• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, khi bà Hoài còn nhân lúc Y Giang đang ngủ để xuống lấy cháo lên cho cô để chuẩn bị ăn sáng. Bỗng một đám phóng viên lớn bé, cùng với cả nhiều người khác xông vào trong bệnh viện. Lúc này bà vẫn không hiểu lắm, cũng định hỏi xem có ai biết chuyện gì không nhưng mấy người xung quanh đó cũng lắc đầu như bà vậy.

Người đến quá động, lực lượng bảo vệ cũng không thể cản nổi họ đi vào bên trong. Chưa gì những con người đó đã vác máy chụp ảnh, những công cụ quay lại để tiến lên phòng của các bệnh nhân.

Cô y tá đang khuyên nhủ Y Giang rằng bà cô đang đi lấy cháo để cô bớt lo lắng thì đám phóng viên đó liền xông vào bên trong. Đèn flash từ máy ảnh khiến hai cô gái bên trong cũng lóa mắt.

Y Giang thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, cô sợ hãi lấy chăn để che đi. Trong đầu cũng xoay tròn đến trợn trạo cả người. Càng có hiệu ứng nhiều người đến vậy, cô càng sợ đến khó thở mà cầm chuông rung liên tục. Chỉ có điều bà mãi không nghe, điều này càng làm cô sợ hơn. Cô sợ bà bỏ mình đi mất. Trong vô thức muốn tự đi lại nhưng cô gắng xoay người cuối cùng lại ngã lăn ra đất đau muốn ngất đi.

Cô y tá cũng lóa mắt trước một đám người kia. Trong đó không chỉ riêng mình giới báo chí, mà còn có những người như blogger trên mạng xã hội đến đây. Đang muốn đỡ Y Giang dậy thì đám nhà báo lại xông vào để hỏi Y Giang:

- Cô Serena, nghe nói cô bị xâm hại tình dục từ bé. Chuyện này có phải là thật hay không?

- Nghe nói cô là con gái của Bạch Ly - ca sĩ từng nổi tiếng một thời đó sao?

- Có phải người xâm hại cô là bạn của mẹ cô không vậy?

- Cô hiện tại đang qua lại với Ôn Hoài Địch hay sao?

-...

-...

-...

Từng câu hỏi dồn dập, Y Giang sợ hãi không dám nhìn xung quanh. Cô muốn bò khỏi đó nhưng cơ thể lại không cho phép.



Cô y tá thì không thể ngăn được những người này. Chỉ hết nước hết cái mà nói với những con người không có nhân tính này:

- Bệnh nhân hiện tại sức khỏe còn yếu. Mong mọi người ra ngoài để bệnh nhân có thể nghỉ ngơi. Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.

. . .

Trong lúc đó, bà Hoài cầm bát cháo định đi lên thì thấy Ánh Hoa hớt hải chạy tới. Cô thở gấp mà chạy lên phòng của Y Giang. Vậy là bà cũng phải gấp gáp theo sau.

Vừa lên tới nơi, đám người đó vây kín phòng đến nỗi khó mà vào bên trong. Họ cứ thản nhiên chụp ảnh Y Giang và cả cô y tá đang đỡ cô dậy. Ánh Hoa bức xúc chen lấn vào bên trong còn nói to tiếng với bọn họ:

- Mấy người có thôi ngay đi không? Vì mấy bài báo để muốn nổi mà không thèm để chút tâm của mình vào bài viết đó à? Các người còn không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát vì tội gây rối mất trật tự đấy biết không?

Tưởng chừng như vậy sẽ khiến bọn họ rút lui. Ai mà ngờ họ còn tiếng đến gần Y Giang hơn để chụp rõ mặt cô. Họ thậm chí còn phải chụp lại những bức ảnh mà hiện rõ vết thương của cô nhất có thể.

Trong lúc rối loạn, lực lượng bảo vệ không cản được nổi thì một tiếng súng liền nổ ra. Tiếng súng vừa phát ra, tất cả nơi đây đều sợ hãi mà ôm lấy đầu mình.

Mấy người nhà báo đứng gần Y Giang còn chưa hay biết gì liền bị đạp ngã văng ra. Trong lúc sợ hãi vì tiếng súng đnạ, bọn họ đều muốn chạy thoát thân. Nhưng vừa muốn đi ra liền bị hàng chục người mặc áo đen chặn lại. Mặt mày những người đó hằm hằm khiến bọn họ sợ phát khiếp lên được.

Austin đi tới đỡ Y Giang lên giường bệnh. Cô vẫn còn né tránh muốn vùng vẫy, nhưng anh vẫn không để tâm một chút. Đỡ cô lên giường còn đắp chăn cẩn thận cho cô. Anh lau nước mắt cho cô xong còn kèm theo lời xin lỗi:

- Xin lỗi, là do anh lại gây ra tội rồi. Để Giang phải sợ như vậy.

Nói xong, anh đi tới đám người kia. Họ vẫn còn đang muốn chụp lại tấm ảnh của anh để đăng lên nhưng còn đang muốn chụp, anh liền giơ súng hướng về ống kính máy quay, một phát liền khiến những người ở đó xanh mặt. Rụng rời tay chân mà phải vứt bỏ điện thoại, máy quay xuống dưới đất.

Đi đến một tên nhà báo trước mặt, vì ban nãy anh ta còn đến gần Y Giang muốn gỡ băng gạc trên tay cô. Chưa hé nửa lời liền bị anh vặn ngược tay, một tiếng "rắc" khiến không khí lúc này như chết lặng.



- Aaaa...

Sau đó là tiếng kêu thảm thiết của tên nhà báo đó. Những người xung quanh thấy thế mà mặt cũng trắng bệch ra.

Nhìn Austin đáng sợ giống như Thần Chết đang đến gần chỗ bạn đang ở vậy.

Anh đưa đầu súng tới thái dương của tên nhà báo, nhưng ánh mắt đang đưa về những đám người kia. Giống như việc giết gà dọa khỉ vậy.

- Chúng mày, đứa nào muốn tin tức của cô ấy? Thử sủa một tiếng tao nghe.

Lời nói lạnh lẽo phát ra, những con người ban nãy còn hừng hực khí thế, bây giờ lại sợ hãi không dám lên tiếng gì.

- Tao rất ghét việc tao hỏi mà không ai trả lời tao.

Vừa dứt lời, Austin liền bóp cò... Nhưng thật may là trước mặt Y Giang, anh không dám ra tay quá mạnh, chỉ bắn một phát vào bả vai tên nhà báo đó. Mấy con người đứng nơi đó đều sợ hãi run cầm cập mà xin lỗi anh và Y Giang.

Vì thấy cảnh tượng ồn ào, anh biết Y Giang đang sợ, nên cuối cùng vẫn là cho người của mình tự xử lý.

- Để tao nói cho chúng mày biết một tin, nhớ đăng lên báo, tìm ảnh nào của tao đẹp đẹp một chút. Tao và cô ấy, sắp kết hôn. Và tao không muốn có bất cứ tin đồn hay lời nói không hay nào về vợ của mình. Vì vậy, chúng mày tự biết phải làm gì rồi đúng không?

Những con người ham sống sợ chết đó liền vâng vâng dạ dạ. Chúng được thả đi liền gập người cúi xuống cảm ơn Austin. Vừa được thả ra, ngay cả các vận dụng đều bị thu lại.

Vệ sĩ của Austin bắt chúng cởi sạch đồ, từ trai tới gái. Kiểm tra hết một lượt cho thấy không còn thông tin nào về Y Giang thì họ mới thả người đi.

Nhưng đúng là quá ác độc mà, còn đốt sạch quần áo của họ. Điều này khiến họ đành phải đi mua quần áo bệnh nhân để mặc. Mà vì bệnh viện trước đó đã ngăn không cho họ vào, bây giờ còn có cái nhìn không tốt về họ. Thế là lấy giá thành gấp bốn khiến họ muốn cắn lưỡi ngay tại chỗ. Nhưng vì lòng tự tôn cuối cùng, vẫn phải nhắm mắt cắn răng lại mà mua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK