Ánh Hoa ngay sau đó cũng đến bệnh viện. Lúc này vẫn chưa thể vào thăm Y Giang vì sức khỏe của Y Giang vẫn còn rất yếu. Chỉ có thể đứng bên ngoài để nhìn vào trong phòng bệnh.
Chợt, Austin đi đến đặt tay lên vai cô:
- Ở đây chăm sóc Giang giúp tôi.
Giọng nói khàn đặc lại của anh làm Ánh Hoa cũng mím môi chỉ gật đầu mà không đáp lại.
Nhưng giây sau đó, cô nhìn thấy bàn tay kia của anh đang chảy đẫm máu, thậm chí máu rớt xuống dưới gạch trắng sứ ngày càng nhiều. Ấy vậy mà nhìn mặt anh chẳng có chút nào là biểu cảm đau đớn cả.
- Anh nên băng bó vết thương trước đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Nghe lời Ánh Hoa, Austin chợt nhìn bàn tay mình đang chảy máu đỏ cả một bàn tay, nhưng anh chỉ lắc đầu sau đó liếc nhìn vào phòng bệnh của Y Giang rồi rời đi thật nhanh. Hiện tại anh không có cảm giác đau đớn gì, chỉ khi nhìn thấy Y Giang nằm im bất động như kia thì anh mới đau khổ mà thôi.
Lái xe phóng như bay trên đường lớn. Thậm chí ngay cả khi đâm vào đuôi xe của người lái đường, nhưng ngay sau đó anh liền nhấn gas để đi tiếp.
Chiếc xe cứ vậy mà phi trên đường cho tới điểm dừng lại mới thôi. Dừng xe, Austin đi thẳng vào bên trong trại của Nhất Thiên. Thuộc hạ bên trong vừa thấy anh liền cúi chào, nhưng Austin hiện tại không để tâm điều gì khác ngoài chuyện muốn giết người.
Đi vào bên trong phòng giam, thời điểm hiện tại hai tên kia đã vực lại tinh thần một chút. Vừa nhìn thấy Austin, cả tên đồng bọn cũng run rẩy muốn chạy đi nhưng xiềng xúc quần chặn hai tay hai chân khiến chúng khó đường mà chạy thoát được.
Đi đến gần hai tên, anh liếc nhìn cả hai, sau đó mới ngồi xuống gần tên Lý Trọng vì nhìn mặt hắn ta có vẻ bình tĩnh hơn tên kia.
- Sủa! Chúng mày đã làm những gì với Giang? - Austin gầm lên như muốn dứt dây thanh quản ra vậy.
Tên đồng bọn thì sợ run cầm cập đến nỗi chấp tay cầu xin Austin. Hắn ta lắp bắp nói:
- Tôi... T-tôi chưa có làm gì cô ấy hết. Tôi thề!
Vậy là Austin liền chuyển mục tiêu sang Lý Trọng. Vẻ mặt hắn ta vẫn ngông cuồng làm anh điên tiết đấm vào mặt hắn ta một cú thật mạnh. Sau đó liền túm cổ áo hắn sốc lên:
- Thằng chó, là mày làm Giang ra nông nỗi này đứng không?
- Hahaaaa... - Lý Trọng cười như kẻ điên, sau đó liền đưa lưới liếm vết máu ở khóe miệng mình, còn nhìn thẳng vào Austin nói:
- Nếu là tao làm, thì thằng công tử bột như mày muốn làm gì? Giết tao sao?
Nếu muốn hỏi vì sao trước mặt là Austin mà gã ta vẫn không hề sợ thì phải nhắc đến Royal một lần nữa. Cô ả đương nhiên đứng sau dàn xếp, vì vậy nên gã ta lúc này vẫn không biết trời cao đất rộng là gì. Vẫn muốn khiêu khích Austin.
- Tao còn quên không nói cho mày biết, con nhỏ đó bị tao vét sạch rồi, mày muốn lấy nó vì vẻ đẹp thì còn nghe được. Chứ loại nó hiện tại, còn gì để sử dụng nữa sao?
Austin nghe được những lời sỉ nhục Y Giang, anh nghiến răng ken két. Sau đó liền gục đầu xuống, nột lúc sau mới ngẩng lên. Là một nụ cười khiêu chiến.
- Tên già chó chết. Đã già còn đổ đốn. Nhưng dù sao tao cùng với Giang cũng đã có một đêm của nhau sẵn rồi. Mày cũng không cần tự đắc đến vậy đâu.
Lý Tọng nghe Austin ngây thơ nói vậy khiến gã cười như được mùa. Nụ cười càng to khiến Austin nhíu mày đang không hiểu gã ta bị gì. Nhưng ngay sau đó gã ngưng cười, nhìn thẳng vào mắt Austin mà buông lời khiến anh buông tay khỏi cổ áo hắn:
- Vậy là mày còn làm trước khi con bé 8 tuổi luôn hay sao? Chà, tại sao lúc đấy tao lại cảm nhận được rõ sự non nớt của con bé đó vậy nhỉ? Chậc, là do con bé đó nhỏ quá nên ta hiểu lầm là lần đâu hay sao?
Austin buông tay đứng thẳng dây. Da đầu anh hiện tại, còn có những dây thần kinh đang giật giật. Thái dương hiện rõ gân nổi lên còn cả cánh tay cũng vậy.
Những lời tên này nói ra, rốt cuộc là Y Giang của anh đã phải trải qua những gì cơ chứ? Cô không nói cho anh biết chuyện gì. Hiện tại anh đang nghe tên già này nhảm nhí cái chết tiệt gì vậy cơ chứ?
Nhìn thấy Austin đờ ra càng làm Lý Trọng muốn khiêu khích anh hơn.
- Thì ra là mày cũng bị con nhỏ đó lừa vào tròng à? Chà, đúng là con nhỏ này ranh mãnh thật đấy. Nhưng tao phải công nhận một điều, nó khít chặt hơn mẹ nó rất nhiều. Nếu mày sinh sớm hơn một chút, tao sẽ cho mày nếm thử mùi vị non tơ của nó. Cũng thú vị lắm đấy. Mày có biết khi đó nó nói gì không? Có muốn tao kể cho nghe hay không?
Austin siết chặt nắm đấm, từng lời tên điên này nói ra, cả ánh mắt điên rồ của hắn như đang nghĩ về chuyện bẩn thủi nào đó càng làm anh tức điên lên. Nhưng thuộc hạ của anh ngay sau đó liền vào còn bưng một khay chứa hai lọ thuốc và ống kin tiêm ở đó. Vì vậy mà anh mới giữ được bình tĩnh một chút.
Anh thản nhiên cầm ống tiêm lên chọc vào lọ thuốc. Rút hết lượng thuốc trong hai lọ ra, gảy nhẹ ống tiêm. Sau đó đi đến gần hai tên này. Anh nở nụ cười, nụ cười đúng chuẩn một kẻ điên chính hiệu, ngang tàn, phá phách không coi ai ra gì.
- Để tao nói cho mày biết, Giang là người phụ nữ của tao. Từ trước đến nay tao rất ghét người khác động vào đồ của mình. Để kể cho mày nghe lão già, trước có một tên dám trộm mất viên đạn trong khẩu súng của tai để thử nghiệm, mày biết kết quả ra sao không? Thật trùng hợp là mấy con chó trong nhà tao lại rất thích ăn thịt sống, sau đó thì chúng có bữa ăn thơm ngon. Cũng rất đáng để thử cho sau này. Giống như chúng mày hiện tại chẳng hạn. Phải không lão già?
Lời nói còn phảng phất mùi máu tanh trong đó, Lý Trọng hiện tại tay đã run nhưng vẫn ngoan cố. Cho đến khi bị thuộc hạ của Austin giữ chặt tay lại, anh đâm kim tiêm vài người lão ta, khi đó lão mới giãy giụa. Vừa rút cây tiêm ra, máu cũng theo đó chảy ra nhưng Austin hiện tại chẳng quan tâm. Anh đưa nốt lượng thuốc còn lại để bảo thuộc hạ mình tiêm cho tên đồng bọn kia.
Cả hai tên lúc này đang không biết chuyện gì xảy ra. Austin nhàn nhã ngồi trong khung cửa sắt trong phòng để ngăn cách chúng định tấn công anh.
- Chúng mày không phải rất thích làm mấy điều chó chết đó sao? Xin lỗi vì hôm nay tao không tìm được người phù hợp cho bọn mày rồi, hai đứa chúng mày tự sử với nhau đi.
Lời nói vừa nói ra, cả hai tên ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Một phút sau thuốc đã ngấm, lúc này cả hai tên mới hiện lên như một kẻ điên thật sự vậy. Vì có dây xích nên cả hai bọn chúng chỉ biết kêu gào lên, không thể làm gì khác. Nhưng đột nhiên dây xích rơi xuống, cả hai cũng thoát khoải xiềng xích đó. Nhưng hiện tại hai tên đều như mấy con động vật vật. Bọn chúng vừa được tiêm loại thuốc kích thích khiến đầu óc điên dại đến mất lí trí. Có thể tự giết chết đồng bọn của mình. Loại thuốc này Austin đã bảo bên phía Zane chuyển qua đây sớm nhất có thể. Bây giờ anh có thể bình thản ngồi nhìn mấy tên đó căn xé nhau được rồi.
Trong căn phòng, ý trí còn xót lại nên hai tên tự móc thứ trong quần mình ra để tự sử. Nhưng giây sau liền không kiềm chế được, chúng như những con động vật tự sử cho nhau. Nhìn thôi cũng thất ghê tởm.
Ngay sau đó, tên đồng bọn liền cắn mạnh khiến Lý Trọng gã ta kêu lên một tiếng thảm thiết. Máu chảy dưới háng hắn ra càng nhiều, nhưng hắn ta lại cắn lại giống như ăn miếng trả miếng vậy. Hai bên cứ vậy mà căn xé nhau đến rách da rách thịt. Khi này Austin mới giơ tay cho người tách hai tên điên này ra. Anh làm sao để bọn chúng chết dễ dàng như vậy cho được.
Mấy tên thuộc hạ tiêm thuốc mê vào hai tên, sau đó kéo mỗi tên về một phòng giam khác nhau. Rồi đóng chốt cửa phòng giam lại.
Austin đi ra bên ngoài, anh nhắc tên thuộc hạ cai quản ở đó một vài thứ:
- Cứ sau ba tiếng thì cho hai tên đó ngấm thuốc một lần. Cho bọn chúng cắn xé nhau vừa phải thôi. Không được để cho chúng nó tự tử thành công.
- Dạ, thuộc hạ đã rõ.
Austin gật đầu sau đó lại lái xe để đến một nơi khác. Anh biết chắc không phải tự dưng tên điên kia có thể ngông cuồng trước anh đến vậy. Hiện tại bây giờ anh cần đi điều tra tất cả, một tên cũng không thể sót lại. Từng kẻ một, ai động đến Y Giang của anh, khiến cô như ngày hôm nay, anh sẽ đều cho bọn chúng nếm mùi của sống không bằng chết.
Chợt, Austin đi đến đặt tay lên vai cô:
- Ở đây chăm sóc Giang giúp tôi.
Giọng nói khàn đặc lại của anh làm Ánh Hoa cũng mím môi chỉ gật đầu mà không đáp lại.
Nhưng giây sau đó, cô nhìn thấy bàn tay kia của anh đang chảy đẫm máu, thậm chí máu rớt xuống dưới gạch trắng sứ ngày càng nhiều. Ấy vậy mà nhìn mặt anh chẳng có chút nào là biểu cảm đau đớn cả.
- Anh nên băng bó vết thương trước đã rồi muốn đi đâu thì đi.
Nghe lời Ánh Hoa, Austin chợt nhìn bàn tay mình đang chảy máu đỏ cả một bàn tay, nhưng anh chỉ lắc đầu sau đó liếc nhìn vào phòng bệnh của Y Giang rồi rời đi thật nhanh. Hiện tại anh không có cảm giác đau đớn gì, chỉ khi nhìn thấy Y Giang nằm im bất động như kia thì anh mới đau khổ mà thôi.
Lái xe phóng như bay trên đường lớn. Thậm chí ngay cả khi đâm vào đuôi xe của người lái đường, nhưng ngay sau đó anh liền nhấn gas để đi tiếp.
Chiếc xe cứ vậy mà phi trên đường cho tới điểm dừng lại mới thôi. Dừng xe, Austin đi thẳng vào bên trong trại của Nhất Thiên. Thuộc hạ bên trong vừa thấy anh liền cúi chào, nhưng Austin hiện tại không để tâm điều gì khác ngoài chuyện muốn giết người.
Đi vào bên trong phòng giam, thời điểm hiện tại hai tên kia đã vực lại tinh thần một chút. Vừa nhìn thấy Austin, cả tên đồng bọn cũng run rẩy muốn chạy đi nhưng xiềng xúc quần chặn hai tay hai chân khiến chúng khó đường mà chạy thoát được.
Đi đến gần hai tên, anh liếc nhìn cả hai, sau đó mới ngồi xuống gần tên Lý Trọng vì nhìn mặt hắn ta có vẻ bình tĩnh hơn tên kia.
- Sủa! Chúng mày đã làm những gì với Giang? - Austin gầm lên như muốn dứt dây thanh quản ra vậy.
Tên đồng bọn thì sợ run cầm cập đến nỗi chấp tay cầu xin Austin. Hắn ta lắp bắp nói:
- Tôi... T-tôi chưa có làm gì cô ấy hết. Tôi thề!
Vậy là Austin liền chuyển mục tiêu sang Lý Trọng. Vẻ mặt hắn ta vẫn ngông cuồng làm anh điên tiết đấm vào mặt hắn ta một cú thật mạnh. Sau đó liền túm cổ áo hắn sốc lên:
- Thằng chó, là mày làm Giang ra nông nỗi này đứng không?
- Hahaaaa... - Lý Trọng cười như kẻ điên, sau đó liền đưa lưới liếm vết máu ở khóe miệng mình, còn nhìn thẳng vào Austin nói:
- Nếu là tao làm, thì thằng công tử bột như mày muốn làm gì? Giết tao sao?
Nếu muốn hỏi vì sao trước mặt là Austin mà gã ta vẫn không hề sợ thì phải nhắc đến Royal một lần nữa. Cô ả đương nhiên đứng sau dàn xếp, vì vậy nên gã ta lúc này vẫn không biết trời cao đất rộng là gì. Vẫn muốn khiêu khích Austin.
- Tao còn quên không nói cho mày biết, con nhỏ đó bị tao vét sạch rồi, mày muốn lấy nó vì vẻ đẹp thì còn nghe được. Chứ loại nó hiện tại, còn gì để sử dụng nữa sao?
Austin nghe được những lời sỉ nhục Y Giang, anh nghiến răng ken két. Sau đó liền gục đầu xuống, nột lúc sau mới ngẩng lên. Là một nụ cười khiêu chiến.
- Tên già chó chết. Đã già còn đổ đốn. Nhưng dù sao tao cùng với Giang cũng đã có một đêm của nhau sẵn rồi. Mày cũng không cần tự đắc đến vậy đâu.
Lý Tọng nghe Austin ngây thơ nói vậy khiến gã cười như được mùa. Nụ cười càng to khiến Austin nhíu mày đang không hiểu gã ta bị gì. Nhưng ngay sau đó gã ngưng cười, nhìn thẳng vào mắt Austin mà buông lời khiến anh buông tay khỏi cổ áo hắn:
- Vậy là mày còn làm trước khi con bé 8 tuổi luôn hay sao? Chà, tại sao lúc đấy tao lại cảm nhận được rõ sự non nớt của con bé đó vậy nhỉ? Chậc, là do con bé đó nhỏ quá nên ta hiểu lầm là lần đâu hay sao?
Austin buông tay đứng thẳng dây. Da đầu anh hiện tại, còn có những dây thần kinh đang giật giật. Thái dương hiện rõ gân nổi lên còn cả cánh tay cũng vậy.
Những lời tên này nói ra, rốt cuộc là Y Giang của anh đã phải trải qua những gì cơ chứ? Cô không nói cho anh biết chuyện gì. Hiện tại anh đang nghe tên già này nhảm nhí cái chết tiệt gì vậy cơ chứ?
Nhìn thấy Austin đờ ra càng làm Lý Trọng muốn khiêu khích anh hơn.
- Thì ra là mày cũng bị con nhỏ đó lừa vào tròng à? Chà, đúng là con nhỏ này ranh mãnh thật đấy. Nhưng tao phải công nhận một điều, nó khít chặt hơn mẹ nó rất nhiều. Nếu mày sinh sớm hơn một chút, tao sẽ cho mày nếm thử mùi vị non tơ của nó. Cũng thú vị lắm đấy. Mày có biết khi đó nó nói gì không? Có muốn tao kể cho nghe hay không?
Austin siết chặt nắm đấm, từng lời tên điên này nói ra, cả ánh mắt điên rồ của hắn như đang nghĩ về chuyện bẩn thủi nào đó càng làm anh tức điên lên. Nhưng thuộc hạ của anh ngay sau đó liền vào còn bưng một khay chứa hai lọ thuốc và ống kin tiêm ở đó. Vì vậy mà anh mới giữ được bình tĩnh một chút.
Anh thản nhiên cầm ống tiêm lên chọc vào lọ thuốc. Rút hết lượng thuốc trong hai lọ ra, gảy nhẹ ống tiêm. Sau đó đi đến gần hai tên này. Anh nở nụ cười, nụ cười đúng chuẩn một kẻ điên chính hiệu, ngang tàn, phá phách không coi ai ra gì.
- Để tao nói cho mày biết, Giang là người phụ nữ của tao. Từ trước đến nay tao rất ghét người khác động vào đồ của mình. Để kể cho mày nghe lão già, trước có một tên dám trộm mất viên đạn trong khẩu súng của tai để thử nghiệm, mày biết kết quả ra sao không? Thật trùng hợp là mấy con chó trong nhà tao lại rất thích ăn thịt sống, sau đó thì chúng có bữa ăn thơm ngon. Cũng rất đáng để thử cho sau này. Giống như chúng mày hiện tại chẳng hạn. Phải không lão già?
Lời nói còn phảng phất mùi máu tanh trong đó, Lý Trọng hiện tại tay đã run nhưng vẫn ngoan cố. Cho đến khi bị thuộc hạ của Austin giữ chặt tay lại, anh đâm kim tiêm vài người lão ta, khi đó lão mới giãy giụa. Vừa rút cây tiêm ra, máu cũng theo đó chảy ra nhưng Austin hiện tại chẳng quan tâm. Anh đưa nốt lượng thuốc còn lại để bảo thuộc hạ mình tiêm cho tên đồng bọn kia.
Cả hai tên lúc này đang không biết chuyện gì xảy ra. Austin nhàn nhã ngồi trong khung cửa sắt trong phòng để ngăn cách chúng định tấn công anh.
- Chúng mày không phải rất thích làm mấy điều chó chết đó sao? Xin lỗi vì hôm nay tao không tìm được người phù hợp cho bọn mày rồi, hai đứa chúng mày tự sử với nhau đi.
Lời nói vừa nói ra, cả hai tên ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Một phút sau thuốc đã ngấm, lúc này cả hai tên mới hiện lên như một kẻ điên thật sự vậy. Vì có dây xích nên cả hai bọn chúng chỉ biết kêu gào lên, không thể làm gì khác. Nhưng đột nhiên dây xích rơi xuống, cả hai cũng thoát khoải xiềng xích đó. Nhưng hiện tại hai tên đều như mấy con động vật vật. Bọn chúng vừa được tiêm loại thuốc kích thích khiến đầu óc điên dại đến mất lí trí. Có thể tự giết chết đồng bọn của mình. Loại thuốc này Austin đã bảo bên phía Zane chuyển qua đây sớm nhất có thể. Bây giờ anh có thể bình thản ngồi nhìn mấy tên đó căn xé nhau được rồi.
Trong căn phòng, ý trí còn xót lại nên hai tên tự móc thứ trong quần mình ra để tự sử. Nhưng giây sau liền không kiềm chế được, chúng như những con động vật tự sử cho nhau. Nhìn thôi cũng thất ghê tởm.
Ngay sau đó, tên đồng bọn liền cắn mạnh khiến Lý Trọng gã ta kêu lên một tiếng thảm thiết. Máu chảy dưới háng hắn ra càng nhiều, nhưng hắn ta lại cắn lại giống như ăn miếng trả miếng vậy. Hai bên cứ vậy mà căn xé nhau đến rách da rách thịt. Khi này Austin mới giơ tay cho người tách hai tên điên này ra. Anh làm sao để bọn chúng chết dễ dàng như vậy cho được.
Mấy tên thuộc hạ tiêm thuốc mê vào hai tên, sau đó kéo mỗi tên về một phòng giam khác nhau. Rồi đóng chốt cửa phòng giam lại.
Austin đi ra bên ngoài, anh nhắc tên thuộc hạ cai quản ở đó một vài thứ:
- Cứ sau ba tiếng thì cho hai tên đó ngấm thuốc một lần. Cho bọn chúng cắn xé nhau vừa phải thôi. Không được để cho chúng nó tự tử thành công.
- Dạ, thuộc hạ đã rõ.
Austin gật đầu sau đó lại lái xe để đến một nơi khác. Anh biết chắc không phải tự dưng tên điên kia có thể ngông cuồng trước anh đến vậy. Hiện tại bây giờ anh cần đi điều tra tất cả, một tên cũng không thể sót lại. Từng kẻ một, ai động đến Y Giang của anh, khiến cô như ngày hôm nay, anh sẽ đều cho bọn chúng nếm mùi của sống không bằng chết.