòng bệnh cùng Ánh Hoa, hai người còn đang bàn luận về gì đó trên laptop. Cô chỉ nhìn thoáng qua anh một lượt, liền xoay người vào để nói chuyện với Ánh Hoa.
Thấy cô như vậy, Austin cảm giác như cả bầu trời đang biến thành màu xám xịt lại vậy. Anh không chấp nhận nổi nếu như Y Giang không nhớ ra chút giấc mơ của cả hai. Nếu không những việc làm trước đây đều là công cốc hết.
Ở trong phòng, Ánh Hoa đang đưa cho Y Giang vài mẫu câu hỏi để chuẩn bị khi nào xuất viện, cánh nhà báo thấy sẽ đưa tin.
Việc Y Giang bị tai nạn mà khiến công chúng và các đồng nghiệp cũng cảm thấy bất ngờ. Thậm chí họ chẳng biết ai đúng ai sai mà đi nói Austin không biết lái xe để xảy ra việc như này. Trong khoảng thời gian Y Giang hôn mê, lịch trình của cô cũng được công ty đóng kín không cho ai biết. Người hâm mộ còn đến tận nhà để tặng quà còn hỏi thăm từ những người thân của cô.
- Mấy công việc này đều là tồn đọng từ lúc em hôn mê sao? - Y Giang chăm chú nhìn bản báo cáo mà hỏi.
- Phải rồi. Nhưng mà công ty cũng xem xét tình hình, nên là cũng không có bắt em phải hoàn thành mấy việc đó. Trước mắt cứ nghỉ ngơi trước đi đã. - Ánh Hoa gật đầu nhưng rồi cô lại cầm lấy bản báo cáo để Y Giang không cần phải xem qua nữa.
Austin đứng bên ngoài đờ đẫn nhìn vào trong khá lâu rồi. Thậm chí anh chăm chú nhìn vào một điểm, mơ hồ đến nỗi mắt cũng không chớp. Cho đến khi điện thoại reo lên tiếng thông báo tin nhắn, khi này anh mới chợt chớ mắt một cái rồi liền bước từng bước đi nặng nề vào bên trong phòng.
Cánh cửa vừa mở ra, cả hai cô gái trong phòng bệnh đều đưa mắt nhìn về người mở cánh cửa này.
Vừa nhìn thấy Austin, Ánh Hoa còn tưởng là fan hâm mộ của Y Giang, vì vậy mà đã đứng dậy chắn ở gần cửa, nói:
- Mong anh thông cảm, cô ấy còn mệt chưa thể tiếp xúc quá nhiều với người ngoài đâu.
- Tôi không phải người ngoài.
Vừa nói dứt lời, Austin liền đẩy Ánh Hoa ra ngoài hành lang, tiện tay đóng cửa phòng rồi chốt lại.
Ánh Hoa đứng bên ngoài ngơ ngác còn chưa hiểu gì. Vài giây sau mới biết, liền đập cửa đòi mở ra nhưng không có tín hiệu gì. Cô đành phải lấy điện thoại để gọi cho Y Giang.
Y Giang ở trong phòng cũng chẳng khác cô là bao. Bất ngờ trước hành động của Austin nên chưa kịp phản ứng gì. Cho tới khi điện thoại kêu lên, cô mới hoàn hồn mà xoay người lấy điện thoại.
- Tiểu Giang, đợi chị một chút. Chị gọi người tới phá cửa. Em đừng lo.
- Em... không sao đâu. Chỉ cứ ở ngoài một lát đi. - Y Giang nhìn về phía Austin đang chăm chú nhìn mình, vậy là cô liền thay đổi câu trả lời.
Thấy Y Giang chấp nhận cho mình ở lại, Austin liền đi tới chỗ cô còn nắm lấy tay cô hí hửng hơn ban nãy rất nhiều.
- Có phải em vẫn còn nhờ một chút gì đó về giấc mơ đúng không? - Austin nhanh miệng mà hỏi.
Nhưng Y Giang liền cố gắng rụt tay khỏi bàn tay của anh. Cô vẫn lạnh lùng mà xa cách tới như vậy nói:
- Xin lỗi anh, tôi không biết anh là ai hết. Và cả ý trong lời nói của anh, tôi đều không biết. Có lẽ là anh nhận nhầm người rồi.
Austin nghe vậy liền lắc đầu rất mạnh, còn đưa tay đến nắm tay cô thêm lần nữa:
- Dù có xa cách nghìn năm anh cũng chẳng quên được. Cũng sẽ không nhận nhầm em. Thật sự không còn nhớ gì về anh nữa hay sao?
- Xin lỗi, đây là lần đầu tôi gặp anh.
- Em... - Austin vẫn là không tin được chuyện Y Giang không nhớ gì về anh. Nhưng rồi bỗng chốc, gương mặt đó hiện lên nụ cười gian sảo, còn lưu manh nữa - Dù không gặp trong mơ cũng chẳng sao. Chúng ta vốn dĩ đã gặp từ ở ngoài đời rồi. Chả nhẽ em định chơi xong liền vứt bỏ dễ dàng đến vậy à?
Nghe được lời nói đó, gương mặt lạnh lùng của Y Giang bỗng chốc biến hóa. Cô đảo mắt xung quanh như muốn tránh né ánh mắt của lão hồ ly kia. Nhưng lão hồ ly xảo quyệt đó sẽ để yên cho cô chắc?
Anh lân la ngồi lên giường bệnh, còn kéo Y Giang lại gần mình hơn. Lâu rồi không nhìn cô trực tiếp, đúng là hồng hào hơn trước rồi, nhìn tốt hơn rất nhiều.
- Nếu em không chịu trách nhiệm với anh thì anh sẽ cho cả thế giới này đều biết, cô minh tinh nổi tiếng nào đó, qua đêm với anh xong liền không chịu trách nhiệm. Để xem, khi đó em thế nào.
- Anh... anh nghĩ tôi sợ chắc? - Y Giang bị dồn vào thế bị động, cô không thể nói được câu nào chống lại được Austin dễ hơn.
- Aiz, nếu như em còn nhớ trong mơ, thì có lẽ không nên động đến anh mới phải. - Austin dừng khoảng vài giây, đưa tay vuốt tóc cô rồi lại nói tiếp - Anh đấy mà, rất là không thích người không nghe lời của mình. Nhưng em là ngoại lệ. Chỉ có điều, em không chịu trách nhiệm thì anh không chắc mọi thứ sẽ bình yên đâu. Trong mơ, em biết anh thế nào rồi mà, đúng chứ?
Y Giang mím môi, cả tay cô đều đang muốn đẩy anh ra nhưng hiện tại chẳng còn chút sức lực nào. Cô siết chặt tay, cúi thấp đầu không để cho anh thấy biếu cảm của mình.
Nhưng Austin không vì thế mà bỏ qua cho cô. Anh lại tiếp tục trêu đùa cô thêm:
- Dù sao thì gia tộc cũng bắt ép có người nối dõi, nên anh nghĩ em nên lo về chuyện đấy thì hơn. Không nhớ được mấy chuyện kia cũng không sao. Hiện tại thích nghi dần khác que.
- Anh... ha...
Y Giang ngẩng đầu lên định nói thì liền bị Austin giữ chặt eo đến nỗi phải ngửa cổ lên. Vậy mà anh lại nhân cơ hồi hôn cô. Cả người Y Giang vẫn còn yếu nên việc chống cự lại là rất khó.
Bên trong khoang miệng nhỏ, Austin liền tưng hoành mọi nơi. Chỉ cần anh thích, thì sẽ di chuyển tới chô đó.
Nụ hôn đầy ướt át, thậm chí Austin còn muốn ngấu nghiến hết cả đôi môi của cô. Anh đẩy cô xuống, liền dùng tay áp chế để hôn cô tiếp.
Nụ hôn đó mạnh bạo tới cỡ nào mà thậm chí nghe rõ mồn một tiếng chạm môi.
Anh cứ hôn Y Giang đến nỗi cô khó thở, gương mặt cũng đỏ lên vì nụ hôn. Anh thô bạo cướp đi từng hương mật ngọt, để Y Giang đau đến nhăn mặt lại.
Bao nhiêu đối với anh lúc này là không đủ. Anh vẫn muốn hôn cô nhiều hơn nữa. Mặc kệ bên ngoài thế nào, hiện tại anh chỉ muốn như này mãi thôi.
- Ưm... ha... Buô...
- Ah...
Y Giang cố ngước mặt lên muốn nói nhưng vẫn bị nụ hôn của Austin khống chế. Hết cách, cô liền cắn lưỡi anh.
Austin bị đau liền nhăn mặt lại mà hơi ngừng động tác. Anh hơi ngẩng lên nhưng vẫn chưa có ý định dừng lại mà chỉ là muốn nhìn Y Giang ra sao.
Cô thấy anh định cúi xuống hôn mình lần nữa liền che miệng còn quay người về đằng khác.
- T-Tôi là bệnh nhân đó... Anh cũng... đối xử với người bệnh như vậy à?
- À... Anh chẳng quan tâm là bệnh hay không bệnh. Hiện tại, ngay cả "ăn" em ở đây luôn thì anh cũng không ngại đâu. - Austin nói xong còn đưa tay chạm lên định nhụy hoa qua lớ áo bệnh nhân của Y Giang.
Cô lập tức liền đỏ mặt mà đánh anh một cái:
- Lưu... lưu manh. Trong giấc mơ cũng vậy, hiện tại càng lưu manh hơn.
- Anh vốn đã... - Austin định nói tiếp nhưng nghe lại lời nói của Y Giang, anh liền dừng lại, khóe môi liền cong lên - Vậy là trong mơ em thấy anh không lưu manh sao?
Y Giang biết mình lỡ lời, vậy là liền bịt tai lại mà nằm úp mặt vào gối. Austin thấy thế mà nụ cười trên môi anh càng rõ ràng hơn.
- Nếu không nói, anh sẽ làm ở đây luôn nhé? Dù sao tới sáng chắc sẽ có người đến đây. Họ chắc nghĩ cả hai chúng ta tình cảm lắm đấy.
Vừa dứt lời, Austin đã đưa tay vào trong áo của Y Giang để sờ eo cô.
Y Giang giật mình xoay người lại, đưa tay anh kéo ra khỏi người mình:
- Anh... muốn gì?
- Muốn em.
-...
- Rõ ràng em có nhớ, vậy mà lại nói là không? Quen anh khiến em xấu hổ sao? - Austin hạ thấp người xuống, nhìn kĩ mặt Y Giang để hỏi.
Trước những câu hỏi như bắt ép đến từ Austin, Y Giang lúng túng nhưng cuối cùng cô cũng nói:
- K-Không phải. Chỉ là... chỉ là giấc mơ... Anh hà tất phải làm như này sao?
- Chỉ là giấc mơ? Vậy trong mơ, rốt cuộc có một khoảnh khắc nhỏ nào làm em có cảm tình với anh không?
-...
Y Giang không nói gì, cô im lặng. Nhưng sự im lặng đó lại khiến Austin thất vọng tràn trề. Xem ra, có lẽ là do anh tự đa tình rồi.
- Anh biết rồi. Có lẽ anh phiền em nhiều quá. Dù sao đơn phương sẽ chẳng tốt đẹp, anh cũng nên để cho em tự do mới phải nhỉ? Xin lỗi nhé, làm phiền em nhiều rồi.
Giọng nói đó, cả đôi mắt đó, thâm trầm đến lạ. Làm Y Giang bứt rứt không thôi. Cô cứ im lặng cúi đầu không nói gì. Austin chỉ cười nhạt, sau đó liền đứng dậy rời khỏi giường.
Có lẽ đúng là anh phiền phức thật rồi. Vậy mà trước nay luôn cứ nghĩ cô dù chỉ một chút, cũng gọi là có tình cảm với mình.
Vừa bước xuống khỏi giường, Y Giang liền đưa tay nắm lấy tay anh. Nhưng hiện tại, anh cảm thấy cô giống như đang áy náy hơn là níu kéo anh. Liền rút tay ra mà đi khỏi cửa phòng bệnh.
Nhưng còn chưa đi được lâu liền nghe thấy tiếng giống như là bị ngã vậy. Anh liền quay lại nhìn, vậy mà Y Giang lại lấy ống truyền nước làm điểm tựa để đuổi theo anh. Nhưng cô vậy mà bị ngã mất rồi.
Anh không nghĩ nhiều liền chạy tới bế cô đúng dậy. Đôi lông mày rậm liền nhíu lại:
- Không đi được thì phải gọi người chứ.
- Anh... đừng đi. - Y Giang đột nhiên ôm chặt lấy cổ của Austin.
Bỗng chốc Austin lúc này đơ người ra đó. Vốn dĩ vừa nãy quyết tâm rời bỏ bao nhiêu, vậy mà chỉ sai câu nói "anh đừng đi" của Y Giang liền khiến bức tường kiên cố vừa xây lên đã sụp đổ hoàn toàn.
- Không đi, dù sao cũng ở đây rồi. Đợi khi nào em đuổi, thì lúc đó rời đi cũng không muộn.
Y Giang vẫn im lặng ôm lấy Austin. Cô không giống như anh, có thể dễ dàng thổ lộ tình cảm đến vậy. Không phải không nhớ, không phải là không yêu... Chỉ là có nhiều thứ hiện tại, cô chưa biết rõ mình nên đi hướng nào. Có quá nhiều con đường ở thời điểm hiện tại hiện lên trong đầu cô. Rất rối, và rất khó chọn được con đường đúng đắn nhất.
Con đường cao tốc vốn tấp nập, dường như có thêm Austin thì lại càng tấp nập hơn vậy. Người đi đường thấy dàn xe nối đuôi nhau đi mà cũng thấy trầm trồ.
Tăng tốc nhất có thể để đến bệnh viện. Anh liền chạy lên phòng bệnh của Y Giang mà không cần hỏi nhân viên ở đó.
Nhưng vừa lên đến phòng bệnh, cả hai chân anh đều mềm nhũn cả ra, cơ thể tựa như không có trọng lực khi nhìn vào bên trong.
Y Giang... tỉnh lại rồi?!
Bốn mắt chạm nhau, Austin không tin nổi rằng Y Giang đã tỉnh dậy sau bao tháng ngày dài đằng đằng.
Nhưng có cảm giác khác trước rất nhiều, anh nhìn thấy được sự xa cách trong ánh mắt của cô. Nhất thời mí mắt dưới của anh cũng giật nhẹ.
Y Giang ngồi trong phòng bệnh cùng Ánh Hoa, hai người còn đang bàn luận về gì đó trên laptop. Cô chỉ nhìn thoáng qua anh một lượt, liền xoay người vào để nói chuyện với Ánh Hoa.
Thấy cô như vậy, Austin cảm giác như cả bầu trời đang biến thành màu xám xịt lại vậy. Anh không chấp nhận nổi nếu như Y Giang không nhớ ra chút giấc mơ của cả hai. Nếu không những việc làm trước đây đều là công cốc hết.
Ở trong phòng, Ánh Hoa đang đưa cho Y Giang vài mẫu câu hỏi để chuẩn bị khi nào xuất viện, cánh nhà báo thấy sẽ đưa tin.
Việc Y Giang bị tai nạn mà khiến công chúng và các đồng nghiệp cũng cảm thấy bất ngờ. Thậm chí họ chẳng biết ai đúng ai sai mà đi nói Austin không biết lái xe để xảy ra việc như này. Trong khoảng thời gian Y Giang hôn mê, lịch trình của cô cũng được công ty đóng kín không cho ai biết. Người hâm mộ còn đến tận nhà để tặng quà còn hỏi thăm từ những người thân của cô.
- Mấy công việc này đều là tồn đọng từ lúc em hôn mê sao? - Y Giang chăm chú nhìn bản báo cáo mà hỏi.
- Phải rồi. Nhưng mà công ty cũng xem xét tình hình, nên là cũng không có bắt em phải hoàn thành mấy việc đó. Trước mắt cứ nghỉ ngơi trước đi đã. - Ánh Hoa gật đầu nhưng rồi cô lại cầm lấy bản báo cáo để Y Giang không cần phải xem qua nữa.
Austin đứng bên ngoài đờ đẫn nhìn vào trong khá lâu rồi. Thậm chí anh chăm chú nhìn vào một điểm, mơ hồ đến nỗi mắt cũng không chớp. Cho đến khi điện thoại reo lên tiếng thông báo tin nhắn, khi này anh mới chợt chớ mắt một cái rồi liền bước từng bước đi nặng nề vào bên trong phòng.
Cánh cửa vừa mở ra, cả hai cô gái trong phòng bệnh đều đưa mắt nhìn về người mở cánh cửa này.
Vừa nhìn thấy Austin, Ánh Hoa còn tưởng là fan hâm mộ của Y Giang, vì vậy mà đã đứng dậy chắn ở gần cửa, nói:
- Mong anh thông cảm, cô ấy còn mệt chưa thể tiếp xúc quá nhiều với người ngoài đâu.
- Tôi không phải người ngoài.
Vừa nói dứt lời, Austin liền đẩy Ánh Hoa ra ngoài hành lang, tiện tay đóng cửa phòng rồi chốt lại.
Ánh Hoa đứng bên ngoài ngơ ngác còn chưa hiểu gì. Vài giây sau mới biết, liền đập cửa đòi mở ra nhưng không có tín hiệu gì. Cô đành phải lấy điện thoại để gọi cho Y Giang.
Y Giang ở trong phòng cũng chẳng khác cô là bao. Bất ngờ trước hành động của Austin nên chưa kịp phản ứng gì. Cho tới khi điện thoại kêu lên, cô mới hoàn hồn mà xoay người lấy điện thoại.
- Tiểu Giang, đợi chị một chút. Chị gọi người tới phá cửa. Em đừng lo.
- Em... không sao đâu. Chỉ cứ ở ngoài một lát đi. - Y Giang nhìn về phía Austin đang chăm chú nhìn mình, vậy là cô liền thay đổi câu trả lời.
Thấy Y Giang chấp nhận cho mình ở lại, Austin liền đi tới chỗ cô còn nắm lấy tay cô hí hửng hơn ban nãy rất nhiều.
- Có phải em vẫn còn nhờ một chút gì đó về giấc mơ đúng không? - Austin nhanh miệng mà hỏi.
Nhưng Y Giang liền cố gắng rụt tay khỏi bàn tay của anh. Cô vẫn lạnh lùng mà xa cách tới như vậy nói:
- Xin lỗi anh, tôi không biết anh là ai hết. Và cả ý trong lời nói của anh, tôi đều không biết. Có lẽ là anh nhận nhầm người rồi.
Austin nghe vậy liền lắc đầu rất mạnh, còn đưa tay đến nắm tay cô thêm lần nữa:
- Dù có xa cách nghìn năm anh cũng chẳng quên được. Cũng sẽ không nhận nhầm em. Thật sự không còn nhớ gì về anh nữa hay sao?
- Xin lỗi, đây là lần đầu tôi gặp anh.
- Em... - Austin vẫn là không tin được chuyện Y Giang không nhớ gì về anh. Nhưng rồi bỗng chốc, gương mặt đó hiện lên nụ cười gian sảo, còn lưu manh nữa - Dù không gặp trong mơ cũng chẳng sao. Chúng ta vốn dĩ đã gặp từ ở ngoài đời rồi. Chả nhẽ em định chơi xong liền vứt bỏ dễ dàng đến vậy à?
Nghe được lời nói đó, gương mặt lạnh lùng của Y Giang bỗng chốc biến hóa. Cô đảo mắt xung quanh như muốn tránh né ánh mắt của lão hồ ly kia. Nhưng lão hồ ly xảo quyệt đó sẽ để yên cho cô chắc?
Anh lân la ngồi lên giường bệnh, còn kéo Y Giang lại gần mình hơn. Lâu rồi không nhìn cô trực tiếp, đúng là hồng hào hơn trước rồi, nhìn tốt hơn rất nhiều.
- Nếu em không chịu trách nhiệm với anh thì anh sẽ cho cả thế giới này đều biết, cô minh tinh nổi tiếng nào đó, qua đêm với anh xong liền không chịu trách nhiệm. Để xem, khi đó em thế nào.
- Anh... anh nghĩ tôi sợ chắc? - Y Giang bị dồn vào thế bị động, cô không thể nói được câu nào chống lại được Austin dễ hơn.
- Aiz, nếu như em còn nhớ trong mơ, thì có lẽ không nên động đến anh mới phải. - Austin dừng khoảng vài giây, đưa tay vuốt tóc cô rồi lại nói tiếp - Anh đấy mà, rất là không thích người không nghe lời của mình. Nhưng em là ngoại lệ. Chỉ có điều, em không chịu trách nhiệm thì anh không chắc mọi thứ sẽ bình yên đâu. Trong mơ, em biết anh thế nào rồi mà, đúng chứ?
Y Giang mím môi, cả tay cô đều đang muốn đẩy anh ra nhưng hiện tại chẳng còn chút sức lực nào. Cô siết chặt tay, cúi thấp đầu không để cho anh thấy biếu cảm của mình.
Nhưng Austin không vì thế mà bỏ qua cho cô. Anh lại tiếp tục trêu đùa cô thêm:
- Dù sao thì gia tộc cũng bắt ép có người nối dõi, nên anh nghĩ em nên lo về chuyện đấy thì hơn. Không nhớ được mấy chuyện kia cũng không sao. Hiện tại thích nghi dần khác que.
- Anh... ha...
Y Giang ngẩng đầu lên định nói thì liền bị Austin giữ chặt eo đến nỗi phải ngửa cổ lên. Vậy mà anh lại nhân cơ hồi hôn cô. Cả người Y Giang vẫn còn yếu nên việc chống cự lại là rất khó.
Bên trong khoang miệng nhỏ, Austin liền tưng hoành mọi nơi. Chỉ cần anh thích, thì sẽ di chuyển tới chô đó.
Nụ hôn đầy ướt át, thậm chí Austin còn muốn ngấu nghiến hết cả đôi môi của cô. Anh đẩy cô xuống, liền dùng tay áp chế để hôn cô tiếp.
Nụ hôn đó mạnh bạo tới cỡ nào mà thậm chí nghe rõ mồn một tiếng chạm môi.
Anh cứ hôn Y Giang đến nỗi cô khó thở, gương mặt cũng đỏ lên vì nụ hôn. Anh thô bạo cướp đi từng hương mật ngọt, để Y Giang đau đến nhăn mặt lại.
Bao nhiêu đối với anh lúc này là không đủ. Anh vẫn muốn hôn cô nhiều hơn nữa. Mặc kệ bên ngoài thế nào, hiện tại anh chỉ muốn như này mãi thôi.
- Ưm... ha... Buô...
- Ah...
Y Giang cố ngước mặt lên muốn nói nhưng vẫn bị nụ hôn của Austin khống chế. Hết cách, cô liền cắn lưỡi anh.
Austin bị đau liền nhăn mặt lại mà hơi ngừng động tác. Anh hơi ngẩng lên nhưng vẫn chưa có ý định dừng lại mà chỉ là muốn nhìn Y Giang ra sao.
Cô thấy anh định cúi xuống hôn mình lần nữa liền che miệng còn quay người về đằng khác.
- T-Tôi là bệnh nhân đó... Anh cũng... đối xử với người bệnh như vậy à?
- À... Anh chẳng quan tâm là bệnh hay không bệnh. Hiện tại, ngay cả "ăn" em ở đây luôn thì anh cũng không ngại đâu. - Austin nói xong còn đưa tay chạm lên định nhụy hoa qua lớ áo bệnh nhân của Y Giang.
Cô lập tức liền đỏ mặt mà đánh anh một cái:
- Lưu... lưu manh. Trong giấc mơ cũng vậy, hiện tại càng lưu manh hơn.
- Anh vốn đã... - Austin định nói tiếp nhưng nghe lại lời nói của Y Giang, anh liền dừng lại, khóe môi liền cong lên - Vậy là trong mơ em thấy anh không lưu manh sao?
Y Giang biết mình lỡ lời, vậy là liền bịt tai lại mà nằm úp mặt vào gối. Austin thấy thế mà nụ cười trên môi anh càng rõ ràng hơn.
- Nếu không nói, anh sẽ làm ở đây luôn nhé? Dù sao tới sáng chắc sẽ có người đến đây. Họ chắc nghĩ cả hai chúng ta tình cảm lắm đấy.
Vừa dứt lời, Austin đã đưa tay vào trong áo của Y Giang để sờ eo cô.
Y Giang giật mình xoay người lại, đưa tay anh kéo ra khỏi người mình:
- Anh... muốn gì?
- Muốn em.
-...
- Rõ ràng em có nhớ, vậy mà lại nói là không? Quen anh khiến em xấu hổ sao? - Austin hạ thấp người xuống, nhìn kĩ mặt Y Giang để hỏi.
Trước những câu hỏi như bắt ép đến từ Austin, Y Giang lúng túng nhưng cuối cùng cô cũng nói:
- K-Không phải. Chỉ là... chỉ là giấc mơ... Anh hà tất phải làm như này sao?
- Chỉ là giấc mơ? Vậy trong mơ, rốt cuộc có một khoảnh khắc nhỏ nào làm em có cảm tình với anh không?
-...
Y Giang không nói gì, cô im lặng. Nhưng sự im lặng đó lại khiến Austin thất vọng tràn trề. Xem ra, có lẽ là do anh tự đa tình rồi.
- Anh biết rồi. Có lẽ anh phiền em nhiều quá. Dù sao đơn phương sẽ chẳng tốt đẹp, anh cũng nên để cho em tự do mới phải nhỉ? Xin lỗi nhé, làm phiền em nhiều rồi.
Giọng nói đó, cả đôi mắt đó, thâm trầm đến lạ. Làm Y Giang bứt rứt không thôi. Cô cứ im lặng cúi đầu không nói gì. Austin chỉ cười nhạt, sau đó liền đứng dậy rời khỏi giường.
Có lẽ đúng là anh phiền phức thật rồi. Vậy mà trước nay luôn cứ nghĩ cô dù chỉ một chút, cũng gọi là có tình cảm với mình.
Vừa bước xuống khỏi giường, Y Giang liền đưa tay nắm lấy tay anh. Nhưng hiện tại, anh cảm thấy cô giống như đang áy náy hơn là níu kéo anh. Liền rút tay ra mà đi khỏi cửa phòng bệnh.
Nhưng còn chưa đi được lâu liền nghe thấy tiếng giống như là bị ngã vậy. Anh liền quay lại nhìn, vậy mà Y Giang lại lấy ống truyền nước làm điểm tựa để đuổi theo anh. Nhưng cô vậy mà bị ngã mất rồi.
Anh không nghĩ nhiều liền chạy tới bế cô đúng dậy. Đôi lông mày rậm liền nhíu lại:
- Không đi được thì phải gọi người chứ.
- Anh... đừng đi. - Y Giang đột nhiên ôm chặt lấy cổ của Austin.
Bỗng chốc Austin lúc này đơ người ra đó. Vốn dĩ vừa nãy quyết tâm rời bỏ bao nhiêu, vậy mà chỉ sai câu nói "anh đừng đi" của Y Giang liền khiến bức tường kiên cố vừa xây lên đã sụp đổ hoàn toàn.
- Không đi, dù sao cũng ở đây rồi. Đợi khi nào em đuổi, thì lúc đó rời đi cũng không muộn.
Y Giang vẫn im lặng ôm lấy Austin. Cô không giống như anh, có thể dễ dàng thổ lộ tình cảm đến vậy. Không phải không nhớ, không phải là không yêu... Chỉ là có nhiều thứ hiện tại, cô chưa biết rõ mình nên đi hướng nào. Có quá nhiều con đường ở thời điểm hiện tại hiện lên trong đầu cô. Rất rối, và rất khó chọn được con đường đúng đắn nhất.