Trước cửa phòng khám khoa phụ sản, hầu như đều là những đôi vợ chồng trẻ đến khám thai, có người bụng bầu chỉ mới nhô lên, có người thì sắp đến ngày sinh, cũng có những nét mặt hoang mang khi mới lần đầu làm ba mẹ.
Đối với Đình Hạo Nguyên và Thế Thành thì họ cũng là một trong số những người đàn ông lần đầu tiên đặt chân vào khu vực khám bệnh này, nên cũng không thể tránh khỏi nét mặt còn nhiều bỡ ngỡ.
Lúc này cửa phòng khám mở ra, một nữ y tá mang theo sổ khám bệnh và hô to:
"Ai là chồng của thai phụ Lưu Bội San?"
Một giây rồi hai giây sau đó là mười giây trôi qua nhưng không hề có một lời hồi đáp nào vang lên trả lời cho nữ y tá.
Thế Thành dường như đã quên mất vai trò của mình là gì nên vẫn thản nhiên ngồi nhìn trời nhìn đất.
"Tôi nhắc lại, ai là chồng, là người nhà của thai phụ Lưu Bội San?"
Đến lần gọi thứ hai của nữ y tá thì Thế Thành mới giật mình nhớ ra gì đó, anh vừa nhổm mông định đứng dậy thì Đình Hạo Nguyên đã lên tiếng trước.
"Là tôi!"
Sau khi trả lời nữ tá xong Đình Hạo Nguyên liền bế bé Bội Sam giao lại cho Thế Thành rồi thẳng bước đi tới chỗ nữ y tá đang chờ.
"Tôi là chồng của cô ấy."
"Anh ngồi đó mà tôi gọi tận hai lần mới nghe, không nhớ tên vợ mình à? Theo tôi vào trong đi."
Mặc dù bị cằn nhằn những lời nói hơi khó nghe nhưng trái lại tâm tình của Đình Hạo Nguyên vẫn rất tốt, thay vì nổi giận anh còn cười trừ với nữ y tá rồi nhanh chân theo cô vào trong.
Anh được dẫn đến buồng siêu âm thai, lúc vào tới Bội San đã nằm sẵn trên giường trong trạng thái chuẩn bị siêu âm.
Nét mặt ôn hòa của người đàn ông vừa rồi còn đang vui vẻ nhưng chỉ mới nhìn thấy chiếc bụng đầy những vết nứt, rạn đến đỏ ửng của cô gái mà mày kiếm đã cau lại, nét mặt tiêu sái lộ rõ những tia xót xa, đau lòng.
Sự xuất hiện của Đình Hạo Nguyên khiến Bội San khá bất ngờ, nhưng lúc này không tiện nói chuyện nên cô chỉ đành giữ im lặng.
Dẫu sao anh cũng là ba ruột của hai thiên thần nhỏ trong bụng cô, anh vào đây xem chúng phát triển như thế nào thì cũng không có gì quá đáng.
"Anh ngồi đi rồi tôi sẽ tiến hành siêu âm, anh chị nhìn lên màn hình đối diện để quan sát em bé nha!"
Nữ bác sĩ thân thiện căn dặn rồi bắt đầu dùng đầu dò có sóng siêu âm đặt lên bụng Bội San, tiến hành thăm khám tình hình của hai em bé bên trong.
"Hai cậu nhóc rất khỏe, cân nặng bé bên trái là 2000 gram, bé còn lại là 2200 gram, lượng nước ối bình thường, thai nhi phát triển tốt."
Đình Hạo Nguyên và Bội San vừa lắng nghe lời bác sĩ nói, vừa chăm chú nhìn lên màn hình, thấy hai bé con cứ ngọ nguậy, quơ tay, giơ chân mà trong lòng cả hai đều dâng lên những cảm xúc hạnh phúc đến khó tả.
Người đàn ông ấy luôn cứng nhắc, luôn nghiêm trang, điềm tỉnh trước mọi sự việc ấy vậy mà lúc này lại rưng rưng nước mắt.
Từ khi nhìn thấy bé con, Đình Hạo Nguyên đã nắm chặt tay Bội San, thấy anh xúc động như vậy cô cũng không nỡ lòng đối xử lạnh nhạt, chỉ là thấy hai mắt anh đỏ hoe trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc gì đó rất khó tả.
"Xong rồi, anh chồng lau gel trên bụng cho vợ mình đi, rồi đỡ cô ấy ngồi dậy."
Lần đầu bước vào hoàn cảnh thế này tuy vẫn có chút lúng túng nhưng Đình Hạo Nguyên vẫn phản ứng khá nhanh nhạy, anh lấy khăn lau sạch gel dùng siêu âm trên bụng Bội San rồi ân cần đỡ cô ngồi dậy.
"Có khó chịu không?"
"Chỉ là tiến hành siêu âm bên ngoài thôi mà, không có vấn đề gì đâu, anh nhà cứ yên tâm."
Nữ bác sĩ thân thiện thay Bội San trả lời rồi đưa kết quả vừa kiểm tra xong cho anh, sau đó mới tiếp lời:
"Tuy thai nhi phát triển tốt, nhưng về vấn đề của sản phụ thì không được chủ quan đâu nhé, những tuần cuối của thai kỳ em bé phát triển rất nhanh, thai lớn đồng nghĩa với cơ thể của người mẹ cũng sẽ có một số chịu chứng như tê tay, chân khi ngủ đó là dấu hiệu thiếu canxi cần được theo dõi và bổ sung kịp thời, ở một số phụ nữ khi mang thai sẽ bị sưng, phù hai chân do sức chèn ép của bào thai lớn, đặc biệt là khi sản phụ cảm thấy khó thở hay tức ngực nhiều thì nên nhanh chóng nhập viện ngay. Đối với trường hợp của Bội San thì do trước đó em đã từng sinh mổ một lần nên tử cung đã có sẹo, lần mang thai này lại là thai đôi thì tôi khuyên là em nên chủ động phẫu thuật bắt bé ra khi thai nhi tròn 8 tháng tuổi, để tránh trường hợp thai quá lớn làm vỡ tử cung thì sẽ rất nguy hiểm."
Những lời căn dặn tiếp theo của nữ bác sĩ bỗng chốc khiến sắc mặt của người đàn ông trở nên xanh lè như tàu lá, khi nghe đến vấn đề vỡ tử cung thì anh lại càng nắm chặt tay Bội San hơn.
"Như vậy có cần lưu ý gì về vấn đề ăn uống và đi lại thêm không bác sĩ? Nên hạn chế những gì và ăn uống nghỉ ngơi như thế nào để đảm bảo được sức khỏe cho cô ấy?"
Nhận được một loạt câu hỏi của Đình Hạo Nguyên khiến nữ bác sĩ đột nhiên lại mỉm cười.
Vì không phải bất cứ người đàn ông nào vào đây cùng với vợ thì đều đặt ra những câu hỏi làm sao để tốt cho vợ và con của mình như Đình Hạo Nguyên cả.
"Về chế độ ăn thì cân bằng giữa các nhóm thực phẩm dinh dưỡng, không nhất thiết là phải dùng toàn đồ bổ. Còn vấn đề đi lại thì nên hạn chế, chỉ nên vận động nhẹ nhàng mỗi ngày một vài lần là được rồi."
"Dạ cảm ơn bác sĩ!"
"Không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi mà. Giờ thì anh chị có thể ra về, chúc gia đình nhỏ hạnh phúc nhé!"
"Cảm ơn bác sĩ!"
Đình Hạo Nguyên lại mỉm cười đáp lễ với nữ bác sĩ, Bội San cũng thế rồi ngoan ngoãn để anh đỡ xuống giường, nắm tay dìu ra ngoài.
Cho đến khi ra khỏi phòng khám cô mới rút tay ra khỏi tay Đình Hạo Nguyên, sau đó đi tới chỗ Bội Sam nắm tay cô bé, cứ thế cô không nói năng gì mà dắt tay cô nhóc rời đi.
"Cô ấy sao thế?"
Thế Thành bước đến đứng cạnh Đình Hạo Nguyên, nhỏ giọng hỏi thăm trong nét mặt như không hề hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Chắc là giận anh không vào với cô ấy đấy, làm chồng gì mà lơ tơ mơ quá."
Đình Hạo Nguyên không nhanh không chậm bỏ lại một câu cho Thế Thành rồi cũng nhanh chân nối bước đi theo hai người phụ nữ của mình, chỉ có Thế Thành là đứng đó ngay ngẩn cả ra.
"Lơ mơ là đúng rồi, vì trước giờ có làm chồng của ai bao giờ đâu mà biết."1
- -------------------------------
Suốt chặn đường trở về, Bội San đều không mở miệng nói lên nửa từ, chỉ có cô nhóc Bội Sam là luyên thuyên hết câu này đến câu kia với Đình Hạo Nguyên, nhưng anh thì từ đầu tới cuối vẫn luôn quan sát sắc mặt của Bội San qua gương chiếu hậu ở giữa.
"Ba Nguyên ơi, hay trưa nay ba ở lại nấu cơm cho bảo bảo và mẹ ăn nhé, lâu rồi con không được ăn món ba nấu, bảo bảo thèm quá đi mất."
Nhận được lời đề nghị vàng ngọc như ý muốn trong lòng mình thì đương nhiên Đình Hạo Nguyên đã vô cùng phấn khích, nhưng theo phép tắc thì anh phải hỏi ý kiến chủ nhân trong nhà trước.
"Anh Thành, anh cũng nghe đề nghị của tiểu Sam rồi đó, không biết anh..."
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Anh cứ tự nhiên ha, tôi không nghĩ ngợi gì đâu."
Chưa gì Thế Thành đã nhanh miệng đồng ý khiến Bội San ở phía sau tức đến đầu sắp bốc khói, lẽ ra trong vai trò là chồng của cô thì lúc này cậu nên từ chối mới phải, chứ sao lại để người yêu cũ của vợ mình bước vào nhà được.
Cho tới ngay lúc này thì cô mới biết là mình đã nhờ cậy, tin tưởng nhầm người. Giờ có muốn cứu vãn cũng chẳng biết cứu như thế nào nên chỉ đành thở dài bất lực, rồi hướng mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cho vơi bớt mớ hỗn độn trong đầu.
Nhìn biểu cảm của cô, thế mà Đình Hạo Nguyên lại cong môi cười, một nụ cười mang nhiều hàm ý sâu xa.1