Phòng 301, bên trong bao phủ một tầng không khí ma mị.
Giường nệm cao cấp rải đầy cánh hoa hồng đỏ, mùi rượu vang thơm nồng phảng phất khắp cả không gian, chút ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ pha thêm nét huyền ảo trong căn phòng sang trọng.
Trên giường, một cô gái chỉ mặc vỏn vẹn chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh vẫn đang nằm bất tỉnh dưới những cánh hồng đỏ sắc.
Từ phía sô pha, một người đàn ông tuổi trạc trung niên, vóc dáng mập mạp, trên người chỉ quấn tạm chiếc khăn tắm che chắn bên dưới hạ thân, lộ ra cái bụng bia phục phịch, gã đang tiến từng bước về phía giường ngủ.
Dừng lại bên cạnh người phụ nữ vẫn còn nằm bất động, lọ thuốc nhỏ trong tay gã ta bắt đầu nhắm ngay vào nơi tư mật của cô gái mà đổ xuống.
Thứ dịch thủy trong suốt, nhờn nhờn như lồng trắng trứng gà xuyên qua lớp váy mỏng bắt đầu thấm vào nơi nhạy cảm ấy, làm thân hình mảnh khảnh bỗng chốc cựa mình.
Hai hàng lông mày thanh mảnh trên gương mặt khả ái giờ đây đã nhíu chặt, lộ ra sắc thái vô cùng khó chịu.
Trạng thái hiện tại của Bội San khiến gã đàn ông bỗng chốc khoái chí, lọ thuốc rỗng tếch giờ đây đã bị gã ném nằm lăn lốc dưới sàn nhà.
Bản chất thú tính của một gã đàn ông đồi bại ngày càng trỗi dậy mãnh liệt, gã bắt đầu tiến xuống gần người phụ nữ, đưa khuôn mặt đểu cáng vào hõm vai trắng mịn sau đó là dùng lưỡi mơn trớn lả lướt từ cổ cho đến chiếc xương quai xanh gợi cảm.
"Mỹ nữ à, da thịt của em thật là thơm... Em xinh đẹp quyến rũ thế này mà cái tên Tô Tử Anh kia lại ruồng bỏ không một chút thương tiếc, đúng là có mắt không tròng... haha."
Thanh âm cợt nhả của một kẻ điên cuồng đồi trụy làm Bội San vô cùng sợ hãi. Sau bao nhiêu cố gắng thì cô mới có thể tách hai hàng lông mi lên, đập vào tầm mắt là trần nhà le lói ánh sáng mơ hồ.
Cảm nhận được trên thân thể mình như đang có ai đó tùy ý sờ mó Bội San mới chuyển tầm nhìn xuống dưới thì bắt gặp gã đàn ông đê tiện kia đang vuốt ve đôi chân dài thẳng tắp làm cô sởn từng cơn gai ốc.
"Đừ...ng...đừng mà..."
Thanh âm yếu ớt nơi cổ họng của người phụ nữ khẽ khàng vang lên, cô biết bản thân mình đang gắng gượng vùng vẫy nhưng đó chỉ là hình ảnh trong suy nghĩ chứ thật chất thì cơ thể cô không hề cự động được, dù cho có dùng sức thế nào đi chăng nữa thì cũng không nhấc nỗi cả một cái cánh tay chứ đừng nói là vùng vẫy.
"Em tỉnh rồi à... xem ra hắn ta cũng bỏ thuốc mạnh nhỉ? Hôn mê tận 2 tiếng cơ đấy."
"Ông...ông là ai..?"
Còn ai khác ngoài Nhạn Phúc, tổng giám đốc công ty KLA, gã đối tác thú nhân của tên cặn bã Tô Tử Anh chứ.
Tuy đã nghe rõ câu hỏi nhưng dường như gã không có ý định sẽ trả lời câu hỏi ấy mà chỉ tiến tới gần mặt Bội San cất lên một câu nói khác.
"Em chỉ cần biết hôm nay em sẽ là của tôi là đủ rồi."
"Đừng...đừ...ng mà... xin ông..."
Bội San cố gắng dùng hết sức lực có thể để tránh xa con người bần tiện trước mắt nhưng thân thể cô hoàn toàn bất lực.
Sau đó cô lại cảm nhận được nơi tư mật mỗi lúc một nóng hơn, cứ râm ran như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò lẩn quẩn nơi đó.
"Người đẹp à, em bị trúng xuân dược loại đặc biệt rồi. Em có vùng vẫy có chống cự cũng vô ít thôi, đợi lát nữa thuốc ngấm vào nhiều hơn thì chỉ cần nhìn thấy đàn ông em sẽ muốn vồ tới mà "ăn" sạch sẽ."
Nhạn Phúc, gã đàn ông đê tiện nói xong thì trèo hẳn lên người Bội San, đôi bàn tay bẩn thỉu bắt đầu mơn trớn từ gương mặt kiều diễm cho đến xương quai xanh gợi cảm rồi dừng lại nơi dây váy mỏng manh.
"Đồ cầm thú, tránh xa tao ra..."
Người phụ nữ thốt lên trong tuyệt vọng, theo đó là những giọt nước mắt đắng cay tuôn xuống như mưa trên trời cao trút xuống, lệ sầu đau thương làm nhòe đi đôi mắt trong sáng long lanh như viên ngọc quý.
Cô muốn vùng vẫy, muốn đẩy tên đàn ông súc sinh kia ra khỏi người mình nhưng hoàn toàn bất lực.
Giờ đây cô chỉ biết nói lên hai từ giá như, giá như cô cẩn thận một chút, giá như đề phòng tên tiểu nhân hèn hạ Tô Tử Anh một chút thì có lẽ đã không khiến bản thân rơi vào bước đường này.
Và giá như, giá như Đình Hạo Nguyên xuất hiện, có anh bên cạnh sẽ chẳng có một ai dám bắt nạt cô, chẳng có một bàn tay bẩn thỉu nào dám chạm vào tấm thân yếu đuối của cô như lúc này.
Trong lúc Bội San đã hoàn toàn tuyệt vọng, cô buông xuôi tất cả thì một tiếng *rầm* chợt vang lên làm gã đàn ông đang chiếm giữ thân thể người phụ nữ giật bắn mình.
Gã mới chỉ kịp nhìn ra phía cửa, còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì một thân ảnh nam nhân cao to vạm vỡ đã lao tới, tung một cú đấm toàn lực vào mặt khiến gã ta ngã sõng soài xuống sàn nhà.
Chưa dừng lại ở đó, người đàn ông như một con quỷ dữ kia còn tiến tới tiếp tục giáng vào mặt gã ta những cú đấm cực mạnh, anh cứ đánh, đánh đến rách cả khóe môi lẫn mí mắt, máu mũi máu miệng tràn ra khiến mặt gã ta biến dạng.
Thế nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa thể làm anh nguôi ngoai cơn tức giận, gã ta tiếp tục bị Đình Hạo Nguyên lôi dậy đẩy vào vách tường, anh cứ trong cơn phẫn nộ mà bóp lấy cổ họng của gã.
Đôi mắt phượng luôn được phủ lên một tầng băng lạnh giờ đây lại càng lạnh lẽo hơn, lạnh đến mức làm người ta phải run lên bần bật, chỉ lo sợ ánh mắt tàn khốc này có thể giết chết người đối diện bất cứ lúc nào.
"Người phụ nữ của Đình Hạo Nguyên này mà mày cũng dám động vào. Vậy, nếu mày đã không muốn sống nữa thì tao giúp mày toại nguyện. "
Từng câu từng chữ nồng nặc mùi sát khí vừa kết thúc thì cũng là lúc bàn tay đang đặt trên vùng cổ của gã đàn ông cầm thú càng siết chặt hơn.
Sức lực của Đình Hạo Nguyên làm gã ta hoàn toàn không thở nổi, đôi mắt lấm lem máu đã trừng lên, cả khuôn mặt bê bết máu, đỏ bừng bừng vì không khí không được lưu thông.
Đến cả Bội San cũng đã hoảng sợ, cô sợ Đình Hạo Nguyên sẽ giết chết gã ta mất nên liền lên tiếng:
"Hạo Nguyên,..đừng mà... giết người là phạm pháp. Anh, anh dừng lại đi..."
Nói xong cô còn gắng gượng ngồi dậy, chút sực lực yếu đuối làm cô ngã xuống sàn nhà, chính vì Bội San như thế Đình Hạo Nguyên mới tạm thời buông tha cho gã đàn ông thối tha kia.
Anh quay lại chỗ Bội San, bế cô đặt lên giường rồi lấy chăn quấn cả người cô lại.
"Tiểu San, em cố chịu một chút anh đưa em đến bệnh viện ngay."
Đột nhiên Bội San lại nắm tay Đình Hạo Nguyên còn liên tục lắc đầu vài cái.
Giờ đây thuốc đã phát tác mạnh làm cả người cô nóng ran, hình ảnh Đình Hạo Nguyên trước mắt đã mờ mờ ảo ảo, đầu óc cô không ngừng choáng váng, nhiệt độ cơ thể mỗi lúc một tăng cao làm cả thân thể mảnh khảnh ướt đẫm mồ hôi.
Nhân lúc còn chút lý trí tỉnh táo, Bội San đã nắm chặt lấy bàn tay của Đình Hạo Nguyên khó khăn nói rõ cho anh biết tình trạng bản thân đang mắc phải.
"Em không thể đến bệnh viện được... Em...em bị trúng xuân dược."