• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì Y Giang mới nhận lịch trình quay bộ phim mới nên cô phải thu xếp hành lý để đi vài hôm đến địa điểm quay. Lỗ Hoài còn không ngừng dặn dò cô đi đến đó ăn uống đầy đủ còn phải mặc ấm. Y Giang chỉ có thể gật đầu thôi chứ điều này cứ mỗi lần cô đi với đoàn là phim hay đi chơi đâu bà luôn thường nhắc vậy. Không có xa lạ gì mấy.

Đang trong phòng thu xếp hành lý thì Austin lại ngó đầu vào. Y Giang thấy thế liền gọi anh vào gấp đồ giúp cô.

Sống chung với Austin được hai ngày, Y Giang cũng cảm thấy anh không phiền như trước nữa. Chỉ cần cô nói thì anh liền nghe ngay nên cô cũng không đặt nặng vấn đề việc anh ở đây.

- Lại đây gấp đồ giúp tôi với.

Nghe thấy thế Austin liền đi vào đóng ngay cửa phòng lại. Còn còn lôi bao nhiêu là quần áo trên tủ của cô ra, đặt lên giường giúp cô.

Nhìn đống quần áo chất đống này làm Y Giang cốc đầu anh một cái.

- Tôi chỉ đi ba ngày thôi, mà cũng không phải đi dự sự kiện thời trang gì mà mang cả đầm dạ hội. Cất mấy cái đồ này dùm tôi cái.

- Anh nghĩ Giang mặc cái này sẽ rất đẹp. - Austin cầm chiếc đầm hai dây màu đỏ đô lên cho Y Giang nhìn.

- Cái này chỉ là nhãn hàng gửi tặng. Hở quá, không mặc. - Y Giang liền xua tay nói ngay.

Nét mặt trên gương mặt đào hoa của Austin từ bao giờ lại có tia thâm thúy gì đó. Nhưng anh giấu kín nó rất kĩ không để lộ ra bên ngoài ngay được.

- Vậy thì anh cất nhé?

- À, anh ngồi gấp đồ cho vào vali giúp tôi đi. Để tôi cất cho, tiện lấy thêm vài đồ mỹ phẩm khác.

Y Giang đi đến cầm mấy móc quần áo Austin vừa lấy rồi lại mang cất vào tủ. Cô đi đến cất từng cái móc vào rồi đi vào nhà tắm lấy đồ để còn mang đi dưỡng da.

Lúc ra ngoài thì thấy Austin còn đang cầm đồ lót của mình gấp lại cho vào vali. Y Giang đỏ mặt chạy tới rồi che hết đồ lại.

- Anh... Anh không cần giúp tôi gì nữa đâu... Về phòng được rồi. - Y Giang ấp úng nói.

Chợt Austin tiến đến gần Y Giang, anh đưa mặt mình sát gần cô. Y Giang lúng túng không biết làm sao thì bàn tay của anh áp lên trán và cả hai má của cô.



- Giang ốm sao? Mặt đỏ quá đấy.

- Không có... Anh đi ra ngoài đi. - Y Giang đẩy Austin ra xa mình mà nói.

- Anh gọi bà nhé? Giang ổn không? - Austin vẫn không chịu buông tha cho Y Giang mà hỏi cô.

- Tôi ổn, mọi thứ đều ổn. Anh ra ngoài đi.

Y Giang kéo tay Austin đuổi anh ra ngoài. Nhưng chưa ra thì anh liền kéo cô ngã xuống giường. Cả thân người to lớn của Austin đập xuống người Y Giang. Cô nhăn mặt lại sau đó liền đánh thật mạnh vào vai anh.

- Anh... như con heo vậy, đè chết người đấy biết không hả?

- Phải ăn thì mới lớn được chứ.

Câu nói của Austin cứ ngây ngô như trẻ con. Y Giang cũng chịu thua, bó tay với anh. Nhưng lúc này cô chợt nhận ra là Austin đang nằm đè lên cô, hai người còn sát nhau quá mức rồi. Liền không nói nhiều mà tặng Austin một cái đạp xuống dưới sàn nhà.

- Anh... anh... tôi đã nói luật ở đây thế nào rồi hả? Sao còn phá luật? - Y Giang lùi lại phía sau còn lấy gối chắn trước người mình.

Austin xoa hông rồi đứng dậy. Anh nhìn Y Giang còn có vẻ hờn dỗi sau cú đạp đó.

- Anh nhớ, không có quên.

- Vậy sao đè lên tôi làm gì?

- Giang kéo anh đi nhanh quá, anh ngã thôi.

Y Giang câm nín không biết nói sao. Cô suy nghĩ mãi mới tìm được cách bao biện cho bản thân.

- Tôi... dù thế nào anh cũng phạm luật rồi. Tự mà chịu phạt đi.

Nói đến hình phạt, khi hai người thỏa thuận với nhau đã nói không được động chạm đến đối phương như ôm hôn, hay thân thiết hơn. Bất kể vì lí do gì thì cũng bị chịu phạt. Chỉ được nắm tay đã là tốt lắm rồi. Còn về hình phạt, chính là việc phải dọn nhà trong vòng một tuần, còn phải hạn chế tiếp xúc lại với đối phương.



Mặt Austin lúc này dài ra, anh có làm cái gì đâu. Việc gì sai cùng đều do anh. Nếu cô vừa nãy là anh làm ngã chắc còn nói nhiều hơn bây giờ. Cũng đành thôi, biết làm sao được, anh lại nhắm tới cô nàng khó tính này. Dù sao cũng nghe theo cô hết.

- Anh biết rồi, sẽ chịu hành phạt. - Austin ủ rũ mà nói.

- Biết vậy thì tốt, mấy ngày này ở cùng bà của tôi nhớ để mắt tới bà giúp tôi. Bà bị huyết áp cao nên có gì gọi điện ngay cho tôi đấy nhé.

- Còn anh thì sao?

- Anh? Anh có gì đáng lo à? Cái độ ngốc nghếch của anh thì trong cái nhà này đều vô hại. Ở nhà mà dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ vào.

Y Giang sắp xếp hành lý xong rồi kéo vali ra ngoài. Austin còn định ôm cô một cái liền bị ánh mắt của cô cảnh cáo nên lại lui ra.

- Nhưng anh được phép gọi điện cho Giang, đúng chứ?

- Ừm... có thể, nhưng những lúc tôi bận làm việc thì sẽ tắt máy đó.

- Ok, vậy anh biết rồi. - Austin còn đưa tay thể hiện ok rồi còn nháy mắt với Y Giang.

Trong phút chốc Y Giang cảm thấy Austin có gì đó thay đổi nhưng nhìn lại bản mặt ngây ngốc của anh thì cô lại cho rằng mình hoa mắt.

Đi xuống dưới nhà đợi Ánh Hoa cùng với phó trợ lý của mình đến đón rồi liền rời đi ngay.

Austin nhìn theo bóng xe rời đi mà mãi không chịu quay vào. Lỗ Hoài thấy thế liền đi đến vỗ lưng anh.

- Tiểu Giang đi rồi, đừng nhìn nữa, mau vào nhà đi.

Những lời Lỗ bà nói làm Austin không hiểu. Có hiểu mỗi là bà đang nhắc đến tên của cô.

Austin chỉ gật đầu rồi đi vào trong nhà. Còn vừa quay lại phòng liền mở định vị lên xem Y Giang có thực sự đi đến đó hay không. Anh không những gắn thiết bị định vị trên điện thoại Y Giang mà đồ đạc của cô, tất cả anh đều gắn hết. Hơn nữa nếu không theo dõi bằng công nghệ thì camera chạy bằng cơm vẫn hiệu quả không kém cạnh. Anh thiếu người để cử theo dõi cô chắc?

Y Giang cứ như con mèo bị bao vây không lối thoát, chỉ là con mèo này vẫn quá khờ khạo nên không biết chuyện gì đang xảy ra mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK