Việc Austin ở nhà Y Giang làm Ôn Hoài Địch có chút khó hiểu cộng thêm phần hoài nghi. Sau khi trở về nhà liền gọi cho trợ lý của mình để thuê người điều tra về Austin. Anh không tin nó chỉ là một sự trùng hợp. Hơn nữa từ trước đến nay Y Giang vốn không gần gũi với nam giới, vậy mà hắn ta vượt quá chức phận như vậy mà cô chỉ mắng anh một chút, không có ý gì thêm.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Ôn Hoài Địch nghĩ tới việc đến hỏi vị bác sĩ điều trị cho Austin. Trong khoảng thời gian đợi thì anh đến đó để nghe ngóng thêm tin tức thì cũng tốt.
Vậy là anh liền "cải trang" một chút rồi lái xe đi đến phòng khám đó. Rõ ràng khi Y Giang đưa cho anh địa chỉ thì nhìn nó giống một cái phòng khám, vậy mà nhìn thực tế lúc này giống căn nhà bình thường mà thôi. Thầm nghĩ có lẽ đây chỉ là bề ngoài, đợi gặp vị bác sĩ đó thì biết thôi.
Đứng bên ngoài cửa để bấm chuông thì vừa hay có người phụ nữ đi từ gian bếp lên. Thấy Ôn Hoài Địch đứng đó nên bà đã dừng lại để hỏi:
- Cậu thanh niên, cậu muốn tìm ai à?
Ôn Hoài Địch quay người lại gật đầu rồi đưa ảnh người đàn ông làm bác sĩ cho bà xem rồi nói:
- Cô có biết người này không?
- Ui trời, sao lại không biết cho được. Ông ấy là chồng của tôi kia mà. - Người phụ nữ cười cười rồi nói.
- Vậy cho cháu hỏi chồng cô có nhà hay không?
- À, ông ấy chắc lại đi chơi cờ ở ngoài đầu xóm rồi. Tí nữa ông ấy mới về cơ.
Nghe vậy thì Ôn Hoài Địch hơi khó hiểu. Anh nghe nói rằng vị bác sĩ này nhiều người muốn đến để khám chữa bệnh, vậy mà bây giờ lại có thời gian thư thả đi chơi như vậy. Chắc chắn vẫn còn nhiều khúc mắc đằng sau.
Thấy Ôn Hoài Địch trầm ngâm suy tư, người phụ nữ lại hua tay trước mặt anh để hỏi:
- Mà cậu tìm ông ấy có việc gì à? Nếu gần gấp thì để tôi gọi điện cho ông ấy về.
- À cũng không có gì, cháu nghe nói chồng cô bắt bệnh rất giỏi, trùng hợp thay là dạo này cháu hay đau đầu nên muốn đến để khám.
Bà vợ này nghe vậy mà mặt ngây ra. Giống như việc Ôn Hoài Địch nói ai chứ còn chồng bà thì không phải.
- Cậu có nhầm hay không thế? Chồng tôi có biết khám chữa bệnh cho ai đâu. Đến bản thân đau nhức còn chẳng biết bệnh gì mà phải đến bệnh viện nữa là dám khám cho ai.
Ôn Hoài Địch lúc này nghe xong liền nhíu hai lông mày rậm lại với nhau. Tuy anh đội mũ lưỡi trai và cả khẩu trang nhưng đôi mắt nâu hở ra cho thấy anh đang suy đoán ra vấn đề nghiêm trọng gì đó.
- Vậy tức là ở đây không có khám chữa bệnh? - Ôn Hoài Địch hỏi lại cho chắc.
- Cậu thấy đây là xóm cho người chuyển nông đến, khám chữa cái gì ở đây cơ chứ? - Bà vợ cũng thành thật mà nói.
- Vâng, cháu cảm ơn.
Nói xong Ôn Hoài Địch kéo mũ che thấp xuống hơn rồi ngồi vào trong xe.
Trở về nhà thì cũng là trời tối rồi, anh cũng không muốn làm phiền Y Giang bây giờ nên để những điều này trong bụng để mình anh biết.
Ngồi trên bàn làm việc, Ôn Hoài Địch kẻ sơ đồ về Austin. Những thông tin cơ bản rồi những việc anh đã làm khi ở cùng với Y Giang và bà Hoài. Những điều này đều là Ôn Hoài Địch đã chứng kiến để viết, còn hồ sơ tìm hiểu thông tin chính xác hơn về Austin thì còn phải đợi thám tử điều tra xong mới có thể biết rõ hơn.
...
Trong lúc Ôn Hoài Địch đang cố để điều tra về Austin thì ngài Austin lúc này lại đang mò mẫm cùng bà Hoài để thêu thùa.
Không biết vì lí do gì, hai bà cháu đến tối lại mới lôi vải và kim chỉ ra để thêu. Y Giang thì bận làm việc nên ngồi trên phòng một mình để hai bà cháu anh tự biên tự diễn với nhau.
Lúc này Austin đang một tay cầm kim, một tay cầm mảnh vải vuông để nhìn bà Hoài làm. Tuy độ tuổi đã cao nhưng xem ra mắt của bà vẫn rất tinh. Trời tối những vẫn có thể thêu thùa, tạo thành hình một bông hoa hồng nhỏ bên góc của mảnh vải.
Bà Hoài thì vừa thêu vừa nói để Austin có thể bắt kịp tiến độ. Austin cũng nhìn mà gật gù theo. Đợi sau khi bà xong thì anh mới gật đầu làm theo.
- Đây, cái mũi kim thứ ba này phải ở đây. - Bà Hoài chỉ về phía tay vào tấm vải Austin đang thêu mà nói.
- À, cháu hiểu rồi.
Ngồi được một lúc, Austin nhìn lên đồng hồ thì thấy đã gần mười giờ. Anh cũng không muốn làm phiền bà nhiều nên đác nhắc bà đi ngủ sớm còn mình thì tự lên phòng làm riêng cũng được.
Đi lên phòng làm cho tới tận đêm muộn. Austin đã hơn chục lần do sự vụng về mà đâm kim vào đầu ngón tay. May là da anh vốn dày nên chẳng có gì đáng ngại.
Ban đầu nhìn chiếc khăn trên tay Austin đang thêu thì chưa ra hình thù gì mấy, nhưng hiện tại bây giờ đã thấy giống bông hoa hồng rồi.
Ngồi chán ê mông rồi Austin lại ra ghế nằm ngả người ra để tiếp tục cho hoàn thành. Anh muốn Y Giang khen anh một câu, dù một câu cũng vui rồi. Đã vậy chiếc khăn này cũng chẳng đắt tiền, Y Giang thì sợ mọi người để ý nên anh nghĩ với chiếc khăn này thì sẽ không sao. Để đem đi đâu cũng tiện. Vì vậy mà Austin hì hục làm cả đêm cho đến hai giờ sáng mới xong.
Chiếc khăn tay được làm bằng vải lụa mịn màu trắng. Ở bốn góc vuông đều cho thêu hình hoa hồng, ở chính giữa thì là tên của Y Giang nhưng có thêm tên của Austin vào nữa. Khá nhỏ, nên có lẽ sẽ ít người để ý đến tên của Austin.
Làm xong anh còn cẩn thận gấp nó rồi để ở kệ tủ đầu giường rồi mới nhảy lên giường đắp chăn để ngủ một giấc.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Ôn Hoài Địch nghĩ tới việc đến hỏi vị bác sĩ điều trị cho Austin. Trong khoảng thời gian đợi thì anh đến đó để nghe ngóng thêm tin tức thì cũng tốt.
Vậy là anh liền "cải trang" một chút rồi lái xe đi đến phòng khám đó. Rõ ràng khi Y Giang đưa cho anh địa chỉ thì nhìn nó giống một cái phòng khám, vậy mà nhìn thực tế lúc này giống căn nhà bình thường mà thôi. Thầm nghĩ có lẽ đây chỉ là bề ngoài, đợi gặp vị bác sĩ đó thì biết thôi.
Đứng bên ngoài cửa để bấm chuông thì vừa hay có người phụ nữ đi từ gian bếp lên. Thấy Ôn Hoài Địch đứng đó nên bà đã dừng lại để hỏi:
- Cậu thanh niên, cậu muốn tìm ai à?
Ôn Hoài Địch quay người lại gật đầu rồi đưa ảnh người đàn ông làm bác sĩ cho bà xem rồi nói:
- Cô có biết người này không?
- Ui trời, sao lại không biết cho được. Ông ấy là chồng của tôi kia mà. - Người phụ nữ cười cười rồi nói.
- Vậy cho cháu hỏi chồng cô có nhà hay không?
- À, ông ấy chắc lại đi chơi cờ ở ngoài đầu xóm rồi. Tí nữa ông ấy mới về cơ.
Nghe vậy thì Ôn Hoài Địch hơi khó hiểu. Anh nghe nói rằng vị bác sĩ này nhiều người muốn đến để khám chữa bệnh, vậy mà bây giờ lại có thời gian thư thả đi chơi như vậy. Chắc chắn vẫn còn nhiều khúc mắc đằng sau.
Thấy Ôn Hoài Địch trầm ngâm suy tư, người phụ nữ lại hua tay trước mặt anh để hỏi:
- Mà cậu tìm ông ấy có việc gì à? Nếu gần gấp thì để tôi gọi điện cho ông ấy về.
- À cũng không có gì, cháu nghe nói chồng cô bắt bệnh rất giỏi, trùng hợp thay là dạo này cháu hay đau đầu nên muốn đến để khám.
Bà vợ này nghe vậy mà mặt ngây ra. Giống như việc Ôn Hoài Địch nói ai chứ còn chồng bà thì không phải.
- Cậu có nhầm hay không thế? Chồng tôi có biết khám chữa bệnh cho ai đâu. Đến bản thân đau nhức còn chẳng biết bệnh gì mà phải đến bệnh viện nữa là dám khám cho ai.
Ôn Hoài Địch lúc này nghe xong liền nhíu hai lông mày rậm lại với nhau. Tuy anh đội mũ lưỡi trai và cả khẩu trang nhưng đôi mắt nâu hở ra cho thấy anh đang suy đoán ra vấn đề nghiêm trọng gì đó.
- Vậy tức là ở đây không có khám chữa bệnh? - Ôn Hoài Địch hỏi lại cho chắc.
- Cậu thấy đây là xóm cho người chuyển nông đến, khám chữa cái gì ở đây cơ chứ? - Bà vợ cũng thành thật mà nói.
- Vâng, cháu cảm ơn.
Nói xong Ôn Hoài Địch kéo mũ che thấp xuống hơn rồi ngồi vào trong xe.
Trở về nhà thì cũng là trời tối rồi, anh cũng không muốn làm phiền Y Giang bây giờ nên để những điều này trong bụng để mình anh biết.
Ngồi trên bàn làm việc, Ôn Hoài Địch kẻ sơ đồ về Austin. Những thông tin cơ bản rồi những việc anh đã làm khi ở cùng với Y Giang và bà Hoài. Những điều này đều là Ôn Hoài Địch đã chứng kiến để viết, còn hồ sơ tìm hiểu thông tin chính xác hơn về Austin thì còn phải đợi thám tử điều tra xong mới có thể biết rõ hơn.
...
Trong lúc Ôn Hoài Địch đang cố để điều tra về Austin thì ngài Austin lúc này lại đang mò mẫm cùng bà Hoài để thêu thùa.
Không biết vì lí do gì, hai bà cháu đến tối lại mới lôi vải và kim chỉ ra để thêu. Y Giang thì bận làm việc nên ngồi trên phòng một mình để hai bà cháu anh tự biên tự diễn với nhau.
Lúc này Austin đang một tay cầm kim, một tay cầm mảnh vải vuông để nhìn bà Hoài làm. Tuy độ tuổi đã cao nhưng xem ra mắt của bà vẫn rất tinh. Trời tối những vẫn có thể thêu thùa, tạo thành hình một bông hoa hồng nhỏ bên góc của mảnh vải.
Bà Hoài thì vừa thêu vừa nói để Austin có thể bắt kịp tiến độ. Austin cũng nhìn mà gật gù theo. Đợi sau khi bà xong thì anh mới gật đầu làm theo.
- Đây, cái mũi kim thứ ba này phải ở đây. - Bà Hoài chỉ về phía tay vào tấm vải Austin đang thêu mà nói.
- À, cháu hiểu rồi.
Ngồi được một lúc, Austin nhìn lên đồng hồ thì thấy đã gần mười giờ. Anh cũng không muốn làm phiền bà nhiều nên đác nhắc bà đi ngủ sớm còn mình thì tự lên phòng làm riêng cũng được.
Đi lên phòng làm cho tới tận đêm muộn. Austin đã hơn chục lần do sự vụng về mà đâm kim vào đầu ngón tay. May là da anh vốn dày nên chẳng có gì đáng ngại.
Ban đầu nhìn chiếc khăn trên tay Austin đang thêu thì chưa ra hình thù gì mấy, nhưng hiện tại bây giờ đã thấy giống bông hoa hồng rồi.
Ngồi chán ê mông rồi Austin lại ra ghế nằm ngả người ra để tiếp tục cho hoàn thành. Anh muốn Y Giang khen anh một câu, dù một câu cũng vui rồi. Đã vậy chiếc khăn này cũng chẳng đắt tiền, Y Giang thì sợ mọi người để ý nên anh nghĩ với chiếc khăn này thì sẽ không sao. Để đem đi đâu cũng tiện. Vì vậy mà Austin hì hục làm cả đêm cho đến hai giờ sáng mới xong.
Chiếc khăn tay được làm bằng vải lụa mịn màu trắng. Ở bốn góc vuông đều cho thêu hình hoa hồng, ở chính giữa thì là tên của Y Giang nhưng có thêm tên của Austin vào nữa. Khá nhỏ, nên có lẽ sẽ ít người để ý đến tên của Austin.
Làm xong anh còn cẩn thận gấp nó rồi để ở kệ tủ đầu giường rồi mới nhảy lên giường đắp chăn để ngủ một giấc.